Đích Nữ Tàn Phi

Chương 122: Thủ Phạm Là Tiết Phong Linh (12)




“Tiết Phong Linh chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói sao?” Không ai ngờ rằng người đầu tiên lên tiếng lại là Liên Như Nguyệt, Liên Như Nguyệt là khuê mật của Tiết Phong Linh, tình cảm hai người trước giờ vẫn luôn rất tốt, không biết khi ở một mình thì sao chứ trong mắt người ngoài, hai người bọn họ đối đãi nhau chẳng khác nào thân tỷ muội, Trường Bình Hầu phu nhân thậm chí còn có ý định tác hợp cho Thế tử Liên Hạo Nguyên cùng Tiết Phong Linh đến với nhau, như vậy hai nhà sẽ thân càng thêm thân, không ngờ lại có một ngày hai người lại đứng phe đối lập nhau. Nhìn thái độ của Liên Như Nguyệt bình tĩnh như vậy, xem ra đã sớm biết Tiết Phong Linh có liên quan đến chuyện này, chỉ là nàng vẫn im lặng cho đến lúc này, xem ra cũng đủ nhẫn nhịn.

Tiết Phong Linh giấu Liê Như Nguyệt ở phía sau làm ra những chuyện này cũng không nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ liên lụy đến Liên Như Nguyệt, thanh danh của nữ nhân cũng không phải nói đùa, có không ít nữ nhân vì muốn bảo vệ danh dự của bản thân mà hi sinh tính mạng, Tiết Phong Linh đối xử với Diệp Linh Vi như vậy, nàng có còn là con người nữa không? Một người luôn tự nhận mình là khuê mật của Liên Như Nguyệt vậy mà ở sau lưng khuê mật của mình làm ra chuyện này, Tiết Phong Linh liệu có xem Liên Như Nguyệt làm khuê mật?

“Linh nha đầu, chẳng lẽ ngươi muốn im lặng cho qua chuyện luôn hay sao?” Quả nhiên suy đoán của nàng là đúng nếu đổi lại là Tiết Phong Linh thì mọi chuyện đều có khả năng.

“Ta... ta không biết chuyện gì hết, ta không có làm gì cả, ta...” Dưới sự chất vấn của mẫu tử Liên gia, Tiết Phong Linh không thể làm gì hơn là mạnh miệng phủ nhận, nếu hôm nay nàng thừa nhận chuyện này, nàng không chỉ mất đi một khuê mặt mà Liên Như Nguyệt mà thanh danh của nàng cũng sẽ bị mất sạch, tuy nói là vì lo lắng cho danh dự của Diệp Linh Vi nên có thể mọi người sẽ không đem chuyện ngày hôm nay nói ra nhưng Tiết Phong Linh cũng không hoàn toàn tin tưởng được chuyện này, cho dù bọn họ thật sự đem chuyện này nói ra thì nàng cũng không thể làm gì được bọn họ.

“Ngươi không thừa nhận cũng không sao.” Khác hẳn với vẻ mặt kích động như muốn chứng minh mình vô tội của Tiết Phong Linh, Liên Như Nguyệt thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là giọng nói của nàng lúc này đã bao phủ đầy hàn khí khiến người nghe lạnh thấu xương.

“Như Nguyệt ngươi...” Liên Như Nguyệt như vậy, Tiết Phong Linh bỗng cảm thấy vô cùng xa lạ, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác xấu.

Liên Như Nguyệt không có để ý đến Tiết Phong Linh mà nhìn về phía Lục La: “Lục La, đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi, nếu như còn tiếp tục ăn nói hàm hồ nữa thì ta nghĩ ngươi không cần thiết sống để làm gì đâu.”

Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn! Uy hiếp Lục La phải nói ra sự thật, cho dù điều đó có làm hại đến Tiết Phong Linh đi chăng nữa, Liên Như Nguyệt vậy mà lại có thể bình tĩnh nói ra những lời đó, xem ra lần này Liên Như Nguyệt quả thật đã tức giận chuyện mà Tiết Phong Linh làm.

Mọi người đều nghe ra, Lục La sao không nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Liên Như Nguyệt?

Nàng nắm chặt làn váy, nghĩ đến những lời vừa nãy Liên Như Nguyệt nói với nàng, mặc dù ngày thường Liên Như Nguyệt làm việc có chút cực đoan, nhưng đối xử với nha hoàn của mình vẫn rất tốt, nếu Liên Như Nguyệt đã đảm bảo rằng nàng đem sự thật nói ra sẽ đảm bảo cho nàng một con đường sống thì nàng vẫn tin tưởng, dù sao lúc này, Vương Kim đã đem Tiết Phong Linh nói ra nàng không thể tiếp tục ở đây diễn một màn kịch lừa mình dối người nữa, huống hồ nếu nàng đã không thể thoát khỏi chuyện này thì nàng chỉ đành đem Tiết Phong Linh kéo vào vậy, dù sao cũng phải chết, bản thân Lục La cũng không có cao thượng đến mức có thể hi sinh bản thâm vì người khác được, hơn nữa đó lại còn là người thường xuyên uy hiếp để bắt nàng làm việc thay nàng ta.

“Nô tì biết có thể lúc này đây nô tì đem tất cả mọi chuyện nói ra đã quá muộn, nhưng nô tì vẫn phải nói ra, có thể mọi người sẽ không tin nhưng đây chính là sự thật.” Dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, Lục La nhắm mắt lại hít sâu một hơi, giống như điều này có thể tiếp thêm can đảm cho nàng, khi nàng mở mắt ra tâm tình cũng đã bình tĩnh đi rất nhiều, ánh mắt lại không còn sợ sệt như xưa nữa, thay vào đó là sự kiên định.

