Nghe Tử Ngọc nói vậy, vẻ mặt Bạch lão phu nhân hơi cứng đờ, lập tức trừng Lục thị một chút, sau đó nói: "Mau mau mời vào đi!"
Tử Ngọc lĩnh mệnh, vội vàng đi xuống, chỉ chốc lát sau Bạch Thế Tổ liền
bước nhanh tới, sắc mặt có chút sốt sắng, lo âu liếc mắt nhìn Bạch Vân
Hề đang chật vật và Lục thị mắt đỏ hồng.
Sau đó mới hướng Bạch lão phu nhân hành lễ, cung kính mà nói: "Nhi tử xin thỉnh an mẫu thân!"
Bạch lão phu nhân hơi nhíu mày, nhưng không có phát tác, chỉ là nhàn nhạt
gật gù, nói: "Ngươi có lòng rồi, ngồi xuống nói chuyện đi!"
Bạch Mộc Cận ý thức được, nếu Bạch Thế Tổ vội vã đi tới như vậy tất nhiên
là đã đạt được tin tức đến đây cứu trợ, e là hôm nay lão phu nhân nể
mặt Bạch Thế Tổ, sẽ không phạt nặng Lục thị và Bạch Vân Hề.
Nàng kín đáo liếc mắt nhìn Lục thị, đã thấy Lục thị lặng lẽ cho Tử Ngọc một
cái nháy mắt, trong lòng hiểu rõ, xem ra bàn tay của Lục thị đúng là đủ
dài, thậm chí ngay cả người ở bên cạnh lão phu nhân cũng đều mua được,
chẳng trách Bạch Thế Tổ đến đúng lúc như vậy.
Bạch lão phu
nhân một lòng chỉ đặt ở trên người Bạch Thế Tổ, hoàn toàn không có chú ý tới Lục thị và Tử Ngọc âm thầm trao đổi, chỉ hỏi: "Công gia hôm nay sao đến thỉnh anh ta sớm như thế ?"
Bạch Thế Tổ hơi có chút
lúng túng, nhưng vẫn cố cười nói: "Hôm nay công sự không nhiều, rất sớm đã trở về rồi, nhớ tới nhiều ngày chưa đến thăm mẫu thân, trong lòng
xấu hổ, liền đến sớm bồi mẫu thân nói chuyện một chút! Chỉ là vừa đi vào liền thì đã thấy mẫu thân đang tức giận, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?"
"Còn không phải là chuyện tốt thê tử ngươi làm ra hay
sao, thế mà lại đánh mất thể diện trước, để Ninh quốc công phủ phải mang diện mạo tối tăm!" Bạch lão phu nhân không vui trả lời.
Bạch Thế Tổ liếc mắt vẻ muốn nói lại thôi, nhìn dáng vẻ tiểu nàng dâu của
Lục thị, lại nhìn dáng dấp chật vật của tiểu nữ nhi mình sủng ái nhất,
thực sự không hiểu thê nữ ( vợ và con gái) thiện lương biết lễ như vậy
làm sao có thể làm quốc công phủ mất mặt.
"Ngưng Hương, Hề Nhi, lão phu nhân nói là thật?"
Lục thị sợ Bạch Vân Hề lần thứ hai đem tình huống làm xấu, lập tức mở miệng cướp lời, chỉ là vẻ mặt mang theo mười phần nhu nhược đáng thương, chớp chớp con mắt long lanh sũng nước, khiến cho trái tim Bạch Thế Tổ cũng
chảy ra: "Lão phu nhân, phu quân, đều là thiếp thân sai, ngày thường
thiếp thân quá dung túng những hạ nhân này, mới rước lấy tai họa hôm
nay, ta tự hỏi ta đối xử với các nàng không tệ, vậy mà tại sao Xuân Nhi
lại ác ý chửi bới thiếp thân và Vân Hề như thế, thực sự làm tổn thương
trái tim của ta, cũng không biết nàng ta là bị ai sai khiến!"
Câu nói cuối cùng kia, khiến cho khóe miệng Bạch Mộc Cận lộ ra một nụ cười
lạnh lùng, nhìn Lục Ngưng Hương ỷ vào có người làm chỗ dựa, sức lực đủ,
dĩ nhiên lại có tâm tư muốn hại ngược nàng.
