Bạch lão phu nhân kinh hãi, ánh mắt nhìn Bạch Mộc Cận lộ vẻ đau lòng, suy
cho cùng cũng là trưởng nữ, khi nàng sinh ra cũng là lần đầu tiên bà
được làm tổ mẫu, tuy ghét bỏ nàng là thân nữ nhi, nhưng dù sao vẫn là
tôn nữ đầu tiên, ở Bạch phủ được nuông chiều từ bé mà lớn lên, nào có
từng chịu qua thương tích?
Bà nhìn vết thương trên cánh tay kia, đến lúc quay sang nhìn Lục thị thì, ánh mắt gần như muốn hóa thành lưỡi dao, nghiến răng nói: "Ngươi làm mẫu thân như vậy đó hả ? Cận Nhi
tuy không phải do ngươi sinh ra, nhưng dù gì cũng coi như là cháu ngoại
của ngươi, trái tim của ngươi thực sự là quá độc ác rồi!"
Lục thị kinh ngạc, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng lắc đầu nói:
"Lão phu nhân, con vẫn luôn coi Cận Nhi như con ruột, hôm nay cũng là vì con uống thuốc xong ngủ quá say mới không thể nghe thấy động tĩnh bên
ngoài, tuy có sai lầm, nhưng cũng không đảm đương nổi tội danh ác đâu
đâu, thưa lão phu nhân !"
"Ngươi xem một thân đầy vết thương này của Cận Nhi đi, chỉ trên cánh tay mà đã ác liệt như vậy, những chỗ
không nhìn thấy, còn không biết thương tích đến mức nào, người khác
không biết ngươi bị làm sao, lẽ nào ta không biết ngươi rốt cuộc có bệnh thật hay không chứ? Ta là bận tâm tình cảm của Thế Tổ mới không thèm
tính toán với ngươi, ngươi thật sự coi ta như kẻ mắt mờ chân chậm, ngay
cả việc ngươi có phải bị bệnh cũng không biết sao?" Lần này Bạch lão phu nhân thật sự giận điên người.
Lục thị nhìn thấy trên cánh
tay Bạch Mộc Cận đầy vết thương xanh xanh tím tím, nhất thời cũng cảm
thấy trong lòng lạnh đi, thầm hận cái kia mấy lão bà tử sao lại ra tay
nặng thế, không phải đã dặn dò không thể thật sự làm nó bị thương sao?
Nhưng mà bây giờ sự việc đã xảy ra, bà ta cũng không có cách nào thay đổi,
chỉ có thể tận lực bổ cứu. Thế là trong nháy mắt liền chảy xuống nước
mắt đau lòng, nhào tới ôm Bạch Mộc Cận vào trong lòng, đau đớn khóc
thành tiếng: "Cận Nhi, hài tử đáng thương của ta, mẫu thân không biết
bọn chúng lại ác độc quá mức như thế, làm cho con bị thương thành ra như vậy, vừa nãy chỉ đánh chết như vậy thật sự là tiện nghi cho bọn chúng,
trái tim mẫu thân cũng tan nát mất thôi!"
Lục thị than thở
khóc lóc, lực ôm Bạch Mộc Cận vô cùng lớn, dáng vẻ sốt ruột ái nữ, hạ
nhân đứng vây xem cũng không nhịn được sinh lòng xót xa.
Bạch Mộc Cận bị bà ta ôm vào trong lòng, cũng khóc lên theo, chỉ là mạnh mẽ
vùng vẫy một hồi, cau mày nói: "Mẫu thân, con biết ngài đau lòng, nhưng
trên người Cận Nhi có thương tích, ngài ôm mạnh như vậy, đau quá đi!"
Bạch lão phu nhân vừa nghe, kéo Bạch Mộc Cận ra phía sau mình, cả giận nói:
"Ngươi ẩn chứa tâm tư gì? Biết rõ nó có thương tích trên người, còn dùng sức như vậy, ngươi muốn nó bị thương càng thêm nặng hơn sao? Tâm của mẹ kế, lẽ nào đều ác độc như vậy?"