“Như Nguyệt... ngươi có biết mình đang làm gì không?” Tiết Phong Linh nhìn vẻ mặt này của Lục La bất giác nhíu mày, đây là bản năng của động vật, có thể nói là giác quan thứ sáu của nữ nhân, khi phát giác điều gì đó gây bất lợi với bản thân sẽ không chút do dự muốn đem nó hủy diệt.

“Ồ? Ta đang làm gì?” Lúc này đây Liên Như Nguyệt mới chú ý đến Tiết Phong Linh, nghe nàng nói vậy không khỏi hứng thú lên tiếng.

“Lục La lúc nãy đã khai ra mọi chuyện, ngươi hiện tại còn muốn nàng khai cái gì?” Ngày thường có Vân Yên bên cạnh, cho dù trờ có sập xuống Tiết Phong Linh vẫn không chút hoang mang nhưng hiện tại dưới ánh mắt dò xét của đám người, nàng cảm thấy vô cùng bối rối, tính tình không khỏi có vài phần nóng nảy.

“Dựa vào lời khai của Lục La, của Lan Nhi và Vương công tử có nhiều điểm khác biệt, ta muốn nàng nói lại mọi chuyện lần nữa, chẳng lẽ vậy là sai sao?”

“Không sai... nhưng ngươi làm như vậy... rõ ràng là không tin ta!” Tiết Phong Linh cắn môi, khóe mắt hơi động lại hơi nước, tùy thời đều có thể hóa thành giọt lệ mà rơi xuống, kết hợp với dung nhan xinh đẹp của nàng, càng khiến cho nàng trở nên yếu ớt và đáng thương, khiến người nhịn không được mà che chở.

“Ta cùng ngươi là bằng hữu bao nhiêu năm, chẳng lẽ ngươi lại vì lời nói của người ngoài mà không tin lời ta nói?”

Nữ nhân như Tiết Phong Linh, không phải là tiểu bạch liên hoa trong truyền thuyết, đụng một chút chuyện là khóc bù lu bù loa, loại người như nàng, có đôi khi không cần khóc cũng có thề khiến người khác thương tiếc, chỉ cần đứng đó, bày ra bộ dạng yếu ớt nhưng lại cố ngăn cho nước mắt rơi xuống, kiên cường bất khuất... càng khiến người khác đau lòng, nếu đó là nam nhân, đổi lại là nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân làm việc cực đoan như Liên Như Nguyệt thì hoàn toàn là không có tác dụng.

“Tiết Phong Linh, ngươi thôi đi có được không? Ta cũng không phải là kẻ ngây thơ nữa, trong chuyện này chỉ sợ ngươi là người rõ nhất, ngươi còn muốn đóng kịch đến khi nào?” Liên Như Nguyệt cười lạnh, lúc này đây nàng đã hoàn toàn xé rách mặt nạ với đối phương, vì sao trước nay nàng không nhìn rõ bộ mặt này của Tiết Phong Linh sớm hơn?

“Như Nguyệt, có phải ngươi đã có hiểu lầm gì với ta rồi không? Ngươi nghe ta nói...”

“Ngươi nói đi.”

Tựa hồ như không dự đoán được Liên Như Nguyệt thật sự muốn nghe nàng nói, nhất thời Tiết Phong Linh á khẩu không biết phải nói gì.

“Ta...”

Mạch não của Liên Như Nguyệt người thường thật sự đoán không ra, nhìn bộ dạng muốn nói lại không được của Tiết Phong Linh, Tiết Phong Lan thật sự muốn cười ra tiếng nhưng nghĩ đến tình thế hiện tại, nàng chỉ đành kìm nén, nhưng có một người lại không kìm nén được như nàng, giống như Hạ Nguyệt Lam.

“Ha ha ha ha...” Nhìn một nàng này, Hạ Nguyệt Lam ôm bụng cười to, một số người cũng hiểu rõ cảm giác của Hạ Nguyệt Lam nhưng cũng không dám bộc lộ rõ như nàng, chỉ có thể nhếch môi, thấy Liên Như Nguyệt nhìn nàng, Hạ Nguyệt Lam ngượng ngùng xua tay: “Xin lỗi, chỉ là ta có chút nhịn không được.”

“Lục La, tiếp tục.”

“Như Nguyệt ta...” Bộ dạng của Tiết Phong Linh muốn nói lại thôi.

“Đợi nàng nói xong, ngươi muốn nói cũng chưa muộn, cho nên ngươi cũng không cần giành nói cùng Lục La đâu.”

“Liên Như Nguyệt.”

Liên Như Nguyệt nâng mắt, thấy người gọi nàng là Hạ Nguyệt Lam thì tâm tình hơi hạ xuống một chút, bất quá lời nói tiếp theo của đối phương lại khiến nàng đầu đầy hắc tuyến.

“Ngươi hôm nay đặc biệt soái đó!” Dứt lời Hạ Nguyệt Lam còn bày ra một tư thế đáng yêu mà đá lông nheo với nàng, đầu Liên Nguyệt có một đàn quạ bay qua.

Soái?

Nàng là nữ nhân có được không?

“Cảm phiền ngươi trước khi khen người khác nên lựa chọn từ ngữ phù hợp.” Liên Như Nguyệt nghiêm túc giáo huấn Hạ Nguyệt Lam.

