Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 84: Thời gian ấm áp




Editor: Gà

Hôm sau, Vân Lãnh Ca tinh thần uể oải rời khỏi giường, đi Phúc Thọ đường thỉnh an, biết lão phu nhân dường như lúc gần sáng lúc mới ngủ, không muốn đánh thức, chỉ cần cho Vân ma ma bên cạnh bà biết nàng có tới, rồi trở về viện.

Mặt trời vừa ló Mộ Dung Diệp mới rời đi, Vân Lãnh Ca tràn ngập khốn khổ, sau khi trở về từ Phúc Thọ đường trực tiếp ngã lên giường, tiếp tục ngủ bù cho tối hôm qua. 

Ngủ thẳng một mạch đến lúc mặt trời xuống núi, Vân Lãnh Ca hài lòng duỗi lưng một cái, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết. 

“Tiểu thư, sáng sớm hôm nay Tam di nương nhờ nha hoàn truyền lời, nói muốn gặp mặt ngài một lần, nô tỳ nói ngài đêm qua có chút cảm lạnh, thân thể khó chịu, đã từ chối rồi.” Vận Nhi vừa pha trà cho Vân Lãnh Ca, vừa nói.

“Làm ra chuyện như vậy, nàng ta còn mặt dày tới tìm tiểu thư sao? Chẳng qua chỉ là muốn cầu tiểu thư giúp một tay thôi, thật si tâm vọng tưởng.” Ngâm Cầm ngồi trên thảm đang xiêu xiêu vẹo vẹo thêu nhiều kiểu hoa văn Mẫu Đơn, nghe vậy vẻ mặt không tốt ngẩng đầu nói.

“Tam di nương xôi hỏng bỏng không, một canh giờ trước còn thêu dệt mọi chuyện, trước đó vài ngày Nhị di nương làm cho không khí trong phủ ngột ngạt, thật vất vả mới an bình một đoạn thời gian, nàng ta liền không chịu được muốn ló đầu ra, còn dám lợi dụng lão phu nhân để giá họa cho tiểu thư, đây không phải vừa vặn chạm vào mũi giáo của lão phu nhân sao, lão phu nhân sớm đã muốn chỉnh đốn hậu viện, nàng ta thay đổi trước sau khác nhau một trời một vực như vậy, ai mà không nhìn ra nàng ta muốn tính toán cái gì?” Ngâm Thư cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, nghe được Ngâm Cầm oán trách, tranh thủ trả lời một câu.

“Vẫn là Ngâm Thư của ta thông tuệ, bởi lẽ, lão phu nhân tuổi tác đã cao, còn muốn nắm chặt quyền lợi trong tay, không muốn nhường cho người có khả năng, bà biết rõ Vân Bá Nghị đối với Tam di nương chứa một phần thật lòng, mà Tam di nương thay đổi đã thể hiện rõ nàng ta là một người có tâm cơ âm trầm, ẩn nhẫn tốt, nếu như nói Nhị di nương là con cọp hung mãnh lợi hại, thì nàng ta chính là rắn độc ẩn núp sau lưng, người như vậy, ngươi không chú ý một chút, sẽ bị cắn ngược lại một cái, mà kẻ có tính tình như Tam di nương nếu có được quyền chưởng gia, cùng sự sủng ái của Vân Bá Nghị càng như hổ thêm cánh, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ không để lão phu nhân ở trong mắt, khẳng định lão phu nhân cũng phỏng đoán như vậy, mà vừa lúc phạm vào đại kỵ trong lòng bà, cho nên thừa dịp gặp chuyện không may này, bà trừng phạt Tam di nương thật nặng, bóp chết loại người này từ trong trứng nước.” Vân Lãnh Ca nghe Ngâm Thư phân tích mạch lạc, chu toàn, không khỏi gật đầu một cái, nâng chén trà lên, thổi trên mặt trà, nhìn thấy ánh mắt Ngâm Cầm nghi hoặc, lập tức giải thích cặn kẽ một phen.