Bạch Thế Tổ vừa
nghe, nhất thời giận dữ từ đáy lòng lên, thanh âm bình tĩnh nói: "Tiện
tỳ kia ở nơi nào? Mang nàng ta tới đây, ta ngược lại muốn xem xem đến
tột cùng ai cho nàng ta lá gan!"
Lục thị vừa nghe, vẻ mặt
cảm kích nhìn Bạch Thế Tổ, hận không thể lập tức gục trong lồng ngực của hắn tìm kiếm an ủi, làm cho tâm hồn Bạch Thế Tổ cũng lay động, thiếu
chút nữa thì đã không nhịn được mà kéo Lục thị vào trong lòng.
Bạch lão phu nhân tất nhiên là biết mình bản tính của nhi tử mình, nhưng bà
dù sao cũng là mẫu thân của Bạch Thế Tổ, tự nhiên không thể không để ý
mặt mũi của hắn, vì lẽ đó chỉ ngồi ở một bên không nói lời nào, nhưng
trong mắt rõ ràng có ý bất mãn.
Chỉ chốc lát sau Xuân Nhi
liền bị mấy bà tử áo giải đến, trên người cũng hết sức chật vật, mặt mày xám xịt, vừa tiến đến liền nằm sấp trên mặt đất, khóc lóc cầu xin: "Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội!"
Bạch Thế Tổ cũng không thèm nhìn Xuân Nhi một chút nào, lạnh giọng quát lên: "Nô tài nhà ngươi, làm sao dám ở bên ngoài chửi bới tiểu thư và phu
nhân nhà mình, ngươi nói một chút, đến tột cùng là người phương nào sai
khiến ngươi?"
Xuân Nhi hoảng sợ liếc mắt nhìn Bạch Thế Tổ,
lại nhìn Lục thị, chỉ thấy trong mắt Lục thị mơ hồ có ý cảnh cáo, nghĩ
tính mạng của cả gia đình mình đều bị nắm ở trong tay phu nhân, chỉ có
thể cắn răng nói: "Đều là một mình nô tỳ sai, nô tỳ không có bị ai sai
khiến, ban đầu chỉ là oán hận Đại tiểu thư lần trước trách đánh nô tỳ,
sau đó. . . Sau đó là tâm trí mê mẩn, nói không biết lựa lời, xin lão
gia thứ tội!"
"Ngươi thật là một nô tỳ lớn mật, Đại tiểu thư trách đánh ngươi, đó là dạy ngươi quy củ, làm sao ngươi có thể ghi hận
trong lòng? Mặc dù ngươi oán hận Đại tiểu thư, làm sao có thể kích động
Nhị tiểu thư cũng đồng thời phạm sai lầm?" Bạch lão phu nhân trầm giọng
quát lên.
Xuân Nhi co rúm lại một chút, nàng biết tính khí
của Bạch lão phu nhân, nhưng lại nghĩ đến thủ đoạn của phu nhân, trong
lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, mồ hôi lạnh trên trán lách tách rớt
xuống.
"Nô tỳ. . . Nô tỳ. . ."
Lục thị thấy thế, vội vã mở miệng nói: "Xuân Nhi, lão phu nhân hỏi ngươi, làm sao phải ấp a ấp úng, đến tột cùng là có ai sai khiến ngươi phản bội chủ nhân, còn
muốn hãm hại Nhị tiểu thư và ta hay không?"
Dứt lời ánh mắt hơi trôi về phía Bạch Mộc Cận đang ở một bên cúi đầu không nói.
Xuân Nhi trong lòng hiểu rõ, vội vã dập đầu, liên tục nói: "Nô tỳ không dám
nói. . . Nô tỳ. . . Cầu lão phu nhân trách phạt!"
Bạch lão
phu nhân nghi hoặc mà nhíu nhíu mày, Bạch Thế Tổ cũng hơi kinh ngạc, lẽ
nào thật sự có người sai khiến Xuân Nhi? Đến tột cùng là ai lớn mật như
thế?
Bạch Thế Tổ thấy Lục thị và nữ nhi đều chịu liên lụy,
thiếu chút nữa đã bị phạt nặng, trong lòng tức giận, uy hiếp nói: "Ngươi nếu nói ra là ai ở sau lưng sai khiến, ta có thể mở ra một con đường,
xử lý nhẹ, nếu là ngươi không nói, vậy thì kéo ra ngoài loạn côn đánh
chết!"
