Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 98: Động phòng hoa chúc




Editor: Gà

Mộ Dung vương phủ, trời vừa tờ mờ sáng, người trong vương phủ lập tức bắt đầu khí thế ngất trời, Mộ Dung Diệp tạm thời rút ra một nửa ám vệ từ Thất Thập Nhị Địa Sát để bảo vệ vương phủ, ngày hôm nay, rất quan trọng, hơn nữa tuyệt đối không được có một chút sơ sót nào, bọn hạ nhân bị quản gia vương phủ giáo huấn đến nổi tê hết cả da, đối với công việc thuộc bổn phận của mình, không dám có một chút xem nhẹ, cứ liên tục tra xét chỉ sợ có chuyện gì sai sót.

Bên trong gian phòng, Xích Ngôn, Xích Ngữ giúp đỡ Mộ Dung Diệp mặc hỉ phục tân lang, khắp khuôn mặt đều là hỉ khí không che giấu được.

Sau một phen rung chuyển, Xích Ngôn quệt mồ hôi trên trán, nhìn Mộ Dung Diệp mặc hỉ phục càng thêm tuấn mỹ bức người, lời nói có chút khẩn trương: "Xích Ngữ, ngươi xem còn thiếu gì không?"

"Đã đầy đủ hết rồi." Xích Ngữ không xác định nói.

Ánh mắt Mộ Dung Diệp nhìn bản thân một thân hồng trang, nghĩ đến nỗi khổ đợi nửa năm Ca nhi lập tức sẽ là của thê tử mình, trong lòng nảy sinh ngọt ngào, nhất thời có chút si ngốc nở nụ cười.

Hai người Xích Ngôn, Xích Ngữ ở đối diện nhìn một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấu rồi cười ranh mãnh, đã nhiều năm rồi chủ tử luôn không để ý đến bất kỳ nữ tử nào, nhưng sau khi hồi kinh, không lâu sau, đã thật lòng thích Vân nhị tiểu thư, bất chấp tất cả loại bỏ muôn vàn khó khăn để cầu hôn, hôm nay người có tình sẽ thành thân thuộc, trong lòng bọn họ rất vui mừng cho chủ tử.

"Hiện tại là giờ gì?" Mộ Dung Diệp đứng trước chiếc gương, xác định không có sai sót gì, quay đầu, nhìn hai người hỏi.

Nghe vậy, Xích Ngữ cười nói: "Chủ tử, vẫn chưa đến canh giờ, ngài chờ một chút, chờ một chút!" Trong lời nói ngầm ra hiệu rõ ràng Mộ Dung Diệp đang quá mức nóng lòng.

Mộ Dung Diệp trừng mắt liếc y một cái, hừ lạnh, nhưng vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng không có một tia không vui, giữa hai lông mày đều là thần thái phấn khởi, phượng mâu càng là một mảnh xuân sắc vô biên.

Xích Ngôn quay đầu đi che miệng cười trộm, hôm nay thật sự hình tượng của chủ tử đã hoàn toàn khác xưa một trời một vực, thầm nói sức quyến rũ của Vân nhị tiểu thư thật lớn, có thể để tâm thần của vị chủ tử khi đối mặt với thiên quân vạn mã đều không đổi sắc kia chập chờn.

Vương phủ vội vàng chân không chạm đất, còn phủ Hữu tướng quả thật đã loạn thành một đống.

Sáng sớm, Vân Lãnh Ca rời giường, sau khi tắm xong, ngồi ngay ngắn trước gương trang điểm, nhìn bóng người trong phòng không ngừng đi lại, còn có các loại âm thanh hỗn tạp, mặc dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng tình huống như cái chợ này, khiến nàng có chút nhức đầu! Hơn nữa ma ma bên cạnh còn cầm hai sợi tơ tuyến gì đó không ngừng quấn trên mặt nàng, khiến nàng hơi đau, Vân Lãnh Ca thật sự nhịn không được nhe răng trợn mắt yên lặng thừa nhận sự đau đớn trước mặt.

Chải đầu, trang điểm xong, Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sắc mặt trắng như tuyết không giống người bình thường, miệng anh đào nhỏ nhắn hồng hồng, lông mày cong như vầng trăng khuyết, ngũ quan hơi giống nàng, nhưng nhìn kỹ, sẽ cảm giác không giống, Lâm Thư Hàn cười hì hì đến gần: "Hôm nay biểu tỷ thật xinh đẹp, Hàn nhi nhìn không thể rời mắt luôn nha."

