Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 59: Gặp mặt đầu thành




Edit: Huong August

"Trong sân còn có những thứ không sạch sẽ, chờ chuyện này kết thúc, Ngâm Thư ngươi tìm lý do đuổi toàn bộ ra ngoài, ngày mai lúc chọn nha đầu bà tử, ngươi và Vận Nhi chọn mấy người đàng hoàng làm nha hoàn tam đẳng, có thể lưu lại thì nhị đẳng lại nói sau.” Vân Lãnh Ca hơi mệt mỏi, đánh ngáp, ỉu xìu nói.

"Bằng không tiểu thư cứ ngủ trước đi.” Thấy gương mặt Vân Lãnh Ca nồng đậm mỏi mệt, Ngâm Thư quan tâm hỏi.

"Ai, thời buổi rối loạn, đáng thương cái thân thể bây giờ của ta, còn phải quan tâm lo lắng khắp nơi." Vân Lãnh Ca bĩu môi, tay nhỏ bé thuận thế dụi mắt, thở dài nói: “Cũng được, người tài phải chịu vất vả, ai bảo trời sinh ta đâu, tất phải làm được việc lớn, các ngươi nói có phải không?”

Vừa mới dứt lời, Vân Lãnh Ca bị lời khoe khoang của mình làm thú vui, không khỏi nở nụ cười rầu rĩ, buông lông mi có chút rung rung xuống, đường cong khóe miệng cũng lớn hơn.

"Tiểu thư nói rất đúng, năng lực của ngài siêu quần, không người nào có thể so sánh, tự nhiên phải lao tâm lao lực." Vận Nhi và Ngâm Thư còn chưa kịp phản ứng, Ngâm Cầm vội vàng lấy lòng nói, tiến lên trước mấy bước, ngồi trên đất ân cần xoa bóp chân cho Vân Lãnh Ca.

"A, Ngâm Cầm." Vân Lãnh Ca đột nhiên mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang cười vui vẻ của nàng, kỳ quái hỏi, "Ngươi đột nhiên đối tốt với ta như vậy, vỗ mông ngựa vô cùng vang dội, mọi chuyện chu đáo săn sóc, ta rất hoài nghi có phải ngươi làm chuyện có lỗi với ta hay không, cố ý ân cần để che giấu sự chột dạ của ngươi." Dứt lời, nguy hiểm nheo mắt lại cố ý quan sát nàng.

Ngâm Thư nghe vậy, vẻ mặt vốn không tốt đã bắt đầu trở nên cứng ngắc nhìn Ngâm Cầm.

"Tiểu thư, nô tỳ oan uổng mà, còn không phải là tướng gia gọi nô tỳ hầu hạ tiểu thư cho thật tốt, sau đó nhân cơ hội báo cho tiểu thư một tháng nữa chính là đại thọ 60 của ngài, muốn dụ dỗ tiểu thư đưa một phần thọ lễ thật tốt." Thấy ánh mắt hoài nghi của các nàng quăng lên người mình, nhất thời đầu Ngâm Cầm phình to như cái đấu, oa oa kêu oan, vội vàng khai ngọn nguồn không chừa một mống, trong lòng bi thương, tướng gia, cũng không phải nô tì bán đứng ngài, ngài ngàn vạn lần không được trách tội nô tỳ nha.

Vân Lãnh Ca ngẩn ra, thì ra là có chuyện như vậy, dĩ nhiên nàng nhớ sinhh thần của ngoại công, quà tặng cũng đã sớm có ý định, nhưng nàng chỉ là một nữ tử bình thường, ngay cả bạc cũng là do Ngâm Cầm lấy ra, lễ vật quý trọng nàng cũng không biết lấy đâu ra, vì sao ngoại công lại đau lòng với thọ lễ của nàng như vậy? Phí nhiều công sức như vậy khiến Ngâm Cầm nịnh nọt nàng, thọ lễ của nàng vốn chỉ là một phần tâm ý mà thôi.