Lời này vừa nói ra, ngay cả Bạch Thế Tổ cũng trầm mặt xuống theo, ánh mắt nhìn Lục thị mang theo
vài phần trách cứ, nói: "Lục thị, ngươi quá mức không biết nặng nhẹ, Cận Nhi là con gái của ta, mặc dù ngươi không thể coi nó như con ruột, cũng nên lấy lễ để đối xử, sao có thể để mặc người ta làm nó bị tổn thương?"
Trong lòng Lục thị hận đến mức muốn thổ huyết, tiểu tiện chân Bạch Mộc Cận
này, càng ngày càng khó khống chế, bây giờ lại làm cho Bạch Thế Tổ có ý
muốn trở mặt với mình, sao bà có thể cam tâm để mặc cho công sức mười
năm của chính mình bị hủy hoại trong một ngày đây?
Liền tỏ
vẻ đau xót, cười khổ một tiếng, giống như đã bị tổn thương sâu sắc, nói: "Phu quân, không ngờ chúng ta đã trải qua mười năm làm vợ chồng, lòng
tin của ngài đối với thiếp thân lại mong manh như vậy, người ta đều nói
kết tóc làm phu thê, ân ái hai không thay đổi. Ta sinh con dưỡng cái cho ngài, phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc một đôi nhi nữ của tỷ tỷ, mười năm qua, có ngày nào ta không hết lòng hết sức, phập phồng lo sợ? Nếu
không phải ta đối với phu quân một mối tình thắm thiết, năm đó tội gì ta phải gả vào quốc công phủ làm kế thất của ngài?"
"Lòng
người đều là thịt mềm, năm ấy Cận Nhi cũng chỉ có bốn tuổi, sinh bệnh bị sốt, ta chăm sóc cho nó suốt một ngày một đêm chưa từng chợp mắt, Thần
Nhi nghịch ngợm, bị vết thương nhỏ ta cũng cuống quýt như gặp đại địch,
còn không phải vì lo lắng người khác nói ta khắc nghiệt tử nữ của nguyên phối phu nhân hay sao? Huống chi bọn họ là hài tử của tỷ tỷ, cũng là
quan hệ huyết thống với ta, sao ta có thể hại bọn họ? Phu quân, ngài
khiến cho Ngưng Hương thật thất vọng, thật thất vọng mà..."
Lục thị quỳ dưới đất, lặng lẽ rơi lệ, tựa như chịu oan khuất lớn lao, khóc
đến mức lòng người cũng nát tan, trái tim Bạch Thế Tổ tâm càng thêm thắt lại.
Hắn cũng không kịp nhớ tới mọi người vây xem, ba chân
bốn cẳng tiến lên, nâng Lục Ngưng Hương dậy, tự trách nói: "Ngưng Hương, ta... Xin lỗi, xin lỗi, ta không nên nghi ngờ nàng!"
Lục
thị cười càng thêm cay đắng, nước mắt rơi không ngừng được, lắc đầu,
nói: "Phu quân, lần trước ngài hoài nghi ta xúi giục Xuân Nhi hủy danh
tiếng của Cận Nhi, lần này lại hoài nghi ta xui khiến hạ nhân bắt nạt
Cận Nhi, thiếp thân thực sự không biết sau này có phải ngài sẽ lần lượt
giẫm lên trái tim chân thành của thiếp thân hay không, thiếp thật sự mệt mỏi quá mệt mỏi quá... Không bằng phu quân viết cho ta một hưu thư,
hoặc đưa ta đến miếu làm ni cô đi, ngày ngày ăn chay niệm phật, cầu phúc cho Bạch gia, phu quân cùng lão phu nhân cũng tốt, để Phật tổ phù hộ
mọi người trường thọ yên vui!"
