Đích Nữ Tàn Phi

Chương 137: Một Ngày Trước Săn Thú (3)




“Ngươi nói ta mặc bộ kỵ trang này... có đẹp không?” Khoác lên người một bộ kỵ trang, tà áo dài tới gối, lấy màu đỏ làm chủ đạo, làm nổi bật lên làn da trắng tuyết, nếu ngày mai nàng mặc bộ kỵ trang này xuất hiện ở trường săn hoàng gia thì nhất định sẽ là một đóa hoa rực đỏ giữa rừng xanh, khiến mọi người phải ngoảnh đầu lại nhìn.

Lưu Hân nhìn bản thân trước gương đồng, đáy mắt không che giấu sự hưng phấn, bộ kỵ trang này nàng đã chuẩn bị hơn hai tháng trước, chất liệu vải xuất phát từ Hàng Châu, mềm mại nhưng lại có thể giữ ấm, đặc biệt là không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của vải lụa, tú nương cũng là tú nương nổi danh kinh thành, cho nên đường may nét chỉ mới thành thạo, tìm không thấy chút lỗi nào, ai giống như một đám người ngoài kia, nghe Thánh chỉ hạ xuống mới nhốn nháo đi chuẩn bị thì đã muộn, chỉ sợ lúc này một số người cũng còn chưa có kỵ trang để mặc thử.

“Tiểu thư xinh đẹp như hoa, mặc gì cũng đẹp cả.” Nha hoàn một bên nghe hỏi, ngay lập tức liền trả lời không chút do dự, giống như đã hình thành một phản xạ tự nhiên, chỉ cần Lưu Hân mở miệng hỏi nàng liền có thể cho ngay đáp án khiến đối phương vui lòng.

“Ngươi đúng là miệng lưỡi trơn tru.” Lưu Hân nhếch môi cười, ngoài mặt thì mắng nha hoàn nhưng trong lòng đối với câu trả lời của nàng ta cảm thấy rất hài lòng, nữ nhân chính là khẩu thị tâm phi như vậy, mỗi nữ nhân luôn muốn người khác khen mình xinh đẹp, mặc kệ lời nói đó có xuất phát từ thật lòng hay không.

“Nào có, nô tì chỉ nói sự thật.” Nha hoàn này cũng không phải mới hầu hạ Lưu Hân một hai ngày, nàng đã hầu hạ Lưu Hân mấy năm nay, đối với tính tình của vị tiểu thư này vô cùng hiểu rõ, cho nên mới biết được tiểu thư thích nghe thứ gì và không thích nghe cái gì để có thể lựa lời mà nói, không làm tiểu thư phật lòng, tiểu thư này của nàng mặc dù ngày thường có chút kiêu ngạo không xem ai ra gì thế nhưng lại là người dễ dỗ, chỉ cần cho một chút đường thì chuyện cũ cũng nhanh chóng quên đi, loại người này nói dễ nghe chính là ngây thơ, nói khó nghe chính là ngu ngốc.

Sinh ra đã là nha hoàn thì nhiệm vụ chính là phải hầu hạ chủ tử thật tốt, có nha hoàn mong muốn bản thân sẽ hầu hạ một vị tiểu thư tốt tính để có thể yên ổn sống qua ngày, hoặc có người lại muốn hầu hạ một người thân phận cao quý để có thể một bước lên trời, cũng có người muốn hầu hạ người ngu ngốc để bản thân không bị khi dễ. Lưu Hân kỳ thực không phải một vị chủ tử tốt, thân phận so với tiểu thư nhà Trường Bình Hầu phủ hay là quận chúa của phủ Trịnh cũng kém hơn nhiều, mà nàng lại càng không phải loại người ngu ngốc để nô tài leo lên đầu mình, nhưng đối với Thất Thải thì Lưu Hân là một vị chủ tử không tồi. Bởi vì ít nhất mỗi khi nàng góp ý gì đó Lưu Hân cũng nghiêm túc lắng nghe, cho dù nàng không có ngay lập tức sửa đổi nhưng cũng bắt đầu thay đổi một chút, chỉ là đôi lúc bị tình cảm chi phối dẫn đến tính tình không tốt mà thôi, còn những ngày có tâm trạng tốt thì rất dễ sống chung, không có tâm tình bất định như vị kia của Trường Bình Hầu phủ khiến người khác không dễ nắm bắt.