"Tiểu thư, cho dù không có tướng gia  phân phó, thường ngày nô tì cũng săn sóc rất chu đáo." Vân Lãnh Ca còn chưa nói gì, Ngâm Cầm lại bất mãn nói.

Thật là tâm lớn, Vân Lãnh Ca bày nỗi lòng, vuốt vuốt trán, hỏi, "Ngoại công có nhắc nhở ngươi phải chuẩn bị thọ lễ gì không?” Nghĩ tới nghĩ lui, chính nàng hai bàn tay trắng, đúng là không có gì để lấy ra, bất đắc dĩ phải hỏi Ngâm Cầm, muốn hỏi ra căn nguyên.

Ngâm Cầm "A" một tiếng, nói, "Tướng gia nói bản vẽ phi đao của tiểu thư không tệ, muốn hỏi tiểu thư xem có thể vẽ mấy bức cùng loại hình đó không." Thấy bộ dáng thì ra là vậy của Vân Lãnh Ca, dừng một chút, tiếp tục nói, "Nếu như tiểu thư không có, bộ phi đao kia phải tính làm thọ lễ rồi, tiểu thư muốn thì phải để sau."

Dứt lời, Ngâm Thư đã ngượng ngùng cúi đầu, nàng da mặt mỏng, trước kia ở trước mặt tướng gia đều là bất cẩu ngôn tiếu (*ăn nói có ý tứ, thận trọng), đột nhiên nghe Ngâm Cầm hình dung như vật, cảm thấy mất thể diện thay tướng gia.

Trải qua chuyện tình mấy lần trước, Ngâm Cầm cũng nhìn quen lắm rồi, năng lực chịu đựng được nâng cao rất nhiều, tốc độ bình thường nói xong.

Vân Lãnh Ca kích động trợn trắng mắt, tức giận nói, "Đúng là một tao lão đầu tử(*ông già họm hẹm), cần vét sạch đáy rương của ta mới bằng lòng bỏ qua ư?

Nhìn thấy biểu cảm tròng mắt ba nha đầu sắp ra ngoài, Vân Lãnh Ca cười ngượng ngùng, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, ho một tiếng, nói: "Đi nói cho ngoại công, ông tuổi lớn, đồ nguy hiểm như vậy vẫn không nên đụng thì tốt hơn, ngộ nhỡ không biết sử dụng tự cắt tay mình, chính ngoại tôn nữ ta đây lại phải chịu tội rồi. "Dừng một chút, cảm giác mình nói hình như hơi quá mức, có chút không nhịn được bổ sung, "Bảo ông ấy yên tâm, tự ta sẽ cho ông ấy một thọ lễ hài lòng, đảm bảo ông vui vẻ đến nỗi cười rụngrăng."

Ngâm Cầm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lại có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là thọ lễ gì mà khiến tướng gia có kiến thức uyên bác lại cười rụng răng?

Một hơi còn chưa thở, nhìn thấy vẻ mặt tiểu thư muốn nói lại thôi, hỏi, "Tiểu thư, còn có gì phân phó sao?"

"Ách, ngoại công lớn tuổi, tính tình cũng lớn, câu lão già họm hẹm kia là ta nhất thời lỡ miệng, không biết lựa lời, cũng không cần bẩm báo ông." Vân Lãnh Ca nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, lúng túng nói.

Ngoại công cũng 60 rồi, nếu bị mình làm tức giận nổi trận lôi đình, chạy loạn khắp phòng, không chỉ mất mặt mũi riêng ông mà chính nàng cũng thấy băn khoăn.

Ngâm Cầm cố gắng nín cười, trả lời: "Tiểu thư, nô tỳ hiểu được." Coi như tiểu thư không phân phó, nàng cũng không dám, ngộ nhỡ tướng gia bị tức giận, có mệnh hệ gì, lỗi nàng rất lớn.