Xuân Nhi nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch co
quắp trên mặt đất, run rẩy như lá rụng như trong gió, nước mắt ròng
ròng, khóc lóc bò về phía Bạch Mộc Cận, cầu xin: "Đại tiểu thư, nô tỳ. . . Nô tỳ không thể nào che giấu cho người được nữa, người tha thứ cho nô tỳ đi, trong nhà nô tỳ vẫn còn có phụ mẫu đã già cần phải chăm sóc,
không thể chết được!"
"Ngươi. . . Ngươi nói bậy. . . Xuân
Nhi, tiện tỳ nhà ngươi, dám ngậm máu phun người, hãm hại Đại tiểu thư,
Đại tiểu thư khi nào sai khiến ngươi hại phu nhân và Nhị tiểu thư?" Hỉ
Thước đầu tiên là cả kinh, sau đó giận dữ không để ý tình hình liền đứng ra quát mắng Xuân Nhi.
Chỉ là hành vi này ở trong mắt Bạch
Thế Tổ và Bạch lão phu nhân, liền biến thành chột dạ, bọn họ vốn dĩ vẫn
chưa tiêu hóa xong biến cố nghịch chuyển như vậy, nhưng sau khi Hỉ Thước đứng ra đều đưa ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Bạch Mộc Cận.
Xuân Nhi giống như bị kinh sợ, ủy ủy khuất khuất nức nở, nói: "Hỉ Thước tỷ
tỷ, Xuân Nhi sai rồi, Xuân Nhi không nên bán Đại tiểu thư, nhưng là. . . Nhưng là mạng của Xuân Nhi mệnh cũng là mạng mà, có thể nào tùy tiện hi sinh như vậy? Đại tiểu thư dù sao cũng là nữ nhi của công gia, nàng mặc dù có sai, cũng không đến nỗi phải chết, cầu xin người thương xót,
buông tha Xuân Nhi đi!"
Nói xong lại bò về phía Lục thị, nằm rạp ở bên chân của nàng, khóc nói: "Phu nhân, Xuân Nhi sai rồi, Xuân
Nhi là bạch nhãn lang, vậy mà lại ăn cây táo rào cây sung, hại ngài và
Nhị tiểu thư, Xuân Nhi tội ác tày trời, cầu phu nhân nể tình cha mẹ nô
tỳ trung thành tuyệt đối mà xử lý nhẹ cho họ!"
Vẻ mặt Lục
thị thương tâm và đau lòng, liếc mắt nhìn Xuân Nhi, lại nhìn Bạch Mộc
Cận quỳ trên mặt đất một mực im lặng, sau đó đi tới, chảy nước mắt nói:
"Cận nhi, mẫu thân đến tột cùng có lỗi gì với ngươi? Thường ngày ta đối
với ngươi, so với Vân Hề và Cao Hiên còn tận tâm hơn, ngươi đến cùng là
vì cái gì lại muốn hại chúng ta a?"
Vẻ mặt đó, vô cùng đau đớn giống như bị nữ nhi yêu quý phản bội, lời nói phối hợp nước mắt, chảy ra rất đúng lúc.
Bạch Vân Hề không nghĩ tới cuối cùng cục diện sẽ trở thành như thế, không
thể không phục sát đất mẫu thân của chính mình, nói chung mình vẫn là
quá trẻ tuổi, nếu như có nửa phần năng lực của mẫu thân, cũng không đến
nỗi bị xấu mặt ở Uy Viễn hầu phủ.
Nàng lập tức có linh cảm,
cũng khóc theo, nước mắt như mưa, lao vào trong lòng Lục thị, an ủi:
"Mẫu thân, đừng thương tâm, nhất định tỷ tỷ đã bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội, mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Hề Nhi vẫn là nữ nhi ngoan của mẫu thân, vĩnh viễn sẽ không phản bội mẫu thân!"
Lục thị đau khổ khóc thành tiếng, ôm chặt Bạch Vân Hề, mẹ con hai người ôm
nhau đau đớn khóc lóc cực kỳ thê thảm, thực sự là người nghe thấy thương tâm, người nhìn thấy rơi lệ.
Bạch Thế Tổ đau lòng hết sức,
ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Mộc Cận vẫn luôn im lặng quỳ trên
đất, tiến lên, không nói hai lời quăng luôn một cái tát tàn nhẫn ở trên mặt Bạch Mộc Cận, âm thanh lanh lảnh mà vang dội, cũng khiến cho những
tiếng la hét trong phòng nhất thời liền yên tĩnh lại, ngay cả mẹ con Lục thị đang khóc cũng dừng luôn.