Sắc mặt Tiết Phong Linh vô cùng khó coi, tay nàng nắm chặt góc áo, nhìn Liên Như Nguyệt cùng Hạ Nguyệt Lam cười cười nói nói, mọi người xung quanh lại không ai thèm chú ý đến nàng khiến đáy lòng nàng bị đả kích thật mạnh.

Tiết Phong Linh nàng đã từng bị đối xử như vậy chưa?

Chưa từng!

Vậy mà hiện tại...

“Tỷ tỷ, bộ dạng này của tỷ... thật là xấu xí!” Không biết từ khi nào Tiết Phong Lan đã đẩy xe lăn đến bên cạnh nàng, lúc này đây đối phương còn đang nhìn nàng với vẻ châm chọc, khiến Tiết Phong Linh cảm thấy vô cùng nhục nhã.

“Tiết Phong Lan, đừng vội mừng, hiện tại chưa cho thấy được điều gì đâu, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng, ngươi... đừng vội đắc ý.” Tiết Phong Linh mấp môi, khẩu hình miệng của nàng có thể khiến Tiết Phong Lan đoán được lời nàng muốn nói.

“Như vậy muội sẽ đợi tỷ... đợi nhìn xem... ai mới là người cười cuối cùng?”

Mọi người chỉ lo tập trung chú ý đến Lục La mà bỏ quên Tiết Phong Linh bên này, cho nên không có ai nhìn thấy Tiết Phong Lan cùng Tiết Phong Linh đối thoại, bất quá một màn này lại lọt vào mắt một người khác, một người không có hứng thú với sự thật mà chỉ hứng thú với tỷ muội Tiết gia.

Hạ Nguyệt Lam hứng trí bừng bừng nhìn tỷ muội Tiết gia bên kia trở mặt với nhau.

“Lục La, đừng chần chờ nữa, thời gian không đợi người đâu.”

“Nô tì... sở dĩ hôm nay nô tì nhận lời Vương thiếu gia là bởi vì nô tì đang cần một số tiền lớn để trả nợ cho đệ đệ của nô tì, đồng thời còn có một nguyên nhân khác... chính là thoát khỏi sự rằng buộc của Phong Linh tiểu thư.” Lục La cắn môi, bộ dạng không cam lòng mà nhòn về phía Tiết Phong Linh, mang theo tia phẫn hận như thể Tiết Phong Linh đã ép nàng làm chuyện gì không phải với lương tâm.

“Rằng buộc? Nàng đã làm gì ngươi?” Liên Như Nguyệt cau mày, đáy lòng cảm thấy lời Lục La nói có chút không thích hợp.

“Phong Linh tiểu thư là bằng hữu của tiểu thư, ngày thường cũng hay đến Hầu phủ cho nên nô tì cùng Phong Linh tiểu thư chung đụng cũng nhiều, nhưng cũng chưa có nhấc lên một tầng quan hệ nào, cho đến ngày đó...”

Lục La có một đệ đệ, hắn gọi Nhị Nha, cũng là phận tôi tớ trong Hầu phủ, không giống với Lục La có cuộc sống tốt được ở bên cạnh chăm sóc cho Đại tiểu thư, Nhị Nha tuổi nhỏ ốm yếu nên được đưa đến chuồng ngựa để chăm sóc ngựa, chăn ngựa là một trong những công việc vất vả nhất Hầu phủ, yêu cầu phải có sức khỏe tốt, nhưng Nhị Nha từ nhỏ đã sức khỏe yếu, vốn không nên được phân công việc này nhưng khi đó Hầu phủ thiếu người chăn ngựa, trong số những người mới vào thì chỉ còn có Nhị Nha là chưa được phân công nên quản sự bèn đưa hắn đến chuồng ngựa tiếp nhận công việc. Nhị Nha tuy không có sức khỏe nhưng là người thật thà, lại chăm chỉ làm việc, ngựa hắn chăm sóc đều khỏe mạnh và không bị ốm đau, cho nên quản sự để hắn tiếp tục với công việc này, cuộc sống ở chuồng ngựa khổ cực, hàng ngày Nhị Nha phải tắm cho ngựa, lau chùi yên ngựa, quét dọn chuồng ngựa, cho ngựa ăn,... đối với một nam hài mới hơn mười tuổi như hắn thì là quá sức, lại thêm sức khỏe yếu nên hắn thường xuyên bị bệnh. Lục La cũng vì vậy mà cảm thấy bản thân nợ đệ đệ rất nhiều, ngày thường cũng lén lút trộm một ít thức ăn đến cho hắn, thậm chí lương bổng hàng tháng của nàng đều giúp hắn chữa trị cùng với mua một số thức ăn tẩm bổ cho hắn, Nhị Nha rất thân thiết với tỷ tỷ của mình, tình cảm tỷ đệ hai người vẫn rất tốt. Quan hệ tỷ đệ của bọn họ trong phủ không có bao nhiêu người biết đến, Lục La cũng không muốn mọi người biết đệ đệ của nàng là một kẻ chăn ngựa, đi theo Liên Như Nguyệt lâu ngày Lục La cũng bị ảnh hưởng bởi tính cách của chủ tử, con người đã quen với xa hoa thì bắt đầu muốn giấu đi quá khứ thấp hèn của bản thân, tuy nhiên đối với Nhị Nha, Lục La vẫn là quan tâm chăm sóc, chỉ là khi có mặt người khác nàng sẽ giả vờ không quen biết hắn, Nhị Nha tựa hồ hiểu nổi khổ của nàng nên cũng phối hợp.