"Ra ngoài xem, võ công của ngươi tốt, nhìn xa một chút, Nha Nha trở lại thì bẩm báo một tiếng." Vân Lãnh Ca vội vàng đổi chủ đề, nói.

Nhị Di Nương bị thua thiệt, nhất định làm việc sẽ càng thêm ổn thỏa cẩn thận, việc hỏi thăm nhất định cũng toàn diện hơn, nhưng xem chừng như vậy hẳn cũng sắp trở lại rồi.

Khuôn mặt Ngâm Cầm còn ửng đỏ do cố nén cười, nghe thấy tiểu thư phân phó vội đáp một tiếng, cười đi ra ngoài.

"Lưu lại một nến nhỏ dễ cháy là được, trong phòng quá sáng sẽ lộ chân tướng."

Vận Nhi lập tức dập tắt mấy chiếc đèn lồng còn lại, chừa lại một chụp đèn sáng sáng tốt tốt đung đưa, ngọn nến lay động khiến nội thất lúc sáng lúc tối, trên mặt mấy người cũng hắt lên một tầng sắc xám.

Vân Lãnh Ca nhớ tới yến hội, vốn bầu trời đang tươi đẹp chợt phủ kín một tầng mây đen, đưa tay đẩy ra một góc cửa sổ, nghe thấy tiếng gió lay động ào ào bên ngoài, thầm than quả thực mưa gió sắp tới, Tướng phủ lại sắp không bình tĩnh rồi, chỉ sợ khi Mộ Dung Diệp  hồi triều, triều đình Đông Dương cũng gió nổi mây phun, đao quang kiếm ảnh.

Vân Lãnh Ca rũ mắt xuống, nhìn lá cây không nơi nương tựa, chỉ có thể tùy ý mặc cho gió thổi phiêu tán xung quanh, nếu có một ngày nàng cũng trở thành lá cây ấy, chỉ sợ có thể sẽ phải chịu cảnh chôn trong đất vàng đi, nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng Vân Lãnh Ca mỉm cười, sao hôm nay nàng lại đa sầu đa cảm như vậy, làm gì tự coi nhẹ mình, vó thể hoàn cảnh chung quanh rất hợp với tình hình, nghĩ nhiều làm gì, làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, con đường phía trước có gian nguy thế nào đi nữa không phải cũng bước từng bước mà tới ư?

Ngâm Thư nhạy cảm phát giác quanh thân tiểu thư dao động cảm xúc, có hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại có chút hiểu ra, tuy tiểu thư tuổi nhỏ lại có tính cách chững chạc bản lĩnh, nhưng cho dù có mạnh đến đâu, tiểu thư vẫn chỉ là một nữ tử còn chưa thành niên, thình thoảng cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, muốn được dựa vào.

"Nha Nha trở lại, tắt đèn thôi." Ngâm Thư đang muốn an ủi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Lãnh Ca đã vang lên.

Vận Nhi cầm chụp đèn lên, dập tắt cây nến bên trong, Vân Lãnh Ca đóng lại cửa sổ, thu lại tất cả cô đơn và mê mang.

"Tiểu thư, nha đầu kia trở lại." Ngâm Cầm đi tới bẩm báo, nhìn thấy nội thất đã một mảnh tăm tối, kinh ngạc một chút, chỉ là trong người có nội công, nhìn trong ban đêm cũng không thành vấn đề, vững vàng bước tới trước mặt Vân Lãnh Ca.

"Ừ, chờ nha đầu kia trở về phòng, bảo Tứ di nương đến đây đi." Vân Lãnh Ca giơ tay lên đè mi tâm, nhịn xuống cảm giác khó chịu chợt xuất hiện, nhàn nhạt nói.

"Hôm nay tiểu thư đã sớm mệt mỏi, những chuyện phí tâm này, ngày mai nghỉ ngơi tốt rồi lại làm tiếpi." Thấy bóng dáng Ngâm Cầm cáo lui đi xuống, Vận Nhi lo lắng nói.