“Thất Thải, ngươi nói giữa ta và Quách Yến Giai... ai xinh đẹp hơn?”

Thất Thải đầu tiên là sửng sốt, không rõ vì sao Lưu Hân đột nhiên lại so sánh bản thân với Quách Yến Giai, chỉ là một giây sau đó nàng liền có phản ứng: “Tiểu thư đẹp hơn.” Lời này nói ra quả thật rất trái lương tâm, Quách Yến Giai dù sao cũng là mỹ nữ xếp thứ bảy trong bảng xếp hạng mỹ nhân của kinh thành, trong khi Lưu Hân ngay cả mười người đầu tiên cũng không có tên nàng thì làm sao có thể so sánh được, bất quá thân là nha hoàn của Lưu Hân, nhiệm vụ của nàng là khiến Lưu Hân vui vẻ, lời nói trái lương tâm có thể khiến chủ tử vui vẻ Thất Thải không phải chưa từng nói, vì vậy tâm tình nàng cũng không chút gợn sóng khi nói ra những lời này.

Chính là Thất Thải đoán sai rồi, sau khi nghe những lời này của nàng Lưu Hân không những không vui vẻ mà ngược lại còn có chút buồn bực, nàng phồng má để lộ sự không vui của bản thân: “Ngươi nói dối!”

“Ta biết rõ ngươi chỉ nói như vậy để ta vui thôi, ta rõ ràng là không đẹp bằng nàng, nàng dù sao cũng là mỹ nữ kinh thành, so với đám người Tuyết Yên Nhiên cũng không hề thua kém!” Trước gương đồng gương mặt vui vẻ lúc này đã biến mất, thay vào đó là sự tức giận, bàn tay nàng đang siết chặt một cái túi thêu, người khác tức giận thì siết chặt tay bản thân, trong khi Lưu Hân tức giận lại đi siết chiếc túi thêu của mình, điều kỳ lạ hơn là túi thêu đó có vẻ mềm mại, khi Lưu Hân siết chặt thì nó lại phồng lên, giống như trong đó có bông vậy.

Chiếc túi thêu hoa này là do Thất Thải thêu cho Lưu Hân, đừng thắc mắc vì sao mỗi nha hoàn đều có thể thêu được, bởi vì thân là nha hoàn mỗi người đều có một chút công phu về thêu thùa may vá, thậm chí là cầm kỳ thi họa cũng có thể, giống như chủ tử thích đàn thì nha hoàn bên cạnh cũng phải hiểu về nàng, không cần nhiều nhưng ít nhất cũng phải đàn được một bài hoàn chỉnh, Lưu Hân không có sở thích gì đặc biệt nhưng tài nghề thêu thùa của nàng đặc biệt tốt, nhớ năm nàng mười hai tuổi đã có thể thêu một bức Chúc Thọ Đồ hoàn mỹ vô khuyết đưa cho Lưu Thái y khiến hắn lúc nào nhìn thấy bức Chúc Thọ Đồ đó cũng cười tươi ra mặt. Tay nghề của Thất Thải cũng không kém Lưu Hân bao nhiêu, thậm chí so với Lưu Hân còn tốt hơn, vì vậy những đồ vật của Lưu Hân đều là do nàng thêu cho Lưu Hân, thậm chí lúc Lưu Hân ưu thích một bộ y phục nào đó mà không thể mua thì Thất Thải còn may cho Lưu Hân nữa, túi thêu hoa này là tác phẩm của Thất Thải để Lưu Hân mang theo bên người, nhưng không dùng để đựng tiền hay gì đồ vật quan trọng gì khác mà để mỗi khi Lưu Hân tức giận hãy trút giận vào đó.

