"Là Đại tiểu thư, Lão phu nhân, đúng là là Đại tiểu thư, nô tài không dám
nói dối!" Xuân Nhi cuống quít dập đầu, khăng khăng một mực rằng Bạch Mộc Cận chính là người sai khiến nàng ta.
Bạch Mộc Cận cũng
không tranh luận, chỉ nhàn nhạt nói với Bạch lão phu nhân: "Tổ mẫu, nếu
Xuân Nhi đã một mực chắc chắn là con, còn nói con thưởng cho nàng ta hai thỏi vàng, vậy thì mời tổ mẫu phái người đi tìm hai thỏi vàng kia đi!"
Lục thị và Bạch Vân Hề nghe vậy, chỉ cảm thấy chấn động trong lòng, Nhưng
mà nghĩ một chút thì vàng kia cũng chỉ là vàng thông thường, làm sao có
thể biết được là ai đưa đâu? Vì vậy đều giữ im lặng, chờ đợi Bạch lão
phu nhân nói chuyện.
Bạch lão phu nhân cũng biết tốt nhất là nên chứng minh lời nói của Xuân Nhi một chút, xem rốt cuộc là thật hay
là giả, nhưng ngại có Bạch Thế Tổ ở đây, liền hỏi: "Công gia định như
thế nào?"
"Nếu như thế, vẫn nên đi tìm chứng cứ xác thực rồi mới kết luận, bảo người đi tra xét xem sao!" Lúc này Bạch Thế Tổ mới
nhớ tới làm việc gì cũng phải có chứng cớ, vậy mà vừa nãy hắn tát Bạch
Mộc Cận một cái, chẳng qua cũng chỉ là nghe lời một phía của Xuân Nhi mà thôi.
Bạch Mộc Cận buông xuống ý chế giễu trong đôi mắt,
người cha tốt này của nàng, thật là khiến người ta cảm động nha! Chỉ có
điều không biết đến lúc mang chứng cớ ra, hắn sẽ kết luận như thế nào
đây?
Bạch Mộc Cận hướng về phía Bạch lão phu nhân, cung kính nói: "Tổ mẫu, vì để cho công bằng, hay là tổ mẫu phái một người tin cậy đến xem xét đi!"
Bạch lão phu nhân gật gật đầu, liếc Tôn ma ma một cái, nói: "Vậy Tôn ma ma dẫn Bích Tỳ cùng đi đi, quan trọng là
phải điều tra cẩn thận, không thể bỏ qua bất kỳ vật chứng gì!"
Bà tin tưởng Bạch Mộc Cận có thể trấn định như thế, tất nhiên là có nắm
chắc tự rửa sạch nghi ngờ cho bản thân, đã như vầy, người làm tổ mẫu như bà sao không thuận nước giong thuyền đây!
Bạch Mộc Cận cười cười cảm kích với Bạch lão phu nhân, tựa như cảm động thật lòng đối với sự công bằng chính trực của tổ mẫu, chỉ là đáy mắt vĩnh viễn lạnh lùng, không chứa nửa phần cảm xúc.
Lục thị ẩn ẩn có chút lo lắng, Bạch Vân Hề lại không sợ hãi, tiến đến trước mặt Bạch Thế Tổ làm nũng,
tranh thủ sự thương tiếc của phụ thân, nàng tin tưởng cho dù như thế
nào, phụ thân cũng chỉ sủng ái một mình nàng, sẽ không để cho Bạch Mộc
Cận bắt nạt nàng!
Lúc này mọi người trong phòng đều tập
trung chú ý đến Bạch Vân Hề, không ai để ý tới Uyên Ương biến mất đã lâu lại vừa lặng yên đi vào phòng, gật gật đầu với Bạch Mộc Cận.
Bạch Mộc Cận lặng lẽ đứng ở một bên, chờ Tôn ma ma và Bích Tỳ trở về, người
duy nhất nàng tin tưởng chính là Tôn ma ma, bởi vì bà ấy đi theo Lão phu nhân lâu như vậy, không đến mức bị Lục thị mua chuộc.
Qua
khoảng thời gian chừng nửa nén hương thì Tôn ma ma đã mang theo một cái
hộp trở về rồi, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ manh mối gì,
Bích Tỳ theo ở phía sau, nhưng nhìn có chút mất tự nhiên.
Bạch lão phu nhân nhìn thoáng qua Tôn ma ma một chút, hỏi: "Có thể tra ra cái gì?"