"Cảm giác như biến thành người khác vậy." Vân Lãnh Ca mím môi, trong lòng có chút khẩn trương, không tự chủ được siết chặt tay nhỏ, quá trình nàng và Mộ Dung Diệp từ hiểu nhau đến yêu nhau cực kỳ ngắn ngủi, nhưng trải qua nửa năm nay đối xử thật tâm với nhau, đương nhiên nàng rất yên tâm gả cho A Diệp, nhưng dù sao trong hai kiếp nàng vẫn là lần đầu tiên kết hôn, nên cảm thấy lo lắng.

"Tiểu thư, giờ lành sắp đến." Ngâm Cầm nâng mũ phượng và khăn trùm đầu lên.

"Đa tạ Hàn nhi đã giúp tỷ thêu giá y." Vân Lãnh Ca nhìn đống giá y mạ vàng đỏ thẫm, phía trên thêu long phượng trình tường rất sống động, thật lòng nói lời cảm tạ.

"Đều là người một nhà, cần gì khách khí như vậy." Lâm Thư Hàn nói.

Vân Lãnh Ca vừa mặc xong giá y, đội mũ phượng, thì nhìn thấy Ngâm Thư đi vào.

"Tiểu thư, Thế tử đến." Ngâm Thư nhìn tiểu thư trang điểm lộng lẫy, trong mắt thoáng qua kinh ngạc.

Nghe vậy, trong phòng mọi người đều bất ngờ, thời gian còn chưa đến! Vị chủ nhân kia đã đến rồi sao? Nghĩ đến, không khỏi hai mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định [1], người nam nhân tùy ý, cao cao tại thượng kia bây giờ gấp đến nỗi không thể chờ rồi sao?

[1] kinh nghi bất định: ngạc nhiên nghi ngờ

"Nhanh lên một chút kiểm tra xem còn quên gì không." Lão phu nhân thấy Mộ Dung Diệp đến đón dâu trước giờ đã định, mở mày mở mặt, điều này chứng tỏ Thế tử rất coi trọng Lãnh Ca, muốn nhanh chóng thú về đấy.

"Lấy vật cát tường ra đây, ngàn vạn đừng quên." Toàn Phúc phu nhân cẩn thận kiểm tra.

"Tiểu thư đội lên khăn hỉ lên đi!" Ngâm Thư hỏi.

"Tốt!"

"Tập Phong thiếu gia, vì sao ngài lại đến." Ở cửa, Ngâm Thư lên tiếng hỏi.

"Ta đến tiễn biểu muội xuất giá, Đại ca Nhị ca đang ở bên ngoài chào hỏi khách nhân." Mí mắt Lâm Tập Phong hơi trầm xuống, cách khăn hỉ, Vân Lãnh Ca có thể cảm nhận được tầm mắt y đang nhìn về phía mình, nghe nói hai chân tân nương chạm đất sẽ mang đến vận rủi, nhưng Vân Tướng phủ không có nam tử, nàng xuất giá, tất nhiên biểu ca sẽ đến đưa.

"Giờ lành đã đến, tân nương tử xuất giá." Hỉ nương la to một tiếng, Vân Lãnh Ca được đỡ ra khỏi gian phòng, Lâm Tập Phong nhàn nhạt cười một tiếng, thân thể thon dài cúi xuống đứng trước Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca nằm trên lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Làm phiền Tam biểu ca rồi."

Lâm Tập Phong khẽ mỉm cười: "Nên như vậy." Cõng Vân Lãnh Ca ra khỏi Liên Lãnh Uyển, âm thanh người huyên náo, tiếng pháo, tiếng chúc mừng không ngừng.

Cửa Tướng phủ, Mộ Dung Diệp thỉnh thoảng ghé mắt nhìn quanh, mắt phượng lộ ra nóng nảy, khi Lâm Tập Phong cõng Vân Lãnh Ca xuất hiện trong tầm mắt hắn thì ánh mắt đột nhiên sáng lên, khóe miệng nâng lên đường cong tuyệt mỹ, ánh mắt sáng rỡ say lòng người, hàm chứa vui vẻ khó nói thành lời, nếu không phải cố kỵ hôm nay đại hôn, không thể vượt qua lễ nghĩa, hắn đã sớm sải bước lên trước, ôm Vân Lãnh Ca.