"Không có gì đáng ngại, ngày mai mới bắt đầu thì không an tâm." Vân Lãnh Ca quả thật có chút mệt mỏi, nhưng lại không thể không vực lại tinh thần tiếp tục nói, "Vận Nhi, hôm nay ta còn chưa uống thuốc, ngươi đi nấu đi, nếu có người nhìn thấy, nói là nấu canh an thần cho ta.”

Trước khi vào cung cố ý để lại Ngâm Cầm chuẩn bị chuyện vụn vặt trong viện, vì thế để phòng ngộ nhỡ, nàng đã sớm lệnh cho nha hoàn bà tử đi nghỉ ngơi, nhưng chút tính toán nhỏ này khẳng định cũng kinh động đến chân tay đã sớm nắm được đầu mối truyền lời cho Nhị di nương

"Dạ, tiểu thư, nô tỳ nhất định cẩn thận." Nghĩ đến trên người tiểu thư còn dư độc tố, nhất thời lòng Vận Nhi nhất thời lòng như lửa đốt, bước nhanh đi ra ngoài.

"Ngâm Thư, ngươi ngồi đi, ta thấy ngươi nghiêm túc đứng cũng cảm thấy mệt mỏi thay." Hơn nữa ở trong hoàn cảnh đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đen, đáng sợ cực kỳ.

Tiểu thư nói lời này quá nhiều nên Ngâm Thư cũng không tiện cự tuyệt nữa, cộng thêm mấy ngày chung đụng với tiểu thư, cũng bết nàng âm thàm không để tâm đến mấy thứ lễ nghi kia, sau khi nói cám ơn vèn cởi giày ngồi xuống tấm nệm dưới đất.

Thấy Ngâm Thư cuối cùng cũng nghe mình, Vân Lãnh Ca cười yếu ớt một tiếng, trong nội thất yên tĩnh, cực kỳ dễ nghe.

"Tiểu thư, Tứ di nương tới." Rèm che va chạm phát ra tiếng đinh đang, giọng nói Ngâm Cầm cũng vang lên.

"Ngâm Thư đốt đèn đi, Ngâm Cầm đi giữ cửa, nhìn thấy có người tới đây thì đuổi xuống cho ta." Vân Lãnh Ca ngẩng đầu liếc nhìn Ngâm Cầm và Tứ di nương trong bóng tối.

Ánh nến sáng lên, "Tỳ thiếp gặp qua Nhị tiểu thư." Giọng nói Tứ di nương đầy uất ức.

"Ngược lại là ta không phải, không được Tứ di nương chấp thuận đã để cho Ngâm Cầm tới mời ngươi." Thấy rõ Tứ di nương đứng ở trước mặt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Lãnh Ca thoáng qua một tia kinh ngạc, lần nữa chăm chú quan sát nàng.

Tứ di nương là vị di nương đứng hàng chót nhất trong tướng phủ, cũng là người trẻ tuổi nhất, ban đầu bị Vân Bá Nghị nạp thiếp mới chỉ ở độ tuổi dậy thì 15, hiện giờ Tứ di nương chưa tới 30 cũng đã có phong phạm lão thái, trông như cùng tuổi với Nhị Di Nương quyến rũ, Tam di nương nhu nhược vốn không nằm trên một vạch xuất phát.

Nàng ta mặc một bộ vải thô xanh dương cắt may mà thành, màu sắc có chút cũ, tóc chỉ búi theo kiểu phụ nhân đơn giản, ngoại trừ cài trâm bạc, cũng không dùng bất kỳ trang sức nào khác, khuôn mặt đã sớm không còn cảm giác trắng nõn non mềm của nữ tử trẻ tuổi, da thịt đã có phần phù thũng, sưng vù, dưới cặp mắt coi như sáng ngời có một bọng mắt màu xanh nặng nề

"Vì sao Tứ di nương trôi qua kham khổ như thế, có phải hạ nhân Tướng phủ khắt khe hay không, ta nhất định sẽ vì di nương mà đòi một lời giải thích." Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn sắc mặt có vẻ khổ sở của Tứ di nương, hỏi.