Thất Thải hầu hạ Lưu Hân đã lâu, cũng biết Lưu Hân không phải là người dễ dàng nhẫn nhịn, người ngoài chỉ cần dùng một câu nói cũng có thể khiến Lưu Hân tức giận, mà khi Lưu Hân tức giận lên rồi thì rất dễ dàng mất kiểm soát chính mình, đến lúc đó làm ra chuyện gì tổn hại bản thân cũng không biết chừng. Vì muốn bảo đảm Lưu Hân an toàn, không bị cảm xúc chi phối cho nên Thất Thải mới may túi thêu này, bên trong chỉ toàn bông và vải, để khi nào Lưu Hân tức giận nhịn không được thì hãy siết chặt nó, không chỉ không làm tổn thương bản thân giống như siết chặt tay thì móng tay sẽ đâm vào lòng bàn tay, sau khi siết chặt cái túi mềm như bông này tâm tình buồn bực cũng theo đó mà giảm đi rất nhiều, nữ nhân luôn thích những thứ mềm mại, sau khi bóp túi thêu này thì Lưu Hân cũng sẽ quên mất sự tức giận của mình, bởi vì cảm xúc đó đã bị sự hiếu kỳ thay thế, không thể không nói Thất Thải đúng là một nha hoàn rất chu đáo.

“Tiểu thư...” Lần đầu tiên thấy Lưu Hân phản bác lại lời khen của nàng, Thất Thải tuy kinh ngạc nhưng là người từng trải, lại thêm chuyện mà ngày đó Lưu Hân kể với nàng, Thất Thải rất nhanh liền biết Lưu Hân đang nghĩ gì.

“Tiểu thư, Quách tiểu thư là mỹ nhân thứ bảy trong bảng xếp hạng mỹ nhân kinh thành, dung mạo tất nhiên là không tầm thường, thế nhưng ở trong lòng nô tì tiểu thư mới là xinh đẹp nhất.” Nữ nhân là sinh vật khó hiểu nhất trên đời này, người khác khen mình tức giận, người khác không khen mình cũng tức giận, nhưng thân là nữ nhân Thất Thải có thể hiểu được tâm trạng của Lưu Hân lúc này.

Sau khi trút giận vào túi thêu mềm mại như bông, ngọn lửa tức giận dưới đáy lòng cũng đã tan dần, hiện tại nghe Thất Thải nói như vậy, vẻ mặt Lưu Hân hiện lên tia ể oải.

“Ta biết nàng xinh đẹp hơn ta, có phải vì vậy mà Lãng ca ca mới không thích ta không?” Thực ra Lưu Hân cũng không phải là không xinh đẹp, nhưng so với Quách Yến Giai tuyệt sắc giai nhân thì dung mạo của Lưu Hân chỉ dừng ở mức thanh tú, hơn nữa do từ nhỏ được nuông chiều cho nên trên gương mặt Lưu Hân lúc nào cũng thể hiện thái độ cao ngạo, trong khi Quách Yến Giai lại là một mỹ nữ văn tĩnh khiến người khác vừa nhìn đã thấy hảo cảm, hai người bọn họ không đứng cùng một chỗ còn tốt, nếu đứng cùng một chỗ người khác chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của Quách Yến Giai, mà Lưu Hân ở bên chẳng khác nào lá xanh làm nền cho hoa hồng cả!

“Tiểu thư, tình cảm nam nữ không chỉ liên quan đến vẻ ngoài của đối phương, đôi khi đó còn là nội tâm nữa.” Thất Thải không muốn Lưu Hân chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân rồi bị đả kích nặng, vì vậy nàng đành phải an ủi.

