"Không cần , đặt ở trong tủ treo quần áo, ngày mai rồi nói sau!" Bạch Mộc Cận
thản nhiên nói, nàng sẽ không lại mắc mưu, bình dược kia chính là thứ
làm cho nàng hủy dung.
Bởi vì cái vết sẹo kia, nàng từ sau mười
ba tuổi, liền trở nên vô cùng tự ti, thân là Quốc Công Phủ trưởng nữ,
thế nhưng cổng chính không ra cửa trong không bước, ngay cả một ít yến
hội thượng lưu đều tận lực không đi tham gia, khiến cho mọi người dần
dần quên đi Quốc Công Phủ còn có một cái đại tiểu thư, mà chỉ biết đến
nhị tiểu thư, Bạch Vân Hề.
Cũng bởi vì ít tiếp xúc với mọi người
nêm mới có thể dễ dàng bị Lý kế tông mê hoặc, sống chết muốn gả cho tên
súc sinh kia! Nghĩ đến đây, Bạch Mộc Cận nắm chặt hai đấm, thật sự hận
không thể ăn thịt uống máu của bọn chúng.
Uyên ương vừa nghe lời
này của Bạch Mộc Cận lập tức nghi hoặc nhìn bình sứ trắng trong tay, sau đó lộ ra kinh hãi biểu tình, nói: "Tiểu thư. . . . . . Hay là?"
Bạch Mộc Cận trong lòng thầm than, nha đầu Uyên Ương kia quả nhiên là thông
minh , bất quá nàng bây giờ còn không nghĩ nói cho bất luận kẻ nào, vì
thế lộ ra vẻ mặt vừa ngây thơ vừa kinh ngạc biểu nói: "Làm sao vậy?"
Uyên ương mặt nhăn nhíu, chẳng lẽ nàng hiểu lầm ? Nhưng thuốc này là phu
nhân đưa tới, nếu là trước kia, tiểu thư phỏng chừng lập tức dùng ngay,
thế nhưng hôm nay muốn nàng đem dược cất ở trong tủ treo quần áo, rõ
ràng là không nghĩ sẽ bôi.
Uyên ương lắc đầu, cũng không có lắm
miệng, phu nhân ngày thường đối đãi với tiểu thư cùng Thần thiếu gia
cũng coi như tận tâm, có lẽ sẽ không hại tiểu thư .
Bạch Mộc Cận thấy nàng trầm mặc , liền lấy cớ chính mình mệt mỏi , muốn nghỉ
ngơi, mà làm cho hai cái nha đầu đi ra ngoài, một mình nàng lẳng lặng,
cẩn thận suy nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào.
Sáng sớm ngày thứ
hai, nàng liền đi Đường Lê Uyển thỉnh an tổ mẫu, nhớ rõ kiếp trước nàng
tính tình rất hướng nội, tổ mẫu không thích nàng, hơn nữa Lục thị cùng
Bạch Vân Hề châm ngòi, càng thêm làm cho Bạch lão phu nhân đối nàng
không có sắc mặt tốt, dần dần nàng cũng không đi thỉnh an tổ mẫu do đó
tình cảm với tổ mẫu ngày càng kém.
Nàng muốn ở Bạch phủ xác
lập địa vị, nhất định phải lung lạc tâm Bạch lão phu nhân, phụ thân nàng là dựa vào không được, nam nhân lợi dụng lúc vợ cả của mình đang mang
thai mà đi thông dâm cùng di muội (em vợ) , lương tâm hẳn là cho chó ăn
đi?
Đảo mắt đã tới Đường Lê Uyển, còn chưa đi vào, chợt nghe đến
bên trong truyền đến tiếng "xoạch" vỡ vụn của đồ sứ, Bạch Mộc Cận nhíu
mày, chẳng lẽ nàng lại không khéo đến ngay lúc lão thái thái phát hảo?
Đang lo lắng suy nghĩ có nên tránh đi hay không lại nghe đến bên trong
truyền đến một trận âm thanh la hét ầm ĩ:"Mau, lão phu nhân, tay người
chảy máu !"
Bạch Mộc Cận nghe câu nói này khóe miệng đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, không nghĩ tới cơ hội nhanh như vậy sẽ đưa đến trong
tay nàng, vì thế đối Uyên Ương nói thầm hai câu, Uyên Ương liền xoay
người trở về.
Bạch Mộc Cận mang theo Hỉ Thước vào Đường Lê
Uyển, đại nha hoàn Tử ngọc coi chừng bên ngoài thấy Đại tiểu thư mang
theo cái đầu bị thương đi đến nghi hoặc hỏi:" Nghe nói Đại tiểu thư bị
thương sao lại không dưỡng cho tốt?"