Nàng ta mặc thành ra như vì sự thật là như thế, hay là chỉ vì muốn chiếm được đồng tình của nàng, cố ý ăn mặc thành như vậy dể dò xét nàng?

Trong khi Vân Lãnh Ca quan sát Tứ di nương, Tứ di nương cũng đồng thời không dấu vết quan sát Nhị tiểu thư đột nhiên tỉnh táo lại này.

Thấy nàng hoàn toàn không có cảm giác nóng vội của tuổi trẻ, quanh thân đều là hơi thở trầm ổn và tự tin, khí độ tiểu thư đại quan hiển lộ không thể nghi ngờ. Mà sự lạnh nhạt ẩn trong sự bình tĩnh từ ánh mắt nàng càng khiến nàng ta cảm thấy không được tự nhiên, lòng thầm kinh ngạc, bất tri bất giác thu hồi ánh mắt, vội vàng cúi thấp đầu xuống.

"Nhị tiểu thư, nô tỳ đã sớm niên lão sắc suy, tướng gia đã quên tỳ thiếp, huống chi mấy hạ nhân Tướng phủ kia lại gió thổi chiều nào theo chiều ấy." Khóe miệng Tứ di nương hiện lên nụ cười khổ, đáy mắt xẹt qua tia uất ức, khổ sở nói.

Vân Lãnh Ca nghe vậy, bất động, cũng không lộ nửa điểm xúc động, thản nhiên nói, "Mời Tứ di nương ngồi, Ngâm Thư dâng trà đi."

Ngâm Thư còn chưa đáp, Ngâm Cầm canh giữ ở cửa đã sớm bưng một bầu nước trà nóng hổi đi vào, đưa cho Ngâm Thư, vừa cười hì hì đi ra.

Có vẻ như Tứ di nương có chút thụ sủng nhược kinh, run rẩy nhặt một cái ghế gần đấy ngồi xuống, khăn lụa nắm trong tay đã sớm không nhìn ra màu sắc vốn có, lo lắng nói, "Tỳ thiếp đa tạ nhị tiểu thư."

Vân Lãnh Ca nhìn bộ dáng giả bộ của Tứ di nương cảm thấy không thú vị, hôm nayMộ Dung Diệp nói nhăng nói cuội đã khiến nàng sớm mệt mỏi, không muốn ngươi tới ta đi thăm dò lẫn nhau nữa.

Bưng lên ly trà trên bàn, Vân Lãnh Ca khẽ nhấp một miếng, thanh thanh nói, "Tứ di nương, chúng ta người sáng không nói chuyện tối, ta cần người nắm giữ quyền lớn trong Tướng phủ, không biết Tứ di nương có nguyện ý nhận chuyện xui xẻo này?"

Lần trước Ngâm Cầm trộm đạo tiến vào nội thất Tứ di nương, nàng chẳng những đã sớm phát giác, còn an tĩnh nhìn mỗi tiếng nói, cử động của Ngâm Cầm, phần tâm tính gặp phải loại chuyện này mà vẫn hiền hòa bất loạn, nhãn lực không phải là nữ nhân vâng vâng dạ dạ trước mắt có thể có.

Tứ di nương tuyệt đối không phải là người có thể khinh thường, nói không chừng, còn có thể có chút võ công, nếu không tại sao có thể biết được Ngâm Cầmlặng lẽ xuất hiện.

Thấy Vân Lãnh Ca phát hiện dụng ý của mình, vả lại còn không kiêng kị nói thẳng ra, tay nâng ly trà của Tứ di nương run lên, dùng sức ổn định nước trà sắp vẫy ra, vẻ mặt bất định, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói, "Tại sao Nhị tiểu thư lại chọn tỳ thiếp, tỳ thiếp cũng không thể hồi báo ích lợi như vậy cho ngài."