“Nhị di nương, Tam di nương đều tâm cao khí ngạo, hai chủ tử trong hậu viện liên tiếp ngã xuống, lão phu nhân có thể có ý đề phòng Tứ di nương hay không?” Ngâm Thư nhớ tới tối hôm qua lão phu nhân giữ Trần Tố Lan lại, hơi nhíu mày, đem sách đặt trên đùi, hỏi.

“Chắc chắn rồi, thật ra nói cho cùng, lão phu nhân đối với ai cũng không thật sự yên tâm, ngay cả ta bà cũng có ba phần nghi ngờ, nhưng Nha Nha kia rốt cuộc là như thế nào, trong phủ đều biết Tứ di nương nhân hậu, tính tình mềm yếu, nhất là ngày thường rất kiệm lời, không thân cận với những người trong phủ, hơn nữa ngoại trừ Nhị di nương không đáng nhắc đến ra, Vân Bá Nghị vẫn còn dư lại hai thiếp thất, Nha Nha mới nâng lên, tính tình càng thêm không yên, lão phu nhân mắt nhìn sáu phía tai nghe tám hướng, tính tình của người nào ra sao bà còn không rõ ràng ư? Một kẻ đần còn biết nên chọn như thế nào.” Vân Lãnh Ca nhấp một ngụm trà, chỉ cảm thấy miệng tràn đầy mùi thơm, lười biếng nói.

“Vậy nói không chừng, lão phu nhân ngàn tính vạn tính, cũng không tính ra tiểu thư giả trư ăn cọp.” Ngâm Cầm gật gù hả hê cười hì hì nói.

“Không biết lớn nhỏ, dám nói tiểu thư ngươi là heo.” Vân Lãnh Ca liếc nàng một cái, nhìn thấy cái đuôi nhỏ của nàng muốn vểnh lên cao rồi, giả vờ giận dữ nói.

“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói buổi tối ngài muốn đích thân xuống bếp?” Ngâm Cầm biết tiểu thư trong nóng ngoài lạnh, sẽ không nổi giận với mình, vội để mặt lại gần thần bí hỏi.

“Đúng vậy, danh sách nguyên liệu nấu ăn ta đã viết xong rồi, đã phân phó ma ma và Thủy Lục đi chuẩn bị.” Vân Lãnh Ca khẽ nhíu lông mày thon dài, nhẹ nhàng nói.

Ngâm Cầm hì hì vui sướng, vừa định hỏi xem tiểu thư chuẩn bị làm những món ăn gì, bỗng nhiên, nghe tiếng huyên náo phía bên ngoài truyền đến, không khỏi nhíu mày, tự hỏi: “Là ai vậy chứ?”

“Là Tứ muội muội của ta.” Vân Lãnh Ca cúi đầu chuyên tâm dùng nắp gạt vụn trà, tâm trạng như đắm chìm ở trên mặt trà, nói ra vài chữ, không phải nghi vấn, mà khẳng định.

“Nhị tỷ tỷ, cầu xin tỷ cứu di nương … Nhị tỷ tỷ, ta biết sai rồi, chỉ cần tỷ có thể tha thứ cho di nương, cái gì ta cũng nguyện ý làm…” Phía ngoài Vân Thu Ca hình như bị cái gì cản chân, mọi người không hề xông tới, âm thanh thê lương mang theo nức nở nghẹn ngào khóc vang dội cả Liên Lãnh Uyển.

“Ngâm Cầm, ra đuổi nàng ta đi, hôm nay tâm tình ta tốt, không muốn để ý những thứ này, không muốn bản thân ngột ngạt.” Vân Lãnh Ca không ngẩng đầu lên, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm lá trà chìm nổi bên trong chén trà, thở dài, giọng nhỏ đến không thể nghe, nói.

“Vâng, tiểu thư.” Ngâm Cầm đáp một tiếng, nghĩ tới hôm nay cảm xúc của tiểu thư quả thật rất tốt, có ý định muốn tự thân xuống bếp, mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, không thể bởi vì những người lòng dạ hiểm độc kia, ảnh hưởng đến tâm trạng của tiểu thư.

Ở cửa Liên Lãnh Uyển, tóc tai Vân Thu Ca bù xù, ăn mặc xốc xếch bị vài ma ma ngăn lại, nhưng nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa gào thét thê lương, vừa muốn thoát khỏi tay đám ma ma, xông vào phòng.