“Nhị Nha bị bệnh nặng, nô tì đưa đệ đệ đến tìm đại phu nhưng lại không đủ tiền chữa bệnh nên nô tì đã bán hết trang sức của tiểu thư cho nô tì, tiền chữa bệnh thì đủ rồi nhưng lại không có đủ tiền bốc thuốc, nô tì không biết làm gì hơn là trộm lấy trang sức của tiểu thư mang đi cầm, không ngờ lại bị Phong Linh tiểu thư bắt gặp.” Nói đến đây giọng Lục La run lên vài phần, trên mặt cũng đã giàn giụa nước mắt, nàng cúi đầu không dám nhìn Liên Như Nguyệt, sợ bị đối phương trách mắng, dù sao chuyện bản thân nàng trộm số trang sức đó đi cầm vốn là sự thật không thề thay đổi.

Tiết Phong Linh bắt gặp cảnh Lục La đang trộm lấy trang sức mà chuẩn bị bỏ trốn, Lục La vốn nghĩ rằng Tiết Phong Linh sẽ đem chuyện này nói ra ngoài hay thậm chí là nói cho Liên Như Nguyệt nhưng nàng lại không làm, thậm chí nàng ta còn bỏ ra một số bạc, chuộc lại đống trang sức đó của Liên Như Nguyệt, rồi trả lại chỗ cũ như không có việc gì xảy ra, Lục La biết được chuyện này nên sau khi chữa bệnh cho Nhị Nha nàng liền tìm đến Tiết Phong Linh. Lục La là người thông minh, nàng cũng biết trên đời này không có ngườ nào lại cho không ai đó một thứ gì cả, Tiết Phong Linh giúp nàng chắc chắn là có mục đích của nàng ta, quả nhiên khi nàng đến tìm, Tiết Phong Linh đã không chút do dự muốn nàng làm việc cho nàng ta, kể từ đó mặc dù nàng là người của Liên Như Nguyệt nhưng đồng thời cũng là người của Tiết Phong Linh.

Thân hình Liên Như Nguyệt hơi run lên, sắc mặt lạnh lẽo, toàn thân đều tản ra khí lạnh, không chỉ bên ngoài mà lúc này đây đáy lòng nàng đã lạnh như băng, trong lòng vì tình cảm của bản thân mà cảm thấy buồn cười, hóa ra Lục La và Tiết Phong Linh đã sớm thông đồng với nhau, vậy mà còn ở trước mặt nàng đóng kịch như không hề thân thiết.

Dối trá!

Cái gì mà khuê mật, cái gì mà hảo bằng hữu, cái gì mà tỷ muội tình thâm, tất cả đều là dối trá!

Cảm giác phản bội dâng lên, không ngừng quấy nhiễu lòng nàng, Liên Như Nguyệt lửa giận thiêu đốt, nàng muốn tiến lên chất vấn Tiết Phong Linh vì sao lại làm như vậy thì cánh tay đột nhiên bị giữ lại, Liên Như Nguyệt ngẩng đầu, thấy Trường Bình Hầu phu nhân vẻ mặt thản nhiên lắc đầu, lí trí lúc này đã quay trở lại, nàng cắn môi, dứt khoát không nhìn đến Tiết Phong Linh nữa để khỏi phải bận lòng.

“Tối nay Vương thiếu tìm đến nô tì muốn nô tì dẫn Phong Linh tiểu thư đến biệt viện phía Tây, nô tì biết chuyện này là sai trái nhưng khi nhìn thấy số bạc đó nô tì thật sự, thật sự kìm lòng không được... huống hồ nô tì sớm đã muốn thoát khỏi xiềng xích của Phong Linh tiểu thư cho nên mới đáp ứng Vương thiếu, không ngờ... lại bị Phong Linh tiểu thư thấy được.”

Lục La đem tất cả mọi chuyện nói ra, kể cả chuyện Tiết Phong Linh muốn tính kế Tiết Phong Lan lẫn Diệp linh Vi, nàng tính kế Tiết Phong Lan thất bại nên đã tập trung vào Diệp Linh Vi, mọi người không ngờ rằng thiếu nữ mười hai tuổi như Tiết Phong Linh lại làm ra những chuyện này, nàng ta không chỉ hại người ngoài, ngay cả thân muội cũng không buông tha, tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã ác độc như thế, sau này cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì, Liên Như Nguyệt làm khuê mật với nàng ta vậy mà bị nàng ta chơi một vố đau như thế, người như Tiết Phong Linh quả thật khiến bọn họ mất niềm tin vào tình bạn, vào tình thân mà.

Trường Bình Hầu phu nhân coi như là nhìn Tiết Phong Linh lớn lên nhưng cũng không ngờ được đối phương lại là người đầy âm mưu thủ đoạn đến vậy, nàng là người từng trải mà vẫn bị Tiết Phong Linh lừa gạt, nữ nhân này thật đáng sợ, vậy mà nàng còn có ý định muốn đối phương làm con dâu của nàng, nếu để nàng ta gả cho Liên Hạo Nguyên, đợi nàng ta nắm quyền thì nàng sau này phải làm sao? Lúc này Trường Bình Hầu phu nhân thầm cảm thấy may mắn vì bản thân sớm đã nhìn rõ bộ mặt của Tiết Phong Linh, nếu không hậu quả sau này... Liên gia bị nàng liên lụy còn không biết vì sao.