Bạch Thế Tổ vừa nghe vậy,
hoảng lên rồi, lúc này không biết Bạch Cao Hiên từ đâu xông tới, khóc
lóc ôm lấy eo Lục thị, cầu xin: "Mẫu thân, vì sao ngài lại phải đi làm
ni cô? Ngài không cần Hiên nhi sao? Oa oa... Như vậy Hiên nhi sẽ không
có mẫu thân, Hiên nhi không muốn đâu..."
Lục thị nhìn Hiên
nhi nước mắt lưng tròng, đẩy Bạch Thế Tổ ra, ôm chặt lấy con trai của
chính mình, khóc rống lên: "Hiên nhi, Hiên nhi ngoan của ta, hu hu...
Mẫu thân xin lỗi con và tỷ tỷ của con, tương lai phụ thân của các con
nhất định còn có thể tìm cho các con một mẫu thân thật tốt!"
"Không cần, Hiên nhi chỉ cần nương, không cần người khác!" Bạch Cao Hiên oa oa khóc lớn lên, lại tránh khỏi cái ôm của Lục thị, quỳ rạp xuống trước
mặt Bạch Thế Tổ, ôm chân của hắn cầu khẩn: "Phụ thân, cầu ngài, không
được để cho mẫu thân bỏ Hiên nhi đi, cầu ngài..."
"Ai mang Hiên ca nhi đến? Hứa ma ma sao?" Bạch lão phu nhân thấy cả Bạch Cao Hiên cũng dính vào, tức giận kêu to.
Hứa ma ma mau chóng chạy đến, quỳ trên mặt đất nói: "Lão phu nhân, nô tỳ
cũng không ngăn được nhị thiếu gia, ngài ấy vừa tan học, nhìn thấy bên
này có rất nhiều người vây quanh, liền tự mình chạy tới !"
"Vậy còn không mau dẫn nó trở lại, nếu như có mệnh hệ gì, những người hầu
các ngươi đều không có quả ngon mà ăn đâu!" Bạch lão phu nhân lớn tiếng
cảnh cáo, hôm nay nếu để mặc cho Bạch Cao Hiên nháo lên, Lục thị lại
càng trở nên kiêu ngạo.
Bạch Cao Hiên đâu có để cho người ta đụng vào hắn, kiên quyết ôm chân Bạch Thế Tổ không bỏ, không ngớt khóc
nháo cầu xin Bạch Thế Tổ.
Bạch Thế Tổ nghe hắn khóc một hồi, tâm tư cũng rối loạn, quát lớn: "Được rồi, không cho ầm ĩ nữa, ta nói
muốn cho mẹ con đi làm ni cô lúc nào ? Hiên nhi, con nghe lầm, mẹ con sẽ yên ổn ở trong nhà!"
"Nhưng mà... Nhưng mà vì sao mẫu thân
khóc khổ sở như thế, Hiên nhi không nỡ nhìn mẫu thân khóc, cầu xin phụ
thân không nên phạt mẫu thân, mẫu thân đã sinh bệnh rồi!" Bạch Cao Hiên
đáng thương nói, trên khuôn mặt ngây thơ toàn là ý tứ cầu xin.
Bạch Thế Tổ đau lòng kéo Bạch Cao Hiên đến, lại kéo Lục thị, ôm hai người trong tay ôn nhu trấn an.
Bạch Mộc Cận thầm cười nhạt, Lục thị thật là có ý tứ, ngay cả quân cờ Bạch
Cao Hiên cũng dùng đến rồi, chỉ vì trốn tránh bị trừng phạt sao? Không
khỏi quá mức đem chuyện bé xé ra to, nàng vốn chưa từng nghĩ tới dựa vào mấy chuyện nhỏ này để lật đổ bà ta, lá bài Bạch Cao Hiên này dùng một
lần hai lần thì còn tốt, dùng nhiều hơn, sợ là mất linh.
