" Lão phu nhân, xin thứ tội, thiếp thân suýt nữa đã làm ra sai lầm lớn!"
Lục thị nói xong còn nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận ngồi bên cạnh Bạch lão phu nhân.
"Nga? Tại sao lại nói lời ấy?" Bạch lão phu nhân bất động thanh sắc hỏi, ánh mắt lại nhìn cái tiểu bình sứ tinh xảo trên bàn.
Lục Ngưng Hương lập tức nói : "Sự tình là như vầy, hôm qua Cận Nhi bị
thương, ta vội vàng cầm dược đến cho nàng, nghĩ đến dược kia là thuốc
tiên trị liệu ngoại thương, nào đâu nghĩ đến dược thế nhưng sẽ có tác
dụng phụ là làm cho làn da lưu lại vết sẹo!"
Nói xong chạy nhanh
qua đem Bạch Vân hề kéo đến, vén cánh tay của nàng lên, nhìn thấy mặt
trên có một miệng vết thương nho nhỏ đã muốn khép lại , nhưng lại để lại vết sẹo màu nâu nhàn nhạt.
Lục thị vội vàng giải thích:
"Nói đến cũng khéo, mấy ngày trước đây trên cánh tay Vân Hề cũng có một
cái miệng vết thương nhỏ, ta liền cho nàng dùng dược này miệng vết
thương quả nhiên hai ngày thì tốt rồi, ta cũng không có để ý nhiều,
nhưng hôm nay Vân Hề đột nhiên nói miệng vết thương trên cánh tay nàng
thế nhưng để lại một vết sẹo, ta vừa nghĩ đến là Cận Nhi cũng dùng, vết
thương kia nhưng là ở trên trán a, cũng không sẽ hủy dung ? Ta vốn định
đi lấy dược kia về lại nghe nói Cận Nhi đem đến nơi này nên chạy nhanh
đến thỉnh tội !"
Nói xong lại nhìn Bạch Mộc Cận, đau lòng cùng
thương tiếc nói : "Cận Nhi, ngươi không có chuyện gì chứ? Hôm qua có
từng dùng thuốc này?"
Bạch Mộc Cận nghe xong lời này, chỉ biết
Lục thị đã biết được tin tức, chạy tới bổ cứu (dùng biện pháp để xoay
chuyển tình hình), cho nên lập tức sợ hãi nhìn Bạch lão phu nhân, quỳ
trên mặt đất nói : "Tổ mẫu, Cận Nhi không biết thuốc này vậy mà lại có
hại, thỉnh tổ mẫu tha thứ! Dược này là của ngự y kê làm sao có thể làm
cho người ta lưu lại vết sẹo đâu? Nhóm quý nhân trong cung chẳng lẽ dám
dùng dược như vậy sao? Mẫu thân thế nhưng còn mất số tiền lớn đi cầu
dược, sợ là ngự y cố ý lừa gạt Quốc Công Phủ đi?"
Nghi vấn
liên tiếp, làm cho Lục thị trắng mặt, nàng vốn tưởng rằng lão phu nhân
cho dù là phát hiện thuốc này có vấn đề thì cung chỉ cần tìm lí do thoái thác tất nhiên sẽ làm cho Bạch Mộc Cận cùng Lão phu nhân đánh mất nghi
ngờ, không tới Bạch Mộc Cận ngày thường hiền lành là thế nhưng lại suy
nghĩ nhiều như vậy!
"Cận nhi nói có lý, không biết vị ngự y kê
dược cho ngươi là ai? Bản thân ta muốn hỏi hỏi hắn có phải có tâm hại
Phủ Quốc Công ta, có lẽ ngự y kê dược hẳn là sẽ không phải là không biết thuốc này làm cho người dùng lưu lại vết sẹo đi?" Lão phu nhân lạnh
lùng nói.
Lục thị vừa nghe, tâm đều hoảng, nếu là khai ra tên ngự y, chẳng phải là muốn vạch trần lời nói dối của chính mình hay sao?
Dược của ngự y là dược tốt, bất quá nàng thêm một ít Cửu Lý Hương thảo,
thảo dược kia xâm nhập vào da sẽ lưu lại vết sẹo.