“Thất Thải, ngươi không hiểu rõ, nam nhân chỉ nhìn nữ nhân bằng con mắt, nếu ngươi không xinh đẹp cho dù ngươi có thích hắn thế nào hắn cũng sẽ không để ý đến ngươi.” Lời này là Lưu phu nhân dạy nàng, chứ một nha đầu làm chuyện gì cũng tùy tính như Lưu Hân thì làm sao có thể hiểu rõ sâu sắc nội tâm nam nhân đang nghĩ gì.

“Tiểu thư nói vậy là đang nói bản thân không bằng Quách tiểu thư sao?”

“Ai nói ta không bằng nàng?!” Nghe đến việc bản thân không bằng Quách Yến Giai, Lưu Hân liền kích động bật dậy, gương mặt nhiễm đỏ vì tức giận, nếu đổi lại người nói ra câu này không phải là Thất Thải Lưu Hân sớm đã cùng đối phương liều mạng chứ không chỉ đứng trừng mắt nhìn đối phương như vậy.

“Ta thừa nhận bản thân ta không đẹp bằng nàng nhưng điều đó không có nghĩa là ta thua kém nàng, về phương diện khác chưa chắc ta đã thua nàng đâu!” Đại Ngụy mỹ nhân nhiều như mây, Quách Yến Giai cũng chỉ là một trong số đó, cho nên khi xét về dung mạo của đối phương Lưu Hân cũng không có đặt gánh nặng cho bản thân mình nhiều.

“Huống hồ Lãng ca ca của ta không phải loại nam nhân nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài của nữ nhân.” Mặc dù trong lòng Phong Lãng không có nàng nhưng Lưu Hân đối với hắn vẫn chưa hết hi vọng, đã còn hi vọng thì trong mắt nàng hắn làm gì cũng điều là tốt, tự nhiên là tin tưởng hắn, đồng thời cũng tin tưởng ánh mắt nhìn người của bản thân.

Thất Thải thấy vậy bèn cười, hiển nhiên vừa nãy chỉ là lời nói đùa của nàng để khiến Lưu Hân phấn chấn trở lại mà thôi, trong lòng nàng kỳ thực cũng cảm thấy Lưu Hân không hề thua kém Quách Yến Giai, chỉ là nha đầu này có chút ngốc, nghĩ gì liền nghĩ ra mặt, tính tình lại giống như tiểu hài tử cho nên mới không được nam nhân chú ý đến. Có một vài nam nhân thích loại hình ngoan ngoãn hiền lành như Nguyệt Viên Viên, có một số người thì thích vẻ lạnh lùng sắc bén của Triệu Băng Lộ, có người lại thích bộ dạng mị hoặc chúng sinh của La Cẩm Tú, cũng có người yêu thích kiểu ôn nhu trầm tĩnh như Quách Yến Giai, mà hiển nhiên Phong Lãng chính là thuộc loại người này cho nên trong mắt hắn Lưu Hân chỉ là một nữ hài tử chưa lớn, suốt ngày bám đuôi theo hắn mà thôi, hắn hoàn toàn không xem Lưu Hân là một nữ nhân để đối đãi.

“Như vậy thì đúng rồi, tiểu thư của nô tì làm sao có thể thua kém Quách tiểu thư được chứ?”

Lúc này Lưu Hân sao không biết Thất Thải nói vậy chỉ là muốn động viên nàng? Cơn tức giận tan biến, Lưu Hân tiếp tục ngồi xuống trước, nhìn dung mạo của bản thân trong gương đồng, ngoài mặt tuy không biểu lộ nhưng vẫn có chút khó chịu, bởi vì ngay cả chính nàng cũng cảm thấy bản thân có vài phần không bằng Quách Yến Giai, như vậy Lãng ca ca sẽ nghĩ sao?