“Tứ tiểu thư, tiểu thư không muốn gặp ngài, ngài nên trở về đi.” Ngâm Cầm nhìn Vân Thu Ca trước mắt khuôn mặt bị tóc mai ngăn trở, đáy mắt thoáng lên ánh nhìn khinh miệt, nhưng vẫn biết tôn ti khác biệt, lời nói khá khách khí.

“Ngươi nói cho Nhị tỷ tỷ, nói ta biết sai rồi, cầu xin tỷ ấy bỏ qua cho di nương, di nương đã không có thể mở miệng nói được rồi, thân thể gần như tàn phế, kính xin Nhị tỷ tỷ phát lòng từ bi, đừng để nương ta đến thôn trang chịu khổ.” Vân Thu Ca nhận ra Ngâm Cầm là nha hoàn thân cận của Vân Lãnh Ca, đáy mắt sau mái tóc lóe ra tia sáng, như bắt được một cây cỏ cứu mạng, liên tục cầu xin không ngừng.

“Đây là lão phu nhân tự mình ra lệnh, tiểu thư cũng đành bất lực.” Ngâm Cầm ước gì kẻ đã hãm hại tiểu thư Lý Ngọc Nhi này sớm bị mất mạng đi, sao có thể giúp nàng ta truyền lời, thấy Vân Thu Ca vẫn không nghe lời khuyên, lập tức xụ mặt xuống, lạnh lùng nói.

“Không, không, chỉ cần Nhị tỷ tỷ đi cầu tổ mẫu, tổ mẫu nhất định sẽ đồng ý.” Vân Thu Ca tâm hoảng ý loạn không nghe ra ý lạnh trong lời nói của Ngâm Cầm, chỉ nghĩ nàng nói chuyện này không thể cứu vãn được nữa, vội khẩn cầu.

“Tiểu thư chỉ là một cô nương, trong phủ còn có lão phu nhân và Tướng gia làm chủ, nếu tiểu thư không tuân theo quyết định của lão phu nhân, đó chính là đại bất hiếu, rất bất kính, Tứ tiểu thư ngài muốn cho tiểu thư trở thành người bất hiếu sao?” Ngâm Cầm bị tiếng khóc sướt mướt âm thanh ầm ĩ của Vân Thu Ca khiến cho tâm phiền ý loạn, không vui nói.

Không đợi Vân Thu Ca tiếp tục mở miệng, trong mắt Ngâm Cầm hàm chứa tức giận quét mắt nhìn ma ma nha hoàn trong sân một cái, lạnh lùng nói: “Đứng lỳ ở đây làm gì, lão phu nhân hạ lệnh, không có lệnh của ngài, không để cho Tứ tiểu thư ra ngoài, còn không mau đưa Tứ tiểu thư về Liên Thu Uyển! Coi chừng lão phu nhân trách tội xuống, các ngươi cũng chịu không nổi, dám can đảm lơ là nhiệm vụ, để ta xem các ngươi có mấy cái đầu dám xem mệnh lệnh của lão phu nhân như gió thoảng qua tai.”

Đám nha hoàn bà tử kia kiếm được chỗ tốt từ Vân Thu Ca, mắt nhắm mắt mở  làm bộ lôi lôi kéo kéo đi tới viện của Nhị tiểu thư, thấy Ngâm Cầm nói trúng tim đen nhìn ra bọn họ lơi lỏng, trong nháy mắt xem xét lợi hại, sắc mặt nhất thời đại biến, rối rít sợ hãi cầu xin tha thứ: “Nô tỳ không dám, đều do nô tỳ không cẩn thận, để Tứ tiểu thư chạy ra ngoài, nô tỳ lập tức đưa Tứ tiểu thư trở về viện.” Nói xong, vốn giả vờ nên trên tay chỉ có năm phần sức lực thoáng chốc tăng thêm, cánh tay như kìm sắt, xách theo Vân Thu Ca đang ồn ào không nghỉ như xách một con gà lôi về Liên Thu Uyển.