"Lão phu
nhân, kỳ thật. . . . . . Kỳ thật thuốc này không phải là ta tự mình đến
cầu, là lão gia sai người mua , về phần từ vị ngự y nào mua đến chỉ có
lão gia biết!" Lục thị thấy tình huống như vậy liền lập tức đem Bạch Thế Tổ đẩy ra làm lá chắn, Lão phu nhân chắc là sẽ không đi đến hỏi lão
gia, cho dù có hỏi, nàng được sủng ái như thế Bạch Thế Tổ cũng sẽ che
chở nàng.
Bạch Mộc Cận nhìn thấu mục đích của nàng, tự nhiên sẽ
không để cho nàng trót lọt lừa dối, vì thế làm bộ như kinh ngạc nói:
"Thuốc này nguyên là phụ thân đến a? Vậy lại càng không được , vị ngự y này dám công khai lừa gạt Ninh Quốc Công, tổ mẫu, ngài nên tra cho rõ
ràng mới phải, nếu để cho người ngoài cho là Phủ Quốc Công ta dễ khi dễ, nếu thế sau này ai cũng đều có thể giẫm lên!"
Bạch lão phu
nhân gật gật đầu, nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận có ý nhen ngợi, sau đó
nói : "Chuyện này xác thực nên tra rõ ràng, chúng ta đường đường là Phủ
Quốc Công, há có thể cho phép người ngoài tùy ý khi nhục? Tôn mụ mụ,
ngươi nhìn kỹ xem thuốc này, bên trong có cái gì thành phần, chúng ta
cho dù muốn đi đòi một lời giải thích thì cũng phải có chứng cớ vô cùng
xác thực!"
Tôn mụ mụ được chỉ thị của Lão phu nhân lập tức kiểm
tra lại thuốc này, sau đó mới nói: "Thuốc này bản thân nó là vô cùng tốt , đáng tiếc bên trong tăng thêm một ít Cửu Lý Hương thảo, Cửu Lý Hương thảo này chính là đầu sỏ làm cho làn da lưu sẹo! Lão nô thật sự là kỳ
quái, một chút dược tính của thảo dược này chỉ cần là hiếu chút y lý
cũng đều biết, ngự y như thế nào lại hồ đồ đến mức đem Cửu Lý Hương thảo để vào trong đó!"
Lời này của Tôn mụ mụ vừa nói ra, lưng
Lục thị liền đổ mồ hôi lạnh, nàng vẫn là quá chủ quan thế nhưng không
nghĩ tới Tôn mụ mụ là người lợi hại như thế này, chỉ dựa vào khứu giác
có thể phân biệt ra thành phần dược.
Lục thị biết lúc này đây là
không thể dễ dàng giải thích, nàng vụng trộm nhìn thoáng qua Bạch Mộc
Cận, nha đầu kia cúi đầu quỳ gối bên chân lão phu nhân, không biết suy
nghĩ cái gì, nhưng là mới vừa rồi nếu không phải nàng đột nhiên nói câu
nói kia, lão phu nhân chắc là sẽ không truy tìm căn nguyên.
Lục thị thầm hận, trong lòng đã hướng Bạch Mộc Cận sinh ra hận ý càng sâu,
đầu óc xoay chuyển, mới giựt mình sợ hãi đụng vào đầu, nói : "Lão phu
nhân, chuyện này ắt hẳn là có người động tay động chân, ngự y cùng Phủ
Quốc Công ta không thù không oán, làm sao cố ý kê đơn độc hại? Nhất định là trong phủ ta có người tâm ngoan thủ độc, thỉnh lão phu nhân minh
xét!"
"Thật là tâm ngoan thủ độc, thế nhưng muốn dựa vào thuốc
này hủy dung mạo của trưởng nữ Phủ Quốc Công ta, dung nhan của nữ tử là
quan trọng nhất, người này tâm cũng độc ác lắm!" Bạch lão phu nhân nói
xong, ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm nghị nhìn Lục thị, làm cho Lục thị
không khỏi sinh lòng khiếp đảm.
Lục thị cố gắng trấn định
tâm thần một chút, nói : "Chỉ sợ không chỉ có Đại tiểu thư mà cả Vân Hề
cũng nằm trong vòng tính kế, may mà Vân Hề là bị thương tại cánh tay và
vết sẹo này cũng nhỏ, Cận Nhi cũng là may mắn thoát khỏi khó khăn a!"
"Lục thị, thuốc này là ngươi bảo quản , cũng là ngươi đưa cho Hề Nhi cùng
Cận Nhi dùng ngươi nên cho ta một lời giải thích hợp lý đi?" Lão phu
nhân đứng lên, ánh mắt trở nên sắc bén.