“Tiểu thư người đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai là săn thú đến rồi, tiểu thư nên để tâm trạng mình thoải mái nhất có thể để ngày mai có biểu hiện thật tốt.”

“Ngươi nói đúng, nếu muốn thắng Quách Yến Giai thì ngày mai sẽ là cơ hội để thể hiện, ta sẽ không thua đâu.”

Quách Yến Giai, ngày mai ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là người xứng đáng với Lãng ca ca hơn.

Thất Thải một bên ôn nhu cười, có động lực để vươn lên là một chuyện tốt, chỉ là mong đối phương không cần bị tình cảm chi phối, mất đi lí trí rồi làm ra những chuyện không thể cứu vãn.

~~~

Săn thú đến gần, phủ nào phủ nấy đều náo nhiệt như vậy, tất nhiên là không thể thiếu Lễ bộ Thượng thư phủ, dù sao một trong những nhân vật phong vân nhất kinh thành đang ở tại nơi này mà, sao có thể bỏ qua được?

Hậu viện Hàn Mai Các, Tiết Phong Lan một thân lam y ngồi trên xe lăn, tay áo hơi vén lên, để lộ làn da trắng muốt, đôi tay thon dài của nàng lúc này đang kéo căng lấy cung tên, hướng về phía bầu trời một góc 45 độ, vụt một tiếng tay đặt ở chỗ mũi tên hay hơi lỏng, mũi tên theo gió bay thẳng về phía chim sẻ đang bay trên trời.

Như Sương cho người đi nhặt chú chim đưa đến trước mặt Tiết Phong Lan, chim sẻ vẫn chưa chết, mũi tên của Tiết Phong Lan không xuyên qua thân thể nó mà lại trúng vào đôi cánh của nó, khiến nó bị thương nên không thể tiếp tục bay mà rơi xuống mặt đất, chứ không hề lấy đi tính mạng của nó.

“Như Sương, mang nó đi băng bó đi.” Tiết Phong Lan không hề ngạc nhiên khi thấy chú chim vẫn chưa chết, hiển nhiên tất cả đã nằm trong dự tính của nàng, tài bắn cung của nàng ra sao nàng là người hiểu rõ nhất, mặc dù đã lâu ngày không đụng đến cung tên nhưng sau một tháng luyện tập, trình độ bắn cung của nàng cũng đã được cải thiện đáng kể, chỉ là nàng không muốn lấy mạng của chú chim vô tội này, ít nhất thì đối với những kẻ không gây hại đến nàng, nàng sẽ không đuổi cùng giết tận.

“Vâng.” Như Sương cũng không hỏi nhiều, gọi Như Ngọc băng bó cho chú chim, bất quá Tiết Phong Lan đúng là khiến nàng kinh ngạc không ít, nàng trước giờ chưa từng nghĩ đến Tiết Phong vậy mà lại biết bắn cung, hơn nữa kỹ thuật lại còn không tồi. Thường thì những tiểu thư xuất thân khuê các như Tiết Phong Lan, đối với những thứ cưỡi ngựa bắn cung chỉ dành cho mãng phu này lẽ ra phải chán ghét mới đúng, không phải ai cũng giống như Triệu Băng Lộ, sinh ra trong võ gia, không thể không biết những môn này, nếu không chính là làm mất mặt gia tộc, cũng không phải ai cũng giống với Hạ Nguyệt Lam, thân là tiểu thư khuê các lại bị dạy dỗ thành nữ trung hào kiệt, có lẽ Hạ Thái phó dạy cho một đám hoàng tử học tập đã thành thói quen, cho nên mới áp đặt những thứ đó lên người cháu gái mình, mà Hạ Nguyệt Lam, tựa hồ cũng không có phản cảm với điều này, cho dù nàng ta có chán ghét nó rồi lên tiếng phản đối thì chưa chắc đã thay đổi được gì, Như Sương lớn lên trong cung, thấy nhiều những chuyện này chỉ là nàng không tiện nói ra mà thôi.