"Thưa Lão phu nhân, ở trong phòng Xuân Nhi phát hiện cái hộp nhỏ này, bên
trong xác thực là có hai thỏi vàng, nặng chừng năm mươi lượng!" Tôn ma
ma bình tĩnh trả lời, nhưng mà ánh mắt lại liếc về phía Lục thị đang
đứng ở một bên vẫn còn giả trang nhu nhược.
Bạch lão phu
nhân rất hiểu Tôn ma ma cho nên bà biết, trong cái hộp này e rằng không
chỉ có vàng mà còn có những thứ khác nữa, nếu không Tôn ma ma cũng sẽ
không có thần sắc như vậy.
Vì vậy bình tĩnh nói: "Tôn ma ma
còn phát hiện ra vấn đề gì khác hay sao? Cái hộp này lớn như vậy, chỉ sợ không chỉ có hai thỏi vàng đi?"
Tôn ma ma gật gật đầu, mở
hộp ra trước mặt mọi người, mọi người trong phòng nhìn thấy ngay lập tức đều hít một hơi khí lạnh, đây là tài sản mà một nha hoàn có thể có được sao?
Xuân Nhi như bị sét đánh, xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt trắng như tờ giấy, nàng rõ ràng đã đem giấu hết những thứ phu nhân ban
thưởng ở nơi khác rồi, như thế nào lại bị tìm thấy cùng với hai thỏi
vàng như vậy? Điều đó không có khả năng, đến tột cùng là ai đã ra tay?
Bạch lão phu nhân nhìn những vật phẩm quý trọng trong hộp kia, không chỉ có
vàng bạc, ngay cả trân châu, trâm gài tóc, bảo thạch cũng có không ít,
có vài thứ rõ ràng là vật mà Lục thị đã từng đeo.
Bạch lão
phu nhân chằm chằm vào Lục thị bằng ánh mắt sáng như đuốc, nói: "Lục
thị, ngươi nhìn những vật này có thấy quen mắt hay không? Ngươi còn có
lời gì muốn nói?"
Bạch Thế Tổ mờ mịt nhìn Bạch lão phu nhân, hỏi: "Mẫu thân nói lời này là có ý gì?"
"Hỏi thê tử tốt của ngươi một chút đi, một nô tỳ làm sao có thể có được
những vật phẩm quý giá như vậy, mặc dù nàng ta làm việc vô cùng đắc lực, cũng khó có thể ban thưởng hậu hĩnh như vậy!" Bạch lão phu nhân cười
lạnh nói.
Bạch Thế Tổ nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi Lục thị,
đầu óc Lục thị nhanh chóng xoay chuyển, nàng nhất định phải nghĩ cách
giải thích hợp lý mới tránh được kiếp nạn này, nếu không một khi đã mất
đi sự tín nhiệm của Bạch Thế Tổ, sau này nàng ở lại Bạch gia sẽ hoàn
toàn không có địa vị gì.
Bà ta hạ ngoan tâm, đi đến trước
mặt Xuân Nhi trước mặt, cho nàng ta một bạt tai, phẫn nộ quát: "Tiện tỳ
nhà ngươi, không chỉ phản bội chủ tử, lại còn dám ăn cắp tài vật của ta, thật là cái loại bạch nhãn lang !"
"Không có... Phu nhân... Ta..." Xuân Nhi bụm mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng sự
hung ác trong mắt Lục thị lại làm cho nàng ngay cả một câu nguyên vẹn
cũng nói không được.
Bạch Mộc Cận nhìn Xuân Nhi, lạnh lùng
nói một câu: "Xuân Nhi, ngươi nói ta thưởng ngươi vàng, khiến cho ngươi
sinh lòng tham lam, làm ra chuyện phản chủ, như vậy những châu báu này
đến tột cùng là sao đây? Thân là Bạch phủ Đại tiểu thư, thế mà ta còn
không có châu báu tốt như vậy để dùng đâu đó!"
"Cái này...
Cái này nhất định là do Xuân Nhi trộm lấy, đúng vậy, phụ thân, hôm nay
người nhất định phải thay con và mẫu thân trừ hại, không được dung túng
Xuân Nhi tiếp tục làm xằng làm bậy, tốt nhất hiện tại đánh chết nha đầu
kia đi, miễn cho cô ta tiếp tục gây tai họa cho con và mẫu thân!" Bạch
Vân Hề gặp tình huống không đúng, lập tức phản công, hận không thể lập
tức kêu người mang Xuân Nhi ra ngoài đánh chết, miễn cho nàng ta lại nói lộ ra cái gì.