Nàng đi qua kéo kéo ống tay áo Bạch lão phu nhân, trong đôi mắt nhu nhược
còn lưu lại nước mắt lấm tấm, vành mắt vẫn còn hồng hồng như trước,
giọng nói nghẹn ngào, khe khẽ nói: "Tổ mẫu, nhìn Hiên ca nhi thực sự
đáng thương, mẹ con liền tâm a, nếu như ngài không bỏ qua cho mẫu thân,
không chỉ phụ thân sẽ khổ sở, sợ là trong lòng Hiên nhi cũng sẽ có khúc
mắc với tổ mẫu !"
Bạch lão phu nhân khẽ hít một hơi khí
lạnh, giống như hết sức khắc chế lửa giận đang bốc lên, Tôn ma ma cũng
vội vàng xoa nhẹ lưng Bạch lão phu nhân, khuyên nhủ: "Lão phu nhân,
không nên tức giận hỏng thân thể chính mình, suy cho cùng phu nhân cũng
vì Bạch gia sinh một đôi nhi nữ, không có công lao cũng có khổ lao, tội
gì phải khiến cho công gia và tiểu thiếu gia sinh lòng xa cách đây?"
Ba người bên kia chỉ lo an ủi lẫn nhau, vừa khóc vừa cười, người khác đều
trở thành bối cảnh (background), đâu có nghe thấy Bạch Mộc Cận và Tôn ma ma nói gì.
Bạch lão phu nhân ôm một bụng oán khí, nhưng còn cứng rắn miễn cưỡng nhịn xuống, sắc mặt khó coi kia làm cho một đám hạ
nhân đều hận mình không thể ẩn thân, không cẩn thận đắc tội lão phu
nhân, e rằng trận tử khí kia sẽ một mạch phát tiết trên đầu bọn họ.
Bạch Mộc Cận vừa ôn nhu động viên Bạch lão phu nhân, vừa âm thầm cười trộm,
lần này Lục thị đã đắc tội quá sâu với Bạch lão phu nhân, sau này lại
muốn lấy lòng người ta, sẽ rất khó khăn.
Một lúc lâu sau, Bạch Thế Tổ tỏ vẻ khó xử mà nhìn Bạch lão phu nhân, nói: "Mẫu thân... Chuyện này..."
"Thôi thôi, nếu Cận Nhi và Hiên nhi đều giúp đỡ cầu xin, nếu ta thật sự muốn
phạt nó chỉ sợ cũng thật sự biến thành đại ác nhân, ai... Ta già rồi,
quản không được nhiều chuyện nữa, Thế Tổ, ngươi tự lo lấy đi!" Ánh mắt
Bạch lão phu nhân nhìn Bạch Thế Tổ thất vọng sâu sắc, kéo Bạch Mộc Cận
và Tôn ma ma xoay người rời đi.
Bà ngậm đắng nuốt cay nuôi
lớn nhi tử a, vậy mà hết lần này đến lần khác nó không chịu thuận theo
tâm ý của bà, thiên vị thê tử, trái tim của người làm mẹ thật quá chua
xót, e rằng chưa từng trải qua, sẽ khó mà thấu hiểu.
Bạch
Thế Tổ nhìn bóng lưng cô đơn của mẫu thân và con gái lớn của mình, trong lòng nổi lên chút trống rỗng không tên, hắn không ngu ngốc, cũng biết
chuyện này dù thế nào Lục thị cũng khó có thể trốn tránh sai lầm, nhưng
mà, rốt cuộc hắn cũng luyến tiếc Lục thị, nghĩ năm đó nàng vác bụng lớn
gả cho hắn, chịu đựng bao nhiêu nguy hiểm cùng oan ức, lại trải qua bao
nhiêu thống khổ giúp hắn sinh ra một đôi long phượng thai, cho nên hắn
khó có thể dứt bỏ phần ân tình này.