Lâm ma ma ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nghe được động tĩnh bên ngoài, vội rửa sạch tay, ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Ngâm Cầm đã đuổi Vân Thu Ca đi, không khỏi thoả mãn gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ tán thưởng, bình thường nhìn nàng đơn thuần, không ngờ cũng có chút vốn liếng, quả thật không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Liếc thấy nha đầu trong Liên Lãnh Uyển đứng trời trồng như cọc gỗ thì sắc mặt Lâm ma ma trầm xuống, mắt từ từ quét những nha hoàn kia một vòng, cả giận nói: “Các ngươi đều là người chết hả? Nhị tiểu thư cho các ngươi hầu hạ không phải để các ngươi đứng yên xem náo nhiệt, lần sau nếu giống như hôm nay nữa, lập tức đuổi hết các ngươi ra khỏi phủ.”

“Nô tỳ không dám, xin ma ma tha cho nô tỳ lần này.” Bọn nha hoàn nghe vậy cả kinh thất sắc té quỵ xuống đất, cầu xin. Các nàng thấy Tứ tiểu thư xông tới, tuy nói Tứ tiểu thư bị lão phu nhân cấm túc, nhưng nói thế nào vẫn là chủ tử trong Tướng phủ, họ không dám lỗ mãng, cho nên mới do dự.

“Chỉ lần này thôi sẽ không có lần sau.” Tầm mắt cảnh cáo của Lâm ma ma rơi trên người bọn nha hoàn đang quỳ thành hàng, trầm giọng nói.

“Vâng, nô tỳ hiểu rồi.” Bọn nha đầu nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói.

Ngâm Cầm cùng Lâm ma ma lên tiếng chào hỏi, trở lại nội thất bẩm báo cặn kẽ sự việc lại một lần.

“Đã đưa Tam di nương đến thôn trang rồi sao?” Vân Lãnh Ca nghe Ngâm Cầm kể xong mọi chuyện, hỏi.

“Đưa đi rồi, Tam di nương bị ép uống thuốc, thế nhưng muốn sử dụng loại dược này cần phải cân nhắc cẩn thận, không thể sai sót một phân, sẽ tổn hại thân thể, lão phu nhân còn cố ý mời phủ y kiểm tra một phen, xác nhận chỉ làm tổn thương giọng nói, lúc này mới ra lệnh cho nha hoàn dọn dẹp quần áo của Tam di nương, còn dặn dò bọn nha đầu gói cho nàng ta một chút vàng bạc châu báu, tránh cho nàng ta đến thôn trang nhưng trên người không tiền bạc gì, giữ lại cho nàng ta một số nô tài hầu hạ, hiện tại người trong phủ đều ngợi khen lão phu nhân tâm địa lương thiện, có tấm lòng Bồ Tát đó.” Ngâm Cầm nói ra hết tin tức mà buổi sáng bản thân nghe được từ nha hoàn nơi đó.

Vân Lãnh Ca ngầm chê lão phu nhân giả nhân giả nghĩa, giả từ bi, thật đúng với câu ngạn ngữ, làm kỹ nữ còn muốn người ta lập đền thờ trinh tiết, chính bà cũng biết rõ lần này trừng phạt quá mức nghiêm trọng, trong phủ không khỏi có người nghị luận nói bà lòng dạ độc ác, mất hết tính người, liền giả bộ không đành lòng, làm ra vẻ săn sóc chu đáo an bài đường lui cho Lý Ngọc Nhi, ở trong mắt mọi người, Lý Ngọc Nhi phạm sai lầm bị phạt, vốn là thiên kinh địa nghĩa, mà lão phu nhân niệm tình cũ, không quan tâm đến hiềm khích trước đây mà giúp nàng ta chuẩn bị vàng bạc và nô tài để đến thôn trang dùng, cách làm lần này thật sự là hết lòng quan tâm giúp đỡ, sau này, người ta chỉ biết Tam di nương gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu, lão phu nhân sẽ không hề bị oán dù là nửa câu.

“Tốt lắm, các ngươi dọn dẹp phòng một chút đi, kiếm cái bàn lớn hơn chút, chờ ta làm xong chúng ta cùng ngồi xuống ăn mừng một phen.” Vân Lãnh Ca thu hồi tâm tư, khẽ cười mở miệng nói.