Bạch lão phu nhân khẽ cau
mày, nhưng không nói tiếng nào, bởi vì hiện tại bà cũng không làm rõ
được đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mà Bạch Mộu Cận vẫn cúi đầu không
nói, không biện giải, cũng không nhận sai, thái độ hiện tại lại có chút
kỳ quái.
Nhưng trình độ tàn nhẫn của một cái tát này của
Bạch Thế Tổ, từ âm thanh liền có thể phân biệt ra, mà thân thể nhỏ nhắn
của Bạch Mộc Cận đã bị đánh ngã trên mặt đất, nàng cũng không có đi che
chắn, hoặc là tránh né, ngay cả đã bị đánh trúng, cũng không có kêy đau, càng không có theo bản năng ôm lấy khuôn mặt bị thương.
Nàng chỉ là thẳng tắp mà nhìn phụ thân mình, trong mắt không có phẫn nộ,
không có đau lòng, bình tĩnh như thể người chịu đòn không phải là mình,
ánh mắt trong suốt lạnh lẽo kia, khiến cho trong lòng Bạch Thế Tổ nổi
lên hàn ý cùng sợ hãi khó tả.
Thế nhưng tôn nghiêm của người làm cha khiến cho hắn buộc phải vứt bỏ cảm giác kỳ quái trong lòng, hắn
đường đường là Ninh quốc công, ngay cả quân chủ trên triều đình uy
nghiêm cũng không thể dễ dàng khiến cho hắn e ngại như thế, làm sao sẽ
sợ một hài tử mười ba tuổi, mà hài tử này còn là nữ nhi của hắn.
Do đó lại càng thêm tức giận chỉ vào Bạch Mộc Cận nói: "Ngươi chính là
tiểu chân không có tim gan, mẫu thân ngươi đối đãi với ngươi tốt như
vậy, thế mà ngươi lại cắn ngược một cái, mua chuộc nha hoàn của muội
muội, để cho tỷ muội của mình bị mất thể diện trước mặt người ngoài, lại còn liên lụy mẫu thân của ngươi cũng mất mặt theo, lương tâm của ngươi
đều bị chó ăn rồi sao?"
Bạch Mộc Cận chậm đứng lên, dùng đầu lưỡi liếm đi vết máu ở khóe miệng, vị ngọt lại tanh khiến người ta có
chút hoài niệm, một đời trước, thời điểm nàng nhận hết cực hình, không
biết đã bao nhiêu lần nếm trải qua mùi máu tươi của chính mình đây.
Một tát này đánh đủ tàn nhẫn, nếu không phải nàng thoáng nghiêng đầu, e là hiện tại hàm răng cũng phải mất đi mấy chiếc, chỉ là có quan hệ gì đâu, so với kiếp trước, đau khổ này quả thực vẫn còn quá nhẹ.
Hỉ Thước rơi lệ đầy mặt lao tới, ôm Bạch Mộc Cận vào trong lòng, khóc nói: "Tiểu thư, người mau nói chuyện đi, căn bản không phải người sai khiến
Xuân Nhi, người hãy nói rõ với lão gia và lão phu nhân đi, không thể
nhận lấy oan khuất này được đâu!"
Sắc mặt Bạch Mộc Cận hơi
có chút thay đổi, sự đau lòng của Hỉ Thước là rất rõ ràng, nhớ đến kiếp
trước nguyên nhân nàng phải chết, cũng là bởi vì không có nương nhờ vào
Bạch Vân Hề và Lý Kế Tông sao?
Nàng vỗ vỗ vai Hỉ Thước, cười an ủi , tuy rằng nụ cười rất nhạt, lại làm cho Hỉ Thước bỗng cảm thấy
an tâm, trong nháy mắt liền quên khóc.
"Hỉ Thước, ngươi còn
muốn giúp tỷ tỷ nguỵ biện sao? Xuân Nhi đều thừa nhận rồi, nếu không
phải tỷ tỷ sai khiến, ai có lá gan lớn như vậy dám nói xấu ta cùng mẫu
thân? Lại còn nói mẫu thân đối với tỷ tỷ không có ý tốt, cố ý hạ độc
muốn hủy dung mạo của tỷ tỷ, chuyện kinh khủng như vậy, một cái nô tài
như nàng sao dám nói hưu nói vượn?" Bạch Vân Hề căm phẫn sục sôi chỉ
trích, nói xong lại nhào vào trong lòng Lục thị tiếp tục khóc nức nở.