Xuân Nhi nghe vậy, như rơi vào hầm băng,
không nghĩ tới chính mình lại chẳng biết phân biệt trắng đen, trợ giúp
Nhị tiểu thư và phu nhân giả vờ làm chứng hãm hại Đại tiểu thư, đến cuối cùng hai người kia vẫn muốn mình gánh tội thay.
Đáng tiếc
Bạch Mộc Cận sẽ không thỏa mãn ý nghĩ của Bạch Vân Hề, nàng chậm rãi
thong dong tiếp tục nói: "Xuân Nhi, châu báu thật sự là do ngươi trộm
đến hay sao? Ta thật không biết mẫu thân lại chủ quan đến vậy đâu, nhiều châu báu quý trọng như vậy, bị trộm mà cũng không có phát hiện ra,
chẳng lẽ thủ đoạn của Xuân Nhi lại cao minh như thế sao?"
Bạch lão phu nhân tất nhiên không tin nhữngchâu báu này là do Xuân Nhi trộm
được, chỉ có một giải thích, đó chính là Lục thị vì thu mua Xuân Nhi làm việc cho mình, khen thưởng cho Xuân Nhi đấy.
Bà trừng mắt
liếc Bạch Vân Hề, ý bảo nàng câm miệng, sau đó tức giận nói với Xuân Nhi nói: "Ngươi nha đầu kia, còn không khai rõ ràng !”
Xuân Nhi lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là bốn bề thọ địch, nhưng mà nàng không dám nói, bởi vì trong tay Lục thị lấp ló một cái hà bao nhỏ, đó
là nàng làm cho đệ đệ mình đấy, người khác nhìn không ra, nàng lại nhìn
ra.
Đệ đệ của nàng mới bảy tuổi, nếu như hôm nay nàng bán
đứng phu nhân, phu nhân ngoan độc như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho cả nhà của nàng đều chết không yên lành, mà thôi mà thôi, mạng của mình bị nắm giữ ở trong tay người khác, nàng sao có thể tự lựa chọn được đây.
Nàng đột nhiên đứng lên, hô một câu: "Chính là Đại tiểu thư sai sử nô tỳ đấy, nô tỳ tuyệt không dám nói dối!"
Sau đó lao đầu về phía cây cột, ôm quyết tâm phải chết đụng vào, đã nhất
định phải chết, vậy không bằng cho mình một cái chết thống khoái, nếu
như bị trượng đánh chết, tư vị cũng không dễ chịu.
Thế nhưng mà nàng không nghĩ tới, chính mình vậy mà lại đâm vào một bức tường
thịt, nàng nghe thấy đối phương kêu đau một tiếng, sau đó hai người đều
ngã trên mặt đất.
Tất cả mọi người quá sợ hãi, không nghĩ
tới Xuân Nhi lại muốn tìm chết, càng không nghĩ đến, trong tình trạng
nguy cấp như vậy, Bạch Mộc Cận lại ngăn ở trước mặt Xuân Nhi, ngăn trở
nàng ta tìm chết.
Lục thị và Bạch Vân Hề cơ hồ hận đến
nghiến răng nghiến lợi, nếu như Xuân Nhi cứ như vậy mà chết, đó chính là chết không đối chứng, trước khi chết nàng ta chỉ ra chỗ sai của Bạch
Mộc Cận, đó chính là dùng cái chết để chứng minh lời nói của mình, thế
thì hôm nay Bạch Mộc Cận nhất định sẽ không hay ho.
Thế
nhưng trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, nàng ta đã cứu được Xuân
Nhi, mặc dù cũng bởi vì lực đạo trùng kích mà té trên mặt đất, có chút
chật vật, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục lại, đứng lên.
Bạch lão phu nhân cũng kịp phản ứng, lập tức hạ lệnh: "Đem trói cô ta lại, đừng để cho cô ta tìm chết!"
Tiếng nói vừa dứt, mấy bà tử tráng kiện lập tức đi lên, trói cả tay lẫn chân
Xuân Nhi lại, vứt trên mặt đất, sau đó mới lui qua một bên, Xuân Nhi đến bây giờ cũng không thể tin, Bạch Mộc Cận rốt cuộc làm thế nào biết được nàng muốn tìm cái chết, ở một khắc cuối cùng cứu được mình.