Bởi vì lúc Bạch Mộc Cận
và Bạch Mộ Thần sinh ra, hắn đều bận bịu công vụ chưa từng ở trong phủ,
trái lại lúc Lục thị sinh nở, hắn mới sơ sơ lĩnh hội được loại tâm trạng phức tạp vừa dày vò lại vừa tràn ngập hi vọng, chờ đợi thê tử sinh sản, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến cho hắn đặc biệt thương tiếc Lục thị
cùng đôi long phượng thai kia.
Lục thị thấy Bạch lão phu
nhân và Bạch Mộc Cận đều rời đi, hạ nhân còn lại cũng thức thời lần lượt tản đi, Lục thị an ủi Bạch Cao Hiên, rồi để Hứa ma ma mang đỡ mình rời
đi, lại mời Bạch Thế Tổ vào trong phòng, hai người nói chuyện tâm sự.
Lục thị âm thầm đắc ý trong lòng, Bạch Mộc Cận và bà lão kia muốn để cho
mình ăn quả đắng, chỉ tiếc rốt cuộc nước cờ của mình cao hơn, không chỉ
không tổn hại mảy may, còn được Bạch Thế Tổ thương tiếc gấp bội.
Chỉ cần mình vững vàng nắm giữ trái tim Bạch Thế Tổ, như vậy ở Ninh quốc
công phủ sẽ không có ai dám động đến mình, cho dù là lão thái thái tự
coi bản thân siêu phàm cũng bị thua ở trên tay mình.
"Ngưng
Hương, hôm nay mẫu thân thật sự tức giận, sau khi thân thể nàng tốt lên
rồi, nhất định phải cẩn thận hầu hạ, lấy lòng bà nhiều một chút, đừng
làm cho vi phu khó xử!" Bạch Thế Tổ cau mày nói, hắn nghĩ tới nghĩ lui,
cũng chỉ có biện pháp này.
Lục thị ngoan ngoãn nằm ở trong
lòng Bạch Thế Tổ, ôn nhu nói: "Thiếp thân hiểu được, thiếp thân đối với
lão phu nhân luôn luôn tận tâm tận lực, chưa bao giờ dám chậm trễ chút
nào, chắc hẳn bởi vì phu quân đối với thiếp thân đặc biệt thương tiếc,
lão phu nhân mới kín đáo phê bình thiếp thân, thiếp nhất định càng thêm
tận tâm hầu hạ bà, chỉ mong có một ngày lão phu nhân hiểu được một mảnh
hiếu tâm của thiếp!"
Bạch Thế Tổ lúc này mới vui cười, nói: "Ta biết nàng hiểu chuyện nhất, chắc chắn sẽ không làm khó ta mà !"
"Phu quân là ông trời của thiếp thân, ta một lòng chỉ vì chàng, chỉ cần
chàng cao hứng, thiếp thân bị oan ức nhiều hơn nữa, cũng vui vẻ chịu
đựng!" Lục Ngưng Hương nói lời chân thành tha thiết, trên mặt còn hơi
ửng hồng.
Bạch Thế Tổ nhìn, càng nhìn càng thương tiếc nàng
hơn, bị tư thái xinh đẹp động lòng này của nàng làm dấy lên lửa nóng,
chỉ ngại nỗi thân thể Lục thị thân thể không thoải mái, quả là có chút
khó qua.
Lục thị thấy hắn động tình, mặt càng thêm đỏ, đôi
mắt sũng nước dịu dàng càng long lanh hơn, ghé đến bên tai Bạch Thế Tổ
nũng nịu kêu lên một câu: "Phu quân..."
Bạch Thế Tổ sao có
thể nhịn nổi bà ta khiêu khích, ôm bà ta lên đi vào phòng trong, một
phen mây mưa vô cùng sảng khoái, Oánh Thu ở bên ngoài nghe thấy mặt đỏ
tim đập, thỉnh thoảng lén nhìn về phía phòng trong.
Noãn
Đông đột nhiên từ phía sau vỗ lưng nàng một cái, làm cho Oánh Thu giật
bắn người, oán trách nói: "Nha đầu chết tiệt kia, nháo cái gì đây!"