Bạch lão phu nhân híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Mộc Cận vẫn hờ hững, thời khắc này, ngay cả bà cũng đoán không ra tâm tư của Bạch Mộc Cận, cho dù thực sự là cả gan làm loạn đến mức có thể vu hại muội muội và kế mẫu, nhưng
nàng mới chỉ mười ba tuổi, làm sao có thể có sự thong dong bình tĩnh
như vậy?
Bạch Mộc Cận chậm rãi bò dậy, đẩy Hỉ Thước sang một
bên, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói một câu, sau đó mới một lần nữa quỳ thẳng thân thể.
Nàng
hướng về Bạch lão phu nhân nặng nề dập đầu một cái, sau đó ngẩng đầu,
nhìn lão phụ nhân cao cao tại thượng đang ngồi ngay ngắn kia, trên mặt
còn giữ dấu tay đỏ rực, lại lộ ra một nụ cười khổ sở, càng nhìn càng
khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Nàng cố gắng để cho
mình cười lên dễ coi một chút, rồi lại bởi vì trên mặt bị tổn thương mà
đau đớn, đôi mi thanh tú cau lại, nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, người
có bằng lòng tin tưởng Cận nhi hay không?"
Bạch lão phu nhân cũng không biết nên trả lời như thế nào, trực giác cho rằng Bạch Mộc
Cận là vô tội, thế nhưng hiện tại có người nói là nàng sai, làm lão phu
nhân đức cao vọng trọng nhất trong Ninh quốc công phủ, bà không thể chỉ
nghe chỉ tin một bên, càng không thể dễ dàng bao che ai. Mặc dù trong tư tâm, bà muốn bảo vệ tôn nữ những ngày gần đây rất hợp ý bà này.
Nhìn vẻ mặt Bạch lão phu nhân, Bạch Mộc Cận tất nhiên là hiểu rõ, nhưng
không có câu oán hận nào, thế giới này vốn là như vậy, không ai có nghĩa vụ phải giúp ngươi, người đáng tin nhất, từ trước đến giờ chỉ có chính
ngươi mà thôi.
Nàng cười nhạt, sau đó đột nhiên đứng lên, đi về phía Xuân Nhi, đôi mắt đen sẫm như mực nước, nhìn Xuân Nhi, nở một
nụ cười, nói: "Xuân Nhi, ngươi nói... Là ta sai khiến ngươi sao?"
Xuân Nhi bị ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn, hơi có chút sợ hãi, thế
nhưng ham muốn cầu sinh làm cho nàng ta kiên định gật đầu, nói: "Đại
tiểu thư... Thực xin lỗi, nô tỳ cũng là vì mạng sống, không thể không
khai ra ngươi!"
"Cũng được, nếu nói là ta sai khiến ngươi,
vậy ta đã cho ngươi cái tín vật gì? Chỉ bằng những lời nói suông của
ngươi, sợ là không thể làm cho người tin phục đúng không?" Bạch Mộc Cận
chậm rãi nói.
Xuân Nhi hơi lúng túng một chút, bởi vì nàng
nói dối, lấy đâu ra tín vật chứ, nàng thật khó khăn liếc mắt nhìn Lục
thị, dường như chờ Lục thị giải vây cho nàng.
Thế nhưng
thông minh như Lục thị tất nhiên sẽ không làm ra động tác gì, lúc này
nếu bà đứng ra giải vây cho Xuân Nhi, sẽ chỉ làm lão phu nhân hoài nghi, cho nên bà ta quay đầu đi, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Xuân Nhi.
Xuân Nhi gấp đến độ hết cách rồi, chỉ có thể nhắm mắt nói bừa: "Lúc đó Đại
tiểu thư vẫn chưa cho ta tín vật gì, bây giờ nghĩ lại e là lúc đó Đại
tiểu thư sợ sau khi sự tình bại lộ nô tỳ sẽ khai ra người, cho nên mới
không để lại tín vật!"