Một nhà Diệp gia đối với sự thật này cho chút khó mà chấp nhận, chỉ có Diệp Linh Vi bình tĩnh hơn một chút do nàng đã đoán trước được mọi chuyện, nhưng lời từ chính miệng Lục La nói ra nàng vẫn không tránh khỏi khiếp sợ, không phải Tiết Phong Linh âm mưu hãm hại nàng mà là âm mưu hãm hại Tiết Phong Lan, nàng không rõ ràng, rốt cuộc là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến đến ngươi sống ta chết như thế?

Vương Kim bên đây cũng bị dọa cho đứng hình, từ lúc Tiết Phong Lan lên tiếng phủ nhận việc nàng là Tiết Phong Linh, sau đó Tiết Phong Linh xuất hiện và những lời giải thích của Lục La, Vương Kim lúc này cũng biết kế hoạch của hắn đã bị người khác lợi dụng, hơn nữa người đó lại còn là nữ nhân trong lòng của hắn, Vương Kim cũng không biết hình dung cảm giác của mình thế nào.

Vương phu nhân lúc này cũng phát hiện bản thân đã nhầm người, tuy có chút xấu hổ nhưng nhiều hơn là oán hận, nàng tất nhiên sẽ không xin lỗi Tiết Phong Lan chỉ vì nhận nhầm người, bởi vì nàng không cảm thấy bản thân làm gì sai, dù sao Tiết Phong Linh và Tiết Phong Lan cũng là hai tỷ muội, tỷ tỷ làm sai muội muội gánh, chuyện này cũng quá hợp tình.

“Nô tì... lúc nãy nô tì thật sự muốn khai ra Phong Linh tiểu thư nhưng bị Phong Linh tiểu thư cảnh cáo nên... nô tì mới đổi thành Tiết Phong Lan tiểu thư.”

“Thật xin lỗi... xin lỗi tiểu thư, xin lỗi Phong Lan tiểu thư... nô tì cũng là bất đắc dĩ...”

“Tiết Phong Linh ta không ngờ quen biết như bao năm mà lúc này mới nhận ra ngươi là hạng người như vậy, ta trước kia đúng là mắt mù mà.” Sau khi nghe trọn vẹn câu chuyện, không hề thêm bớt một lời nào từ miệng Lục La, Liên Như Nguyệt rốt cuộc cũng không thể nào giữ bình tĩnh nổi nữa. Nàng vốn nghĩ rằng Tiết Phong Linh không giống những người khác, tiếp cận làm là vì muốn lợi dụng nàng, bởi vì có quan hệ với hai nhà, cho nên nàng đối với Tiết Phong Linh cũng xem như thật tâm đối đãi, không ngờ có một ngày đối phương ở sau lưng này làm những chuyện như vậy, không chỉ mua chuộc nha hoàn của nàng mà khi nàng ta hãm hại người khác lại còn mang danh dự của nàng ra nói, chẳng lẽ nàng ta không biết nếu chuyện này lộ ra ngoài nàng sẽ bị gì sao? Hôm nay là sinh thần của nàng, làm bằng hữu bao nhiêu năm Tiết Phong Linh không phải không hiểu rõ tính tình của nàng như thế nào vậy mà nàng ta làm như vậy... trong lòng nàng ta rốt cuộc có nghĩ đến cảm nhận của nàng hay không?!

“Như Nguyệt nghe ta giải thích như mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.” Tiết Phong Linh cũng biết lúc này đây nàng có nói gì cũng vô dụng, Liên Như Nguyệt không phải loại người dễ mềm lòng, nếu lúc này nàng thú nhận thì ít nhất vẫn được khoan hồng.

“Như Nguyệt... là lỗi của ta, lúc đó ta bị ma quỷ ám nên mới làm ra những chuyện này, thật xin lỗi... ta...”

“Đủ rồi, làm sai lại lấy cớ là bị quỷ ám, ngươi tưởng ta là tiểu hài tử sao?” Liên Như Nguyệt cười lạnh, đối với lời nói của Tiết Phong Linh nàng không dám tin tưởng nữa.

“Không... không phải như vậy, ta cũng không biết vì sao bản thân lại trở nên như vậy, Như Nguyệt ngươi nghe ta nói...” Tiết Phong Linh muốn đưa tay kéo ống tay áo của Liên Như Nguyệt nhưng lại bị đối phương tránh thoát, tay nàng giơ ở giữa không trung, tình cảnh lâm vào xấu hổ.

“Phong Linh tiểu thư, thứ cho nô tì xen vào một câu, nếu ngươi bị quỷ ám mà làm những việc này thì một năm trước khi ngươi bắt gặp cảnh ta trộm trang sức ngươi cũng bị quỷ ám sao?” Thấy Tiết Phong Linh bị mọi người chỉ trích, Lục La hơi đắc ý, nhịn không được mà châm chọc vài câu: “Ngươi đã từng vì ích lợi của bản thân mà không ít lần lợi dụng ta để lừa dối tiểu thư, hiện tại còn muốn bán rẻ muội muội của mình, chẳng lẽ...”

“Câm miệng!” Bị lời nói của Lục La làm cho phiền não, lại thêm hiện tại nàng rơi vào tình thế xấu hổ, Tiết Phong Linh nhịn không được mà hét lên một tiếng, sau đó mới ý thức được bản thân làm gì nàng vội đưa tay che miệng, lúc này đây ánh mắt tất cả mọi rơi vào người nàng khiến Tiết Phong Linh bối rối không biết làm sao: “Không... ta không...”