Người chưa từng đi tìm cái chết sẽ không bao giờ biết được, một khi tìm chết
không thành, cái loại cảm giác nghĩ mà sợ này sẽ khiến cho ngươi đối với tử vong càng thêm sợ hãi gấp mấy lần, khiến cho ngươi chỉ cần vừa nghĩ
tới cái chết, liền run sợ trong lòng.
Hiện tại Xuân Nhi
chính là như thế, nàng vừa nghĩ tới hôm nay vô luận có hãm hại Đại tiểu
thư thành công hay không cũng đều phải chết không thể nghi ngờ, đã cảm
thấy sợ hãi giống như trời sập vậy.
"Xuân Nhi, ta khuyên
ngươi tốt nhất vẫn nên nói thật đi, đừng tưởng rằng ngươi chết, thì có
thể thoát được trừng phạt, tổ mẫu và phụ thân đều là người hiểu chuyện,
lời nói của ngươi sơ hở chồng chất như vậy, căn bản không cách nào tự
bào chữa!" Bạch Mộc Cận nhịn đau, yên lặng nhìn Xuân Nhi.
Bạch lão phu nhân cũng gật đầu nói: "Vẫn nên nói thật đi, đến tột cùng là ai sai sử ngươi?"
"Xuân Nhi, ngươi phải hiểu rõ ràng, ngàn vạn lần đừng có chỉ sai người!" Lục
thị cũng mở miệng răn dạy, nhưng trong mắt bà ta rõ ràng có nồng đậm ý
uy hiếp.
Xuân Nhi tâm hoảng ý loạn mà nhìn mọi người, không
biết nên làm thế nào cho phải, nói cũng là chết, không nói cũng là chết, đến tột cùng ai có thể cứu nàng một mạng?
Bạch Mộc Cận đột
nhiên cười cười, nói với Bạch lão phu nhân: "Tổ mẫu, ta nghe nói Hình bộ đối đãi với phạm nhân không chịu nói thật, vậy mà lại có rất nhiều biện pháp, trong đó có một loại biện pháp đặc biệt nghe rợn cả người, Cận
nhi chỉ là nghe nói, liền sợ tới mức mấy đêm đều gặp ác mộng đấy!"
Bạch lão phu nhân đầu tiên là sững sờ, tiếp theo đã hiểu được ý tứ của Bạch
Mộc Cận, vì vậy rất phối hợp mà hỏi : "Cận nhi nói thử xem, rốt cuộc là
biện pháp gì mà lại dọa người như vậy, cũng để cho tổ mẫu biết thêm chút kiến thức!"
Bạch Mộc Cận làm ra vẻ mặt sợ hãi, nói: "Người
ta đều nói tay đứt ruột xót, ngón tay của nữ nhân vô cùng non mềm yếu
ớt, Hình bộ nhằm vào nữ phạm nhân, phát minh một loại hình phạt, dùng
cây thăm bằng trúc hung hăng đâm vào bên trong móng tay, cắm đầy cả mười ngón tay, sự đau đớn kia, làm cho người ta hận không thể chết ngay lập
tức, nhưng vẫn cứ đau đến mức không chết đi được, nếu như phạm nhân chịu được hình phạt này, bọn hắn liền dùng kìm sắt kẹp lấy móng tay, nhổ ra
từng mảnh từng mảnh một, ngay cả tâm cũng đau theo, chỉ nghe thôi, Cận
nhi cũng đau muốn chết rồi!"
"Chậc chậc... Loại hình phạt
này lão nô cũng từng nghe nói qua, nữ nhân thì đâu có chịu được thống
khổ như vậy, bất quá những biện pháp này mà vẫn có người có thể chịu
được, thì còn có cách ác độc hơn, từ chỗ móng tay người ta đóng cái đinh xuyên qua các khớp ngón tay, nào có ai có thể chịu được đâu, có lời gì
đều thành thành thật thật mà khai ra thôi!" Tôn ma ma cũng không biết là cố ý hay là vô tình, lại thêm mắm thêm muối mà bổ sung một câu.
Bạch Mộc Cận co rúm người lại, giống như thực sự sợ hãi, Lão phu nhân nghe
xong cũng lộ ra vẻ không đành lòng, nói: "Thật sự là tàn nhẫn, chỉ mong
Xuân Nhi không cần phải nếm thử một chút cực hình như vậy!"