Rốt cuộc khi Vân Lãnh Ca đã ngồi lên kiệu hoa, mới rõ ràng cảm giác được, kết hôn chính là chịu tội mà! Nhất là lễ tiết rườm rà ở cổ đại, thành thân tựa như đánh một trận đánh ác liệt.

Trong tiếng pháo đùng đùng và hỉ nhạc đầy trời, tiếng các tân khách vỗ tay như sấm động, hỉ nương la lớn: "Khởi kiệu."

Hoàng thượng tự mình tứ hôn, Mộ Dung Vương phủ thú Thế tử phi, hôn lễ cực kỳ long trọng, dân chúng tranh nhau quan sát, cực kỳ náo nhiệt.

Cửa Tướng phủ, Âu Dương Phong nhìn đội ngũ đón dâu đi xa, nở nụ cười khổ sở, mặc dù y đã sớm biết sẽ có ngày này, tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, nhưng khi Vân Lãnh Ca chân chính xuất giá thì y vẫn cảm thấy đau lòng.

Từ lúc nào y bắt đầu chú ý đến Vân Lãnh Ca rồi? Là cung yến hôm đó bị tài hoa của nàng mê hoặc, hay sớm hơn? Một lần rơi xuống nước, tính tình nàng thay đổi, không còn lộ ra vẻ mặt si mê ái mộ với y nữa, chỉ tràn đầy lạnh nhạt và xa cách, đến khi y hoàn toàn biết rõ cảm tình của bản thân đối với nàng, nhưng đã không còn kịp nữa, hôm nay nàng đã là thê tử của người khác.

Âu Dương Phong nhớ đến tình huống tháng trước lúc bái phỏng Mộ Dung Vương phủ, y không tin Mộ Dung Diệp thật tâm muốn cầu hôn Vân Lãnh Ca, nhưng y và Mộ Dung Diệp không quen thuộc lắm, nên y nhờ Lãnh thế tử cùng đến bái phỏng Mộ Dung Diệp, nhưng y còn chưa nói rõ ý, lập tức bị Mộ Dung Diệp chặn lời, nghĩ đến đây, Âu Dương Phong nặng nề thở dài một cái.

Đội ngũ đón dâu một đường diễn tấu sáo và trống đi về phía Mộ Dung Vương phủ, Vân Lãnh Ca ngồi trong kiệu có chút nhàm chán hết nhìn đông đến nhìn tây, trong đầu hiện lên từng ly từng tý từ khi nàng và A Diệp gặp nhau đến lúc đại hôn, nhớ đến Xuân Thượng Lâu, lần đầu tiên nàng và hắn nhìn nhau ở khoảng cách xa, dung nhan tuấn mỹ như yêu nghiệt kia và cử chi phô trương không ai bì nổi, rồi đến sau này khi vô ý gặp lại, Mộ Dung Diệp cưỡng ép uy hiếp, Vân Lãnh Ca nằm mộng cũng không nghĩ đến, hai người bọn họ sẽ đi đến cùng một nơi.

Thân phận Mộ Dung Diệp cao quý như vậy, là nam tử được giáo dục cổ đại hun đúc, nhưng lại chân tâm thật ý đợi nàng một đời một thế, thật sự rất hiếm có, nghĩ đến hứa hẹn và ân cần của Mộ Dung Diệp với nàng, trong lòng Vân Lãnh Ca tràn ngập hạnh phúc, sinh tử cách biệt, cùng người thề nguyện, nắm tay nhau đến chết, bên nhau đến già, hắn đã là phu quân của mình....

Trong lúc thất thần, cỗ kiệu lay động một cái, ngừng lại, hỉ nương đỡ Vân Lãnh Ca xuống kiệu, tiếng nói tiếng cười ùa vào, Vân Lãnh Ca trấn định nhưng trong lòng không khỏi hốt hoảng một lúc, một bàn tay thon dài duỗi đến, nắm thật chặt bàn tay có chút run rẩy của nàng, cảm nhận được ấm áp truyền đến lòng bàn tay, Vân Lãnh Ca từ từ bình tĩnh lại.

Tiến vào phòng khách, bái thiên địa, lạy cao đường, phu thê đối bái, Mộ Dung Vương gia đóng ở biên giới chưa được tuyên triệu nên không thể hồi triều, vương phi qua đời nhiều năm, nên Mộ Dung Diệp mời Thái hậu nương nương đến, tất nhiên lễ tiết không thể thiếu.