Tiết Phong Linh trước giờ luôn là một người ôn hòa nho nhã, ở trong mắt trưởng bối nàng là một nữ hài ngoan ngoãn hiểu chuyện, miệng lại ngọt nên khiến trưởng bối yêu thích, ở trước mặt người ngoài nàng luôn là một bộ dạng ôn nhu lễ độ, dịu dàng động lòng người chưa từng có ai thấy qua bộ dạng của nàng khi tức giận, không ngờ rằng lại có một ngày Tiết Phong Linh lại ở trước mặt mọi người hét to, tự đánh mất mặt mũi của chính mình.

“Ha, có người rớt mặt nạ rồi kìa.” Hạ Nguyệt Lam luôn là người tiên phong trong chuyện châm chọc người khác, nàng nói chuyện trước giờ chưa hề lưu tình với một ai, cho dù thân phận của đối phương cao quý thế nào nàng cũng không có khách khí, bởi vì ở phía sau nàng có Hạ Thái phó là chỗ dựa, vị trí Thái phó này tuy không có thực quyền nhưng lại nhận được sự kính trọng từ Ngụy đế, vì vậy ngày thường mọi người đều nhường nhịn Hạ Nguyệt Lam.

“Tiểu Lam...” Nguyệt Viên Viên kéo tay khuê mật, ý đồ muốn đối phương nói bớt đi vài phần, tình hình hiện tại căng thẳng như vậy, Hạ Nguyệt Lam lại không ngừng đổ dầu vào, chọc tức Tiết Phong Linh thì có ích lợi gì với nàng chứ?

“Tiết Phong Linh ta đã đắc tội với ngươi sao?” Lúc này Diệp Linh Vi cũng nhịn không được mà lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên ta cùng ngươi gặp gỡ, trước kia cũng chưa từng đắc tội ngươi vì sao lại muốn hại ta thành như vậy?” Thân là nữ nhân Tiết Phong Linh lẽ ra phải hiểu rằng trong sạch quan trọng với nữ nhiên như thế nào, vậy mà nàng ta lại nhẫn tâm đẩy nàng vào hố lửa lửa mang tên Vương Kim, mà nghĩ lại cũng đúng thôi, nàng ta thậm chí còn muốn tính kế thân muội muội của mình thì một người ngoài với nàng đã là gì đâu?

Lúc này đây không chỉ một mình Diệp Linh Vi nhận thức ra mọi chuyện mà tất cả mọi người cũng nhận ra con người thật của Tiết Phong Linh.

Đám người Trường Bình Hầu phu nhân hai mặt nhìn nhau, bọn họ là trưởng bối, tuy nói có quyền quyết định chuyện này nhưng mâu thuẫn của đám trẻ bọn họ cũng không tiện xen vào, hành động của Tiết Phong Linh đúng là rất đáng chỉ trích, thế nhưng đối phương cũng không phải nữ nhi của bọn họ, cho nên bọn họ cũng không thể ở trước mặt đám người mà dạy dỗ Tiết Phong Linh, chỉ có thể phân phó người đi gọi Thượng thư đại nhân cùng Thượng thư phu nhân lại đây.

“Tỷ tỷ, tỷ ghét muội đến như vậy sao?” Giọng nói hơi yếu ớt vang lên, mọi người nghe thấy giọng nói bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiết Phong Lan sắc mặt tái nhợt, hai mắt phiếm hồng, giống như bị chịu qua ủy khuất, không khỏi nhớ đến “chuyện tốt” mà Tiết Phong Linh làm, mặc dù Đới Tứ thiếu tuấn tú hơn người, lại là gia tộc giàu có nhất Đại Ngụy, nhưng hoa hoa công tử vẫn là hoa hoa công tử, có câu “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” nam nhân đã như vậy thì việc làm của Tiết Phong Linh đẩy Tiết Phong Lan vào chẳng khác nào là hố lửa, mọi người đối với nàng không khỏi sinh lòng thương tiếc, có một tỷ tỷ như vậy, thà không có còn hơn.

“Lan Nhi, muội nói gì vậy? Tất cả mọi người không tin ta nhưng muội thân là muội muội của ta sao muội lại có thể nói như vậy?” Tiết Phong Linh trừng mắt, không nghĩ đến trong tình cảnh này mà Tiết Phong Lan cũng muốn chen một chân, cho dù thường nàng cùng nàng ta không ngừng đấu đá nhưng ở trước mặt người ngoài Tiết Phong Lan thân là người của Tiết gia ít nhất cũng phải ra mặt bảo vệ nàng chứ không phải hùa theo những người khác mà trách cứ nàng.

“Ta làm sao có thể chán ghét muội? Muội là thân muội của ta cơ mà, muội ngẫm lại từ nhỏ đến lớn có khi nào muội cùng nhị tỷ đánh nhau mà ta không bênh vực muội, muội ngẫm lại xem...” Hai mắt Tiết Phong Linh lúc này đã động lệ, bộ dạng vô cùng thương tâm, giống như Tiết Phong Lan đang vu oan cho nàng vậy.

“Nếu tỷ xem ta là muội muội thì tỷ đã không làm như vậy, tỷ muốn ta cùng Đới Tứ thiếu gặp riêng để người khác bắt gặp, như vậy chẳng phải muốn hủy thanh danh của ta sao?” Tiết Phong Lan cắn môi, ánh mắt nhìn đối phương mang theo vài phần tức giận, tay nàng siết chặt tay vịn của xe lăn, bộ dạng như đang kìm chế gì đó.