Đám người Ngâm Cầm cười đáp một tiếng, vén tay áo lên bắt đầu làm việc.

Vân Lãnh Ca đi vào phòng bếp nhỏ, thấy bên trong đã dọn dẹp sạch sẽ, nguyên liệu đã được rửa sạch để ngay ngắn trên bàn.

Lâm ma ma hành lễ, cười nói: “Tiểu thư, những thứ ngài phân phó đều đã chuẩn bị xong.”

“Ừ, gọi vài ma ma biết nấu ăn lại giúp một tay, những người khác đi ra ngoài đi.” Vân Lãnh Ca lần lượt nhìn lướt qua nguyên liệu, nhẹ giọng nói.

“Tiểu thư, ngài thật muốn đích thân xuống bếp? Ngộ nhỡ bị thương ở tay thì sao?” Lâm ma ma cúi đầu nhìn mười ngón tay thon dài của tiểu thư, lo lắng nói.

“Ma ma, người cứ yên tâm đi, không chừng Ca nhi có thiên phú nấu ăn đấy?” Trong lòng Vân Lãnh Ca biết bà nghĩ mình là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, có chút buồn cười, nàng cũng không phải làm từ bùn, sao có thể đụng một chút liền bị thương được chứ?

Lâm ma ma thấy không lay chuyển được tiểu thư, chỉ đành phải dặn dò mấy ma ma kia cẩn thận hỗ trợ, xong rồi mới chậm rãi rời khỏi phòng bếp.

Vân Lãnh Ca có chút nhức đầu nhìn đồ dùng nhà bếp thời cổ đại này, muốn có lửa, thật rất phiền toái, vì không phải khí thiên nhiên, khí than hiện đại, hay lò vi ba gì cả, phải dùng củi mới tạo lửa được, loại chuyện lặt vặt này cần có kỹ thuật mà nàng lại làm không được.

Phân phó một ma ma trong đó nhóm lửa, cũng dặn bọn họ chú ý nghe lệnh của nàng để chú ý tới độ lửa.

Sau đó Vân Lãnh Ca theo thứ tự lấy ra cá ngân lư, cánh gà, sườn, thịt bò từ trên giá.

Vài ma ma đứng bên cạnh vừa làm việc, vừa tò mò nhìn về phía Vân Lãnh Ca bên này, hôm nay Nhị tiểu thư này sao lại quyết tâm tự mình xuống bếp, tiểu thư thế gia đều không phải luôn sống trong an nhàn sung sướng sao? Nàng biết nấu không vậy?

Vân Lãnh Ca gọn gàng rành mạch phân phó ma ma bên cạnh hỗ trợ, còn nàng rất nhanh nếm xong gia vị, động tác thái dao hết sức linh hoạt, mấy người bên cạnh nhìn líu cả lưỡi, không ngờ Nhị tiểu thư còn ẩn giấu ngón này.

Khoảng hai canh giờ sau, mười món ăn, hai chén canh đã được làm xong.

Sai người đi lấy hộp đựng thức ăn, Vân Lãnh Ca chọn ra hai món ăn, một chén canh bỏ vào trong hộp, sai người dọn những món còn lại vào phòng.

Vân Lãnh Ca xách theo hộp đựng thức ăn, né tránh nha hoàn ma ma của Liên Lãnh Uyển, theo biện pháp tối qua, đặt hộp đựng thức ăn ở một bụi hoa trong viện.

Trở lại phòng, tám món mặn một món canh đã được đặt sẵn trên bàn tròn lớn. 

“Tiểu thư, đây là những món gì vậy? Thơm quá à, trước kia nô tỳ chưa từng thấy qua.” Ngâm Cầm thấy Vân Lãnh Ca đến, vội đi lên trước hỏi.

Mắt Vận Nhi mở to nhìn chằm chằm, nhìn thức ăn trên bàn, nuốt nước miếng, gật đầu nói: “Nô tỳ cũng chưa bao giờ nhìn thấy, đẹp mắt lại rất thơm nữa. Lần trước thấy Xuân Thượng Lâu làm đồ ăn rất thơm, nhưng nô tỳ cảm thấy, hương vị đó sợ không bằng của tiểu thư làm rồi.”