Thái hậu nhìn một đôi trời đất tạo nên trước mặt, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười chân thành, tâm nguyện của Diệp nhi đã được như ý, hi vọng Vân nhị tiểu thư có thể hòa tan tầng băng cứng trong lòng hắn, có thể khiến hắn bỏ qua khúc mắc để sống hạnh phúc qua ngày.

Bái đường, người được đưa vào động phòng, Vân Lãnh Ca đang đội khăn voan đỏ, ngồi ngay ngắn trên hỉ giường đỏ thẫm, hỉ nương đứng một bên, bọn nha hoàn bưng các loại vật kiện cát tường thướt tha duyên dáng đứng hai bên, phía trước người náo động phòng, cũng đứng đầy hơn nửa gian phòng.

"Xin tân lang dùng hỉ xứng vén khăn hỉ, về sau xưng tâm như ý [2]." Hỉ nương cười nói, sau đó nha hoàn bưng khay đến bên cạnh Mộ Dung Diệp, ý bảo hắn vén khăn hỉ trên đầu tân nương.

[2] xưng tâm như ý: vừa lòng đẹp ý

Mộ Dung Diệp nhận lấy hỉ xứng, chọn một góc khăn, nhẹ nhàng chậm rãi vén khăn hỉ đang che khuôn mặt Vân Lãnh Ca, khăn voan không tiếng động rơi xuống.

Không giống với gương mặt không chút phấn son thanh lệ trước đây, dung nhan mềm mại được trang điểm cực kỳ tinh xảo xinh đẹp nhất thời rơi vào mắt Mộ Dung Diệp, rốt cuộc đôi mắt Vân Lãnh Ca nhìn thấy màu đỏ sáng rỡ, lúc ngẩng đầu quan sát lại thấy Mộ Dung Diệp đang chuyên chú ngưng mắt nhìn mình.

Đôi mắt phượng yên tĩnh kia xuất hiện rất nhiều tình cảm, đến nỗi sắp lan ra lông mày hắn, Vân Lãnh Ca bị hắn nhìn chăm chú, sắc mặt không khỏi hơi đỏ lên, hơi thẹn thùng dời ánh mắt đi chỗ khác, lại phát hiện trong tân phòng của mình có rất nhiều người, thoáng chốc khiến gương mặt Vân Lãnh Ca càng thêm hồng hơn vài phần, nhiễm lên tầng phấn sắc nhàn nhạt, rũ mắt xuống, dứt khoát ngưng thần định khí nhìn chằm chằm lụa đỏ trong tay mình.

Mộ Dung Vương phủ có rất nhiều khách đến, Mộ Dung Diệp là tân lang nên phải đi chào hỏi, tham gia hôn yến, một ít nữ quyến lưu lại nói chuyện phiếm với Vân Lãnh Ca.

"Vân nhị tiểu thư thật có phúc lớn, có thể gả cho Mộ Dung Thế tử." Vạn Minh Thanh nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca như chúng tinh phủng nguyệt, chua chát mở miệng.

Vân Lãnh Ca đã gả cho Mộ Dung Diệp, theo lý Vạn Minh Thanh nên kêu Vân Lãnh Ca là Thế tử phi, nhưng nàng ta lại cố ý gọi Vân nhị tiểu thư, biểu lộ nàng ta có rắp tâm không tốt, nghe giọng điệu khiêu khích miên lí tàng châm [3] của Vạn Minh Thanh, các tiểu thư vốn đang say sưa nói chuyện với Vân Lãnh Ca đều ngậm miệng lại, trong mắt lóe lên vẻ không kiên nhẫn.

[3] miên lí tàng châm: trong bông có kim

Tuy nói Mộ Dung Thế tử cưới Vân Lãnh Ca, họ vô duyên với vị trí Thế tử phi, nhưng Trắc phi vị vẫn còn đó, nếu họ có thể tạo mối quan hệ với chính phi Vân Lãnh Ca, đối với bản thân họ cũng có nhiều ích lợi, nhưng Vạn Minh Thanh lại không chú ý tình huống, trong đêm tân hôn mà vẫn ngậm một đống dấm chua như thế, không sợ chọc Thế tử giận dữ, không duyên cớ đột nhiên gây ra tai họa bất ngờ à.

Nàng ta trêu chọc Thế tử thì không sao cả, nhưng làm liên lụy đến nhân duyên của các nàng chính là tội đáng chết vạn lần rồi.