Một tháng trước Tiết Phong Lan để Như Sương đi đặt kỵ trang cho nàng, tiện thể mua luôn một cây cung về để nàng luyện tập, lúc đầu Như Sương cũng không có nghĩ đến việc Tiết Phong Lan vậy mà lại biết bắn cung, dù sao nhìn đôi bàn tay mềm mại noãn nà không chút trầy xước kia của đối phương, rõ ràng là chưa từng động vào cung tên, cho nên việc Tiết Phong Lan biết bắn cung là không thể nào, khi đó nàng chỉ nghĩ Tiết Phong Lan mua về để chơi đùa mà thôi, thế nhưng rất nhanh sau đó Như Sương liền bị vả mặt. Động tác kéo cung của Tiết Phong Lan rất thành thục, kết hợp với tư thế kia thì không sai vào đâu được, nhìn bộ dạng này của Tiết Phong Lan không ai dám nói nàng là lần đầu tiên cầm cung bắn, mặc dù thao tác và tư thế đều đạt tiêu chuẩn nhưng khi mũi tên bắn ra lại không bay được bao xa, thậm chí còn lệch khỏi hồng tâm, nguyên nhân có lẽ là vì sức tay của nàng khá yếu, dẫn đến kỹ thuật cũng không đạt chuẩn lắm, chỉ là đối với một tiểu thư khuê các nũng nịu thành tính thì đây rõ ràng là kết quả ngoài mong đợi.

“Tiểu thư bắn tên ngày càng thành thục.” Trước đó Tiết Phong Lan tuy có nền tảng cơ bản về bắn cung nhưng bởi vì lực tay yếu cho nên hầu như không thể bắn trúng mục tiêu, nhưng sau một thời gian dài luyện tập thì hiện tại đã có thể nhắm ngay mục tiêu mà bắn, thậm chí đối với những sinh vật đang bay trên bầu trời cũng không thể làm khó nàng, mặc dù trình độ đã được cải thiện nhưng không thể hi vọng xa vời vào Tiết Phong Lan, bởi vì thể chất nàng vốn yếu ớt, mũi tên xa nhất cũng chỉ được mười mét, nếu ở xa hơn nữa thì không thể bắn trúng.

“Cũng là nhờ những bài tập luyện tập lực tay của ngươi, nếu không trong vòng một tháng trình độ của ta không thể nào cải thiện đến mức này.” Tiết Phong Lan hơi mỉm cười, Như Sương học võ từ nhỏ, đối với những thứ như cưỡi ngựa bắn cung cũng có học qua, mặc dù không thể xưng là giỏi nhất nhưng trình độ của nàng cũng có thể dạy cho Tiết Phong Lan, biết được Tiết Phong Lan muốn bắn cung, điều đầu tiên Như Sương làm chính là luyện tập lực tay của Tiết Phong Lan, từ đó mới cải thiện trình độ bắn cung của nàng.

“Tiểu thư, trước kia người đã từng học bắn cung đúng không? Nhìn động tác của người không giống như lần đầu cầm cung.” Nhân lúc tâm trạng Tiết Phong Lan đang tốt, Như Sương liền mở miệng hỏi chuyện, đây là điều nàng thắc mắc lâu rồi chỉ là không dám mở miệng hỏi, sợ vô tình chọc giận đối phương, dù sao phận làm hầu gái chuyện của chủ tử không nên hỏi quá nhiều, nhưng ở trên người Tiết Phong Lan ẩn chứa quá nhiều bí mật, nàng đã từng hỏi qua Xuân Cầm, Xuân Cầm cũng đã nói từ nhỏ đến lớn Tiết Phong Lan chưa hề động vào những thứ thế này, nếu từ nhỏ đến lớn chưa từng động vào vậy thì những thao tác này Tiết Phong Lan học ở đâu?