"Đa tạ Tử Ngọc tỷ tỷ, một
vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, ta đã lâu không gặp tổ mẫu nên vội
tới thỉnh an nàng!" Bạch Mộc Cận đối với Tử Ngọc thái độ thập phần
khiêm nhượng hữu lễ.
Tử Ngọc nhưng thật ra kinh ngạc một
chút, ngày xưa đại tiểu thư vẫn luôn tránh né lão thái thái, mười ngày
nửa tháng mới đến một lần, hôm nay chịu đả thương thế nhưng còn sáng
sớm đến thỉnh an, chẳng lẽ là có chuyện gì sao?
Nhưng Bạch Mộc
Cận dù sao cũng là Đại tiểu thư con vợ cả, nàng cũng không thể ngăn cản, vì thế cung kính nói: "Đại tiểu thư đợi một chút, tay lão phu nhân bị
thương, ta đi bẩm báo một tiếng!"
Bạch Mộc Cận gật gật đầu, đối Tử Ngọc cười ngọt ngào nói: "Làm phiền Tử Ngọc tỷ tỷ!"
Chỉ chốc lát sau Tử Ngọc lại đi đến, hướng Bạch Mộc Cận mời vào, Bạch Mộc
Cận hướng nàng gật gật đầu, liền mang theo Hỉ Thước vào phòng ở của lão
thái thái.
"Cận Nhi thỉnh an tổ mẫu, nghe nói tay tổ mẫu bị
thương, đã thỉnh đại phu chưa ạ?" Bạch Mộc Cận hướng Bạch lão phu nhân
nhẹ nhàng cúi đầu, cấp bậc lễ nghĩa thập phần chu toàn, trong giọng
nói lo lắng vừa đúng.
Bạch lão phu nhân bị thương đã quấn băng
gạc, theo Bạch Mộc Cận vừa tiến đến, ánh mắt của nàng vẫn đánh giá đứa
cháu gái này, ngày xưa nhát gan lại thẹn thùng, hoàn toàn không giống
những quý nữ khác, đây cũng không phải là tiền triều, không tôn trọng
khuê phòng thiên kim kia một bộ, quý nữ phải có quý nữ khí phái, cho
nên trong lòng nàng thật ra là không vui.
Bất quá hôm nay xem ra
Bạch Mộc Cận đã thay đổi rất nhiều, thoải mái hướng nàng hành lễ, nói
chuyện thanh âm đều sáng sủa rất nhiều, ánh mắt bình tĩnh thong dong,
không có cái loại bất an cùng trốn tránh như xưa."
Bạch lão phu
nhân gật gật đầu, sau đó nói: "Không ngại , Tôn mụ mụ hiểu được chút y
lý, nhưng mà ngươi, hôm qua vừa mới bị thương đầu, hôm nay như thế nào
sáng sớm liền đến chỗ này của ta ?"
Bạch Mộc Cận hướng lão
phu nhân lộ ra tươi cười xinh đẹp, nói: "Ta đây bị chút thương thế
nhỏ không trở ngại, vướng viếu nhiều, hướng tổ mẫu thỉnh an mới là lẽ
phải, lúc trước Cận Nhi không hiểu chuyện, hôm qua nghe nói khi ta bị
thương vẫn là tổ mẫu trước tiên thỉnh đại phu, Cận Nhi cảm thấy thẹn
với tấm lòng yêu thương của tổ mẫu!"
Nói xong còn có chút ảo não quyệt cái miệng nhỏ nhắn một chút, tựa hồ thật bị đả thương tâm hồn.
Bạch lão phu nhân được lời nói mang theo ba phần tự trách, bảy phần làm nũng của nàng phen này làm cho trong lòng thư sướng rất nhiều, nụ cười trên
mặt cũng nhiều vài phần, sau đó nói: "Ngươi nha đầu kia, hiện tại mới
hiểu được tổ mẫu đau lòng cho ngươi, này đầu va chạm không ngốc nhưng
thật ra minh bạch rất nhiều!"
"Tổ mẫu đây là đang chê cười
Cận Nhi sao? Đầu ta trước đây thật là bị mỡ heo lấp đầy, hiện tại va
chạm, tất cả đều thanh tỉnh , ha ha. . . . . ." Bạch Mộc Cận ngoài miệng là vui đùa, vừa ý lại vô cùng thật sự, có thể có cảm giác thanh tỉnh
như vậy thật sự là quá tốt.