Trong mắt Vân Lãnh Ca lóe lên ánh lạnh, vừa muốn mở miệng, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Ném ra ngoài." Khi mọi người ở đây còn chưa phản ứng lại, một bóng người nhanh chóng bay vào cửa, xách cổ áo Vạn Minh Thanh phi thân rời đi.

"Về sau nhớ gọi thê tử của bản Thế tử là Thế tử phi, nếu nói sai, bản Thế tử không ngại giúp các ngươi sửa lại cho đúng." Toàn thân Mộ Dung Diệp mang theo chút mùi rượu đi vào cửa, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười dựa vào khung cửa, hồng bào như hỏa diễm, mang theo mị hoặc và dẫn dụ, phối hợp với đôi mắt ẩn tình ngưng trọng, hoàn toàn là yêu nghiệt trời sinh, khiến ai cũng không thể kháng cự muốn muốn trầm luân, cho dù vạn kiếp bất phục cũng cam tâm tình nguyện, âm thanh lạnh lẽo: "Còn không đi, muốn bản Thế tử phái người tiễn khách sao?"

Những tiểu thư ngây ngốc kia bị giọng nói lạnh như hàn băng của Mộ Dung Diệp làm cho kinh hãi, trong nháy mắt hồi hồn, mọi người liên tục đứng dậy như thủy triều chen chúc ra ngoài, rốt cuộc không dám nói gì nữa.

Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ nhìn một vòng quanh tân phòng trống trải, đưa mắt rơi vào nụ cười của Mộ Dung Diệp, nói: "Hỉ nương, nha hoàn cũng bị chàng hù dọa rồi, rượu hợp cẩn còn chưa uống đó."

"Không sao, ta tự mình đến là được." Mộ Dung Diệp đóng cửa phòng, lấy khay được nha hoàn đặt trên bàn rót đầy rượu vào chén ngọc, ngồi bên cạnh Vân Lãnh Ca đưa cho nàng một chén, cánh tay tương giao, giao cảnh nhi ẩm [4].

[4] giao cảnh nhi ẩm: khoác tay nhau uống

Môi đỏ mọng của Vân Lãnh Ca khẽ mở, nữ nhi hồng hơi cay chảy vào miệng, hai gò má nàng đỏ ửng lại như dát lên một ánh sáng mờ ảo, nhìn Mộ Dung Diệp đang vui vẻ, đáy mắt che đậy ý cười nhợt nhạt.

Để ly rượu xuống, Mộ Dung Diệp chậm rãi đến bên giường, từ từ ngồi xuống bên cạnh Vân Lãnh Ca, một tay nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, hai mắt hàm chứa nhu tình sâu sắc nhìn nàng.

"Ca nhi, rốt cuộc ta đã cưới được nàng." Mộ Dung Diệp giơ tay giúp Vân Lãnh Ca lấy mũ phượng nặng nề xuống, mái tóc như tơ lụa rơi xuống, dưới ánh nến, khuôn mặt nhỏ nhắn oánh nhuận ngọc bạch của Vân Lãnh Ca càng xinh đẹp động lòng người, trong nháy mắt Mộ Dung Diệp mất hồn, không nén được vui sướng trong lòng, lẩm bẩm nói.

Vân Lãnh Ca nhìn đôi mắt Mộ Dung Diệp được ánh nến chiếu sáng, thấy được hình bóng của mình trong mắt hắn, tầm mắt rơi vào gương mặt yêu mị của hắn thì trở nên hoảng hốt, thì ra bản thân nàng còn khẩn trương hơn so với hắn, Vân Lãnh Ca cười khúc khích, như trăm hoa đua nở, đẹp không tả xiết, chủ động đến gần dựa vào lòng Mộ Dung Diệp: "Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý.[5]"

[5] Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý: Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau.

Mộ Dung Diệp ôm nàng vào lòng, thỏa mãn thở nhẹ một hơi, về sau, sẽ có một người cùng hắn đi hết cuộc đời này, loại cảm giác này tuyệt không thể tả, mang theo ý tuyên thệ giọng nói Mộ Dung Diệp êm ái kiên định: "Ca nhi, cuộc đời này sẽ không phụ nàng."

Vân Lãnh Ca lẳng lặng nghiêng tai tựa vào Mộ Dung Diệp, đôi tay càng ôm chặt eo hắn, khẽ cắn môi, nghĩ đến chuyện xảy ra kế tiếp, tâm thần có chút không tập trung.