“Tỷ tỷ, tỷ tự hỏi lòng mình, đây là một hành động của một người tỷ tỷ nên làm sao? Tỷ muội nhà khác yêu thương đùm bọc lẫn nhau, vì sao ở Tiết gia chúng ta lại tranh tranh giành giành, không ngừng đấu đá?” Tiết Phong Lan tựa hồ như bị kích động, hướng về phía Tiết Phong Linh mà buông lời chất vấn, đôi mắt nàng lúc này đã động lệ, tùy thời đều có thể rơi, chính là bản thân nàng lại cắn môi, tựa như muốn kìm chế không cho nước mắt rơi xuống, một người nhìn thấy một màn này, nhịn không được mà đau lòng.

Mọi người lúc này cũng hiểu rõ tâm tình của Tiết Phong Lan, đặc biệt là Liên Như Nguyệt, Liên Như Nguyệt cùng Tiết Phong Linh là khuê mật, tình cảm chẳng khác nào tỷ muội, khi phát hiện Tiết Phong Linh ở phía sau lưng nàng làm ra những chuyện này, Liên Như Nguyệt cũng có cảm giác bản thân bị phản bội, tuy nói tức giận nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng, thế nhưng nàng biết rõ, so với nàng Tiết Phong Lan lại càng đau lòng hơn. Dù tình cảm của nàng và Tiết Phong Linh tốt đến mấy nhưng cũng không phải thân tỷ muội, giữa hai người không hề có sự tương liên về huyết mạch nhưng Tiết Phong Lan thì khác, nàng ta cùng Tiết Phong Linh không chỉ là tỷ muội mà còn là thân tỷ muội, cùng sinh vào một ngày, mọi người vẫn thường hay nói giữa những cặp song sinh luôn có một mối liên kết đặc biệt, chuyện ngày hôm nay Tiết Phong Linh làm, đối với Tiết Phong Lan mà nói là một đả kích rất lớn.

“Ta... ta...” Tiết Phong Linh cũng nhận thấy Tiết Phong Lan hơi kích động, không khỏi muốn lên tiếng cắt lời đối phương, sợ đối phương mất đi lí trí mà nói ra những chuyện thường ngày nàng cùng nàng ta tranh cãi.

“Ta biết tỷ không thích ta, nhưng tỷ cũng không cần đối xử với ta như vậy, tỷ sai người làm bẩn váy của ta thì thôi đi, còn muốn làm ta xấu mặt trước mặt mọi người nữa...”

“Muội ăn nói bậy bạ gì đó?” Nói đến đây, giọng nói của Tiết Phong Linh không khỏi bén nhọn hẳn lên, chẳng lẽ Tiết Phong Lan đã biết được gì hay sao? Bất quá cho dù nàng ta đã biết thì sao, chuyện đó là do Hồng Hương làm, liên quan gì đến nàng? Cho dù có điều tra thì cũng chỉ là Tiết Phong Lan ngày trước đối xử với Hồng Hương không tốt khiến cho Hồng Hương bất mãn mới vấy bẩn chiếc váy của Tiết Phong Lan để giải tỏa bực tức trong người.

“Cái gì mà làm bẩn váy muội? Muội đừng có vu oan cho ta.”

“Muội đã cho Như Sương điều tra chuyện này, lúc nãy Như Sương đến đây cũng là vì mục đích này, thực chất là do Vân Yên sai Hồng Hương đổ mực lên váy của muội, Vân Yên chính là nha hoàn của tỷ, tỷ có gì muốn nói không?”

“Muội... ta... ta không có... muội đừng có...” Tiết Phong Linh hơi bối rối: “Chuyện này làm sao có thể có liên quan đến Vân Yên được? Ta chưa từng hạ lệnh cho Vân Yên làm chuyện này, trong này nhất định là có hiểu lầm...”

“Chuyện tỷ làm tỷ tự biết, ngày thường ở trước mặt người trong phủ tỷ cũng xem thường ta, hôm nay là sinh thần của Như Nguyệt, tỷ rõ ràng biết ta chỉ có một bộ y phục này vậy mà tỷ lại cho người làm bẩn nó, nếu không phải có Ngũ muội giúp ta thì hôm nay ta không thể đến đây, đến lúc đó Như Nguyệt hỏi tỷ lại muốn trả lời thế nào?”

“Ta... ta không có...”

“Lời tỷ nói ta không muốn nghe nữa, tỷ nếu đã chán ghét ta như vậy thì cứ nói ra đi, không cần phải ở trước mặt ta giả vờ làm người tốt đâu.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ đến nhìn bề ngoài tình cảm của tỷ muội Tiết gia tốt như vậy nhưng bên trong lại đấu đá không ngừng, đúng là không thể kết luận bất kì thứ gì qua bề ngoài của nó.

Lúc Thượng thư đại nhân cùng Thượng thư phu nhân nhận được tin tức chạy đến đã thấy đại nữ nhi một bên khóc nức nở, mà tiểu nữ nhi cũng kìm nén nước mắt của bản thân để không rơi, hai người nghe mọi chuyện từ miệng Trường Bình Hầu phu nhân thì tránh không khỏi sửng sốt, bất quá hai nữ nhi đã thành ra như vậy bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì, vì vậy Thượng thư phu nhân muốn đưa Tiết Phong Linh về phủ trước nhưng Diệp phu nhân lúc này lại làm khó dễ. Trong chuyện này Vương Kim đúng là sai nhưng Tiết Phong Linh cũng có lỗi, muốn rời đi cũng được, xin lỗi đi, nhân chứng vật chứng đều có, Thượng thư phu nhân cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể bắt Tiết Phong Linh xin lỗi, Tiết Phong Linh nghe vậy liền trừng mắt, đôi mắt ủy khuất nhìn Thượng thư phu nhân, thấy đối phương không có đả động gì mới nói xin lỗi Diệp Linh Vi cùng Diệp gia, sau đó nàng nhào vào lòng Thượng thư phu nhân khóc lớn, Thượng thư phu nhân đau lòng ôm nữ nhi rời đi, từ đầu chí cuối đều không có nhìn đến Tiết Phong Lan, hành động phân biệt đối xử như vậy đều lọt vào mắt đám người ở đây.