Ngay cả Ngâm Thư, cũng không còn tâm tư xem sách, mặc dù cố gắng kiềm chế bản thân để không bị luống cuống như Ngâm Cầm và Vận Nhi, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng cứ lướt nhanh qua các món ăn trên bàn.

Trong lòng Lâm ma ma vui mừng nhưng có chút chua xót, nếu không phải mấy năm nay bên cạnh tiểu thư không có ai trông nom, cũng sẽ không thường xuyên xuống bếp, cho nên tài nghệ nấu ăn mới tốt như hôm nay.

“Đều là món ăn bình thường thôi, các ngươi đúng là mèo ham ăn, kiếm ghế ngồi xuống, cùng nhau ăn thôi.” Vân Lãnh Ca nhìn bọn họ nuốt nước miếng, nén cười nói.

“Tiểu thư điều này sợ không hợp quy củ đâu.” Lâm ma ma luôn đặt nặng lễ nghi tôn ti vội nói.

“Không sao, cứ đóng cửa lại, ai biết được.” Vân Lãnh Ca xem thường, vất vả một hồi, nếu chỉ có một mình hưởng thụ thì chẳng còn gì thú vị cả.

Lâm ma ma đành phải bất đắc dĩ nghe theo nàng, thận trọng đóng cửa lại.

Ngâm Cầm dẫn đầu hoan hô một tiếng, mọi người dọn xong ghế, có chút bất an ngồi xuống.

“Các ngươi ngồi trên ghế mà, cũng đâu phải ngồi bàn chông đâu, sao cứ xoay tới xoay lui không tự nhiên gì cả.” Vân Lãnh Ca buồn cười nhìn vẻ mặt lo lắng của Thủy Lục và Vận Nhi, thân thể nhích tới nhích lui, khẩn trương ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Hai người cười mỉa một tiếng, tay run rẩy cầm đũa lên lại chậm chạp không dám hạ xuống.

“Đây là súp lơ xào tôm cay, rất nhẹ, khẩu vị thanh đạm có thể được ăn món này.” Vân Lãnh Ca thấy không khí vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, khóe môi cong cong, nhiệt tình giới thiệu.

Khẩu vị Ngâm Thư xưa nay khá nhẹ, vừa nghe tiểu thư nói như thế, vội vàng gắp một cái, cho vào miệng, chợt cảm thấy hết sức ngon miệng, vừa thơm vừa mềm.

“Đây là cá đồng sốt cà, còn đây là cánh gà hấp tiêu, đây là cá ngân lư chiên đậu hũ, đây là…” Vân Lãnh Ca hứng thú bừng bừng giới thiệu tên món ăn.

Không khí dần náo nhiệt, không khí gò bò khẩn trương vừa nãy hầu như biến mất không còn, vài người cũng đã buông lỏng tâm tình, mọi người thẳng tay gắp thức ăn trên bàn, chỉ sợ chậm một chút sẽ không còn gì để ăn.

“Tiểu thư, cánh gà này ăn thật ngon.” Ngâm Cầm vừa ăn, vừa tán thưởng.

“Nô tỳ cảm thấy món sườn xào chua ngọt ngon nhất.” Vận Nhi chưa từng ăn thức ăn mới mẻ như vậy, rõ ràng đều là nguyên liệu bình thường trong phòng bếp, nhưng qua bàn tay khéo léo của tiểu thư lật xào một phen, lại có thể nấu ra nhiều thức ăn đến vậy.

“Không đúng, rõ ràng là bao tử xào cay ngon nhất mà.” Thủy Lục từ từ dung nhập vào trong không khí ấm áp này, nghe được Vận Nhi tán dương, vội dừng ăn phản bác một câu.

....

Vân Lãnh Ca cười nhẹ, đáy mắt tràn đầy ấm áp, vui vẻ nhất là khi có người ăn thức ăn do bản thân vất vả làm ra, sau đó được nghe mọi người khen ngợi.

Trong sân trên đại thụ, Mộ Dung Diệp cầm một hộp đựng thức ăn chỉ có hai món ăn một canh, nghe trong phòng truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, sâu thẳm trong mắt xẹt qua vẻ giận dữ.