"Ca nhi, ta đi tắm rửa." Mộ Dung Diệp ngửi thấy trên người phát ra mùi rượu, sợ Ca nhi không thích mùi này, mở miệng nói.

Ra lệnh bọn nha hoàn đưa nước nóng đến, Mộ Dung Diệp đi ra sau tấm bình phong tắm rửa, Vân Lãnh Ca dùng chút thức ăn, rửa mặt một phen, rửa đi phấn son trên mặt, trước gương trang điểm, nhìn gương mặt trong kính không xoa phấn, Vân Lãnh Ca mím môi nhàn nhạt cười một tiếng, nhìn như vậy mới thuận mắt.

"Ca nhi" sau lưng bỗng xuất hiện một người, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Lãnh Ca từ phía sau, hơi thở ấm áp phả lên tóc nàng.

Vân Lãnh Ca theo thói quen cắn đôi môi, ánh mắt có chút né tránh, gương mặt ửng đỏ, nhưng Mộ Dung Diệp không cho nàng né tránh, chặn ngang cúi người ôm nàng lên, thận trọng đặt Vân Lãnh Ca trên đệm đỏ mềm mại, sau đó thân thể thon dài của Mộ Dung Diệp che trước người nàng, tay phải xoa kiều nhan khiến hắn ngày nhớ đêm mong, lòng bàn tay ấm áp cảm thụ gò má bóng loáng làn da như ngọc của nàng, ngón tay vuốt nhè nhẹ, tựa như vô cùng hưởng thụ xúc cảm mềm nhẵn như vậy.

Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy cả khuôn mặt nóng kinh người, không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt nhu tình tựa thủy của Mộ Dung Diệp, đang muốn mở lời, lại thấy một bóng đen che đi tầm mắt nàng, đợi Vân Lãnh Ca phản ứng kịp, Mộ Dung Diệp đã chuẩn xác giữ lấy đôi môi nàng.

Tư vị mềm mại êm ái, như hỏa thạch, trong nháy mắt đốt lên lửa dục đã chôn sâu của Mộ Dung Diệp, môi lưỡi dịu dàng mà tràn đầy ý vị độc chiếm xâm nhập, cạy hàm răng nàng, thổ lộ tất cả tình cảm kích động, bắt cái lưỡi thơm của nàng, hơi thở giao hòa lẫn nhau, truy đuổi chơi đùa.

"A Diệp...." Đầu óc Vân Lãnh Ca trống rỗng, hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, thân thể lơ lửng như đang ở trên mây, tràn ra khó chịu thì thầm theo bản năng, âm thanh vỡ vụn, đứt quãng.

Âm thanh mềm mại nỉ non, càng hấp dẫn, dụ hoặc khiến cho Mộ Dung Diệp muốn có được nhiều hơn, ngón tay vẽ hình dáng gương mặt xinh đẹp của nàng, trượt xuống cổ, dần dần xâm nhập vào cổ áo....

Ánh mắt Vân Lãnh Ca mông lung nửa mở như hơi nước, mang theo say đắm nhìn Mộ Dung Diệp gần trong gang tấc, thừa dịp hai người lấy hơi, thở gấp, nhẹ giọng mở miệng: "Thổi hết nến đi."

Mộ Dung Diệp cúi đầu nhìn chằm chằm người dưới, chỉ thấy lúc này ánh mắt nàng như sương mù, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, sắc mặt hồng nhuận, mang theo nũng nịu và mị hoặc, khiến Mộ Dung Diệp cảm thấy cả người căng thẳng, hận không thể ăn nàng vào bụng!

Bàn tay Mộ Dung Diệp nhanh chóng vung lên, dập tắt nến đỏ, chỉ để lại ánh nến long phượng chiếu sáng, buông màn che xuống, che đi cảnh xuân sắc kiều diễm trên giường, tay Mộ Dung Diệp thăm dò eo của Vân Lãnh Ca, tháo đai lưng ra, từ từ cởi giá y nàng, lần nữa cúi đầu ngậm môi nàng, từng điểm từng điểm trằn trọc thưởng thức, môi mỏng của Mộ Dung Diệp miêu tả môi nàng, muốn ngừng mà không được chậm rãi hôn sâu hơn.

Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, không khống chế được, tựa như cá bị mắc cạn thân bất do kỷ, ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn, cách y phục mỏng, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên người Mộ Dung Diệp không ngừng truyền đến, môi đỏ mọng khẽ mở, vô ý phối hợp với nụ hôn cuồng nhiệt và bá đạo của hắn.

Tiếng thở nặng nề dần dần truyền vào tai Vân Lãnh Ca, làn da lạnh lẽo, khẽ khôi phục chút thần trí, phát hiện bàn tay thô ráp của Mộ Dung Diệp xuyên qua áo trong, trực tiếp dán đặt trên eo nàng, Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy ngón tay của hắn như mang theo ngọn lửa, cho dù khẽ di chuyển, cũng khiến cả người nàng run rẩy.

Nhiệt độ kinh người khiến Vân Lãnh Ca khẽ run, thân thể càng dựa vào người Mộ Dung Diệp, hai tay nhỏ cũng học theo xuyên qua tẩm y của hắn, trực tiếp chạm vào trước ngực, cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt, Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn hắn ngơ ngác nở nụ cười.

Mộ Dung Diệp vốn cố nén thân thể lại bị tay nhỏ của nàng thêm dầu vào lửa, nhất thời dục vọng trong cơ thể kêu gào không ngừng, máu cả người cũng dừng lưu động, cởi áo trong của Vân Lãnh Ca, tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng đặt lên làn da hơi nóng của nàng, ý loạn tình mê hôn lên xương quai xanh mảnh khảnh của nàng, không ngừng thì thầm: "Ca nhi, Ca nhi...."

Nhịp tim Vân Lãnh Ca như đánh trống, mặt đỏ như ánh bình minh, hai cánh tay vòng qua cổ hắn, nhận lấy tất cả tình cảm của hắn, nhưng, nhiệt độ trước ngực vẫn còn, thân thể chợt lạnh, Vân Lãnh Ca rụt cổ một cái, trốn vào khuôn ngực nóng bỏng của Mộ Dung Diệp, da thịt kề nhau, càng khiến Mộ Dung Diệp trầm mê trong đó, sau đó nhanh chóng đỡ Vân Lãnh Ca nằm xuống, kéo chăn gấm đắp lên thân thể hai người.

Vân Lãnh Ca thở hổn hển ngực phập phồng không ngừng, yếm thêu uyên ương nghịch nước che trước ngực hoàn mỹ của nàng, càng kích thích giác quan của Mộ Dung Diệp, cả người Mộ Dung Diệp cứng ngắc, bàn tay khẽ vuốt ve tấm lưng non mềm của nàng, nhẹ nhàng kéo dây yếm, cúi người đè xuống thân thể mềm mại của nàng.

"Ca nhi, buông lỏng, ta sẽ cẩn thận." Mộ Dung Diệp dịu dàng trấn an, một cỗ đau tê tâm liệt phế truyền đến, Vân Lãnh Ca dùng sức ưỡn người, ngón chân dùng sức co rúc, mỗi một cô nương lột xác thành nữ nhân nhất định phải chịu đựng giai đoạn này.

Đầu Mộ Dung Diệp đầy mồ hôi, nhìn lông mày Vân Lãnh Ca nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khổ sở, không dám động, đợi Ca nhi thích ứng hắn, thấy nàng cắn môi, Mộ Dung Diệp cực kỳ đau lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi như hoa của nàng, nhỏ giọng hỏi: "Ca nhi, có phải rất đau không, nếu không ta.... Ta ra ngoài trước, lần sau chờ nàng khá hơn chút...." Mặc dù giờ phút này hắn khó chịu khác thường, thân thể trướng lên gần như sắp nổ tung, nhưng thấy Ca nhi khổ sở như vậy, hắn thật sự không đành lòng.

"Không có việc gì, một lát là ổn." Vân Lãnh Ca thấy hắn nhịn khổ sở nhưng vẫn nguyện ý suy tính cảm thụ của mình mà rút người ra, trái tim xẹt qua cảm động, thân thể nàng dần dần buông lỏng ra, chủ động hôn lên môi hắn.

Mồ hôi trên trán Mộ Dung Diệp lăn xuống, gầm nhẹ một tiếng, mút lấy cánh môi Vân Lãnh Ca, thử bắt đầu động tác.

Sóng lớn cuồn cuộn đến, đau đớn trên thân thể Vân Lãnh Ca từ từ biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, để mặc cho Mộ Dung Diệp nhuần nhuyễn dẫn nàng vào buổi thịnh yến vô cùng hạnh phúc.