Mọi người cũng biết Tiết Phong Linh là tiểu thư được sủng ái nhất Tiết gia, không chỉ được phụ mẫu yêu thương mà còn nhận được sự thừa nhận của tổ mẫu, so với tỷ tỷ của mình thì Tiết Phong Lan quả thật là không bằng, bất quá gặp chuyện này, người sai là Tiết Phong Linh trong khi Tiết Phong Lan là người bị hại vậy mà Thượng thư phu nhân lại không hỏi han tiểu nữ nhi vài câu, chỉ một mực quan tâm đại nữ nhi, phân biệt đối xử như vậy, mọi người xem như được mở rộng tầm mắt.

Chắc Tiết Phong Lan không phải nữ nhi do Thượng thư phu nhân sinh ra, cũng không biết là ai thì thầm câu nói này.

Thượng thư đại nhân bị mọi người nhìn như vậy cũng cảm thấy xấu hổ, không khỏi đi đến bên cạnh tiểu nữ nhi an ủi vài câu, đáy lòng đối với hành vi của Thượng thư phu nhân cũng là buồn bực, đều là nữ nhi đâu cần phải phân biệt đối xử như vậy chứ? Tuy nhiên hắn vẫn có chút lo lắng cho đại nữ nhi, dù sao hôm nay thanh danh của nàng cũng bị mất sạch, hắn tuy an ủi Tiết Phong Lan nhưng nội dung chủ yếu là không cần trách tỷ tỷ, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm gì đó, Tiết Phong Lan ngoài mặt ngoan ngoãn nghe lời nhưng trong lòng nhịn không được mà khinh thường, cũng chưa tỏ thái độ bất mãn gì, nàng càng ngoan ngoãn hiểu chuyện càng nhận được nhiều sự đồng tình.

Tiết Phong Linh đi rồi, mọi chuyện cũng đến hồi kết thúc, Vương Kim cùng Vương gia bên kia nhận lỗi với Diệp Linh Vi và Diệp gia, may mắn là Diệp Linh Vi chưa bị làm sao, chỉ bị trầy da, mà Vương Kim cũng đã trả giá cho hành động của mình, vì vậy mà Diệp gia cũng không có ý định truy cứu chuyện này. Trước khi Vương Kim rời đi, Liên Hạo Nguyên có hỏi hắn làm cách nào hắn có thể vào Liên phủ được khi không có thiệp mời, Vương Kim trả lời là do Lâm Cửu Minh đưa hắn vào, dù sao mọi chuyện đã đổ bể, Vương Kim cũng không có ý định bao che đồng bọn nên bèn khai ra, Lâm gia cùng Vương gia giống nhau, đều là thương nhân, nhưng Lâm gia không có làm quan mà chỉ tập trung vào buôn bán, dạo gần đây Lâm gia cùng Liên gia có hợp tác làm ăn nên mới nhận được thiệp mời, Lâm Cửu Minh là thiếu gia của Lâm gia, ngày thường cùng Vương Kim có qua lại nên hôm nay Vương Kim nhờ hắn đưa vào, vậy nên mới có cớ sự này.

Chuyện của Lâm gia để sau không nói, dù sao xảy ra chuyện thế này, Liên gia chắc chắn sẽ không hợp tác cùng Lâm gia nữa, mối làm ăn này của Lâm gia xem như là mất sạch rồi, Diệp gia bên kia cũng không muốn náng lại nên sau khi xong chuyện bèn lập tức rời đi, trước khi bọn họ rời đi Trường Bình Hầu phu nhân cũng đứng ra xin lỗi về chuyện ngày hôm nay, Diệp Thái y tỏ vẻ chuyện này cùng Liên gia không liên quan nên sẽ không truy cứu cho Liên gia, Lục La dù đã khai ra mọi chuyện nhưng vẫn bị đuổi khỏi phủ, tất nhiên đệ đệ Nhị Nha của nàng cũng bị đuổi đi.

Hôm nay là sinh thần của nàng, lẽ ra là ngày vui nhất nhưng lại xảy ra chuyện này, Liên Như Nguyệt cũng không có tâm tình đón tiếp khách nữa mà nhanh chóng về phòng.

Thượng thư đại nhân cũng cảm thấy mất mặt vì chuyện nữ nhi làm ra, cho nên hắn phân phó Tiết Phong Lan đi tìm hai người Tiết Lan Hương cùng Tiết Liên Kiều về trước, còn hắn đi thỉnh tội với Trường Bình Hầu gia, Tiết Phong Lan ngoan ngoãn nhận lệnh, Hạ Nguyệt Lam cùng Nguyệt Viên Viên đi theo nàng trở về hậu viện, giữa đường Nguyệt Viên Viên bị Nguyệt phu nhân gọi đi, con đường dài như vậy chỉ có ba người Tiết Phong Lan, Như Sương cùng Hạ Nguyệt Lam.

“Thật là một màn kịch rất tuyệt.”