Bạch Mộc Cận gật đầu giống như rất
tán thành, nói tiếp: "Nói như ngươi cũng có đạo lý, vậy ngươi nếu làm
việc cho ta, ta đã từng cho ngươi những chỗ tốt gì? Nếu không vì sao
ngươi phải phản bội chủ nhân của chính mình, nghe ta sai khiến đây?"
Xuân Nhi sững sờ, đột nhiên nghĩ đến, lúc đó Nhị tiểu thư và phu nhân sai
khiến nàng đi diễn cái vở kịch kia, thưởng vàng cho nàng, mừng rỡ trong
lòng, nói: "Có... Cái này thì có, Đại tiểu thư lúc đó thưởng cho ta hai
thỏi vàng, hiện tại còn giấu ở trong chiếc rương nhỏ dưới gầm giường
ta!"
"Ồ... Thì ra nô tỳ nhà ngươi chỉ vì hai thỏi vàng thì
đã bán đi chủ nhân, cũng thật là biết buôn bán nha!" Bạch Mộc Cận lộ ra
nụ cười trào phúng nơi khóe miệng.
Xuân Nhi vừa nói, Lục thị liền biết việc lớn không tốt rồi, hai thỏi vàng kia, e là sẽ khiến cho
Bạch Mộc Cận cắn chặt không tha, đến một lúc nào đó ngược lại sẽ gây hại cho bà, trong lòng bà sốt ruột, cũng không biết nên làm thế nào cho
phải.
Chỉ có thể đi ra răn dạy Xuân Nhi, nói: "Ngươi tiện tỳ này, dĩ nhiên vì hai thỏi vàng liền bán ta và Nhị tiểu thư đi, lẽ nào
ngày thường ta ban thưởng cho ngươi không đủ sao? Thực sự là làm ta quá
thất vọng rồi!"
Xuân Nhi vừa nghe cũng cảm thấy ban thưởng
quá ít, chính mình bán đi chủ nhân lại chỉ đánh đổi được chút xíu như
vậy, khẳng định không thích hợp, liền vội vã giải thích: "Đại tiểu thư
còn nhận lời nô tỳ, sau khi chuyện thành công sẽ thưởng cho nô tỳ một
ngàn lạng bạc, hơn nữa... Hơn nữa nàng còn lấy người nhà nô tỳ ra để uy
hiếp nô tỳ, nói nếu nô tỳ không nghe lời, thì sẽ đem toàn gia nô tỳ bán
ra ngoài!"
Bạch Mộc Cận nghe xong, cười càng thêm xán lạn,
tựa như Xuân Nhi nãy giờ đang kể chuyện cười, nàng nhẹ nhàng dùng khăn
che miệng, che đi nụ cười tùy ý kia, ngược lại hỏi Bạch lão phu nhân:
"Tổ mẫu, giấy bán thân của một nhà Xuân Nhi ở trong tay tôn nữ sao?"
Bạch lão phu nhân lắc đầu một cái, đối với Xuân Nhi sai lầm chồng chất này
cũng vô cùng phẫn nộ, nói: "Quả thực nói hươu nói vượn, giấy bán thân
của người trong nhà ngươi ở trong tay phu nhân, Đại tiểu thư làm sao dám uy hiếp muốn bán cả nhà ngươi, ngươi nói rõ cho ta, đến cùng là xảy ra
chuyện gì?"
Lục thị quả thực cũng bị Xuân Nhi ngu xuẩn làm
cho tức đến ngất đi, bảo nàng ta nói dối, nàng ta lại nói dối kém cỏi
như vậy, ngày thường cũng coi như là thông minh, làm sao đến thời khắc
mấu chốt thì lại vô dụng như vậy?
Xuân Nhi bị lão phu nhân
hét một tiếng, lại càng căng thẳng hơn, run run rẩy rẩy nói: "Nô tỳ...
Nô tỳ... Nô tỳ lúc đó không suy nghĩ kỹ càng, cho rằng Đại tiểu thư được phu nhân sủng ái như vậy, nhất định có thể thuyết phục phu nhân bán cả
nhà nô tỳ ra ngoài!"
Lời nói như vậy rơi vào trong tai của
mọi người, tự nhiên là chuyện cười lớn, Bạch lão phu nhân bị Xuân Nhi
làm cho tức giận đến nỗi sắc mặt cũng thay đổi, xanh mặt nói: "Tiện tỳ
nhà ngươi, miệng đầy lời bậy bạ, hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ
ràng, đến cùng là ai sai khiến ngươi?"