Cho dù nàng có phần cảm tình với người kia, nàng cũng không thể bởi vì Tứ tiểu thư dễ dài mà tin tưởng, nếu không nhiều năm trù tính của nàng sẽ hỏng phí.

Cuối cùng cũng chịu nói thật? Vân Lãnh Ca chau mày, không chút hoang mang thổi nước trà nóng bỏng trong ly, nhìn chằm chằm mặt nước dao động hồi lâu, sưới ánh mắt gấp rút của Tứ di nương mới dằng dặc mở miệng nói, "Ta cùng với Nhị Di Nương đã là Thủy Hỏa Bất Dung, Tam di nương là một kẻ qua cầu rút ván, không dựa vào được, ta cũng cần một người trong hậu viện Tướng phủ không đối nghịch với mình, ta đang nói gì, hẳn là Tứ di nương hiểu chứ?"

Dứt lời, ánh mắt trong suốt va chạm với ánh mắt phức tạp của Tứ di nương.

Lời nói này nói trực bạch thấu đáo, Vân Lãnh Ca biểu diễn đầy đủ thành ý, nàng cũng không muốn người bề ngoài xưng thần, sau lưng lại vụng trộm hợp tác làm chuyện xấu như Tam di nương, đối tượng này phải là người trung thành, vả lại không giữ lại chút nào tin tưởng nàng, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.

Ánh mắt Tứ di nương kinh nghi bất định, chỉ là sắc mặt đã thản nhiên rất nhiều, sự thành thật vừa rồi của Vân Lãnh Ca đã lược đi không ít băn khoăn của nàng, nhưng lại không thể khiến nàng hoàn toàn tháo bỏ phòng bị hợp tác với một Nhị tiểu thư không hề có căn cơ trogn Tướng phủ, liên thủ đối phó với Nhị di nương vốn đã có thế lực ăn sâu bám rễ, trong lúc nhất thời cũng không quyết định được.

"Có câu, cầu phú quý trong nguy hiểm, chẳng lẽ Tứ di nương còn muốn uất ức để hạnh phúc trôi qua như thếsuốt cả đời? Nếu như chí hướng của Tứ di nương chỉ dừng lại tại bước này, vậy thì ta đã không còn gì để nói được rồi, coi như hôm nay ngươi chưa từng tới đây." Tất nhiên Vân Lãnh Ca hiểu rõ ý tưởng Tứ di nương, nàng ta ở Tướng phủ thận trọng cẩn thận sống qua ngày, nếu muốn hoàn toàn không phòng bị tin tưởng nàng, không phải là chuyện nhất thời mà được.

"Không." Nghĩ đến cảnh cả đời sống không bằng chết, qua ngày tại nơi hoang phế kia, sắc mặt Tứ di nương trắng nhợt, bật thốt lên, chỉ là giây kế tiếp nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Vân Lãnh Ca, liền kinh ngạc vì sự luống cuống của mình, sợ hãiđứng dậy lộn xộngiải thích, "Nếu có thể, người nào lại nguyện ý trôi qua cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ chứ, tình thế vội vã, tỳ thiếp cũng là bị bất đắc dĩ."

"Tình thế tùy thời có thể biến đổi, hiện tại cơ hội đành đặt ở trong tay Tứ di nương, có dám nhận hay không thì phải nhìn vào bản lãnh của ngươi." Thấy nước trà nóng hổi trong tay đã biến thành ấm áp, Vân Lãnh Ca nếm miệng nhỏ, nước trà trượt vào trong bụng, mang theo một cỗ ấm áp nhàn nhạt.

"Ta cũng không cần Tứ di nương vì ta làm cái gì, gặp nguy hiểm tự ta sẽ đứng mũi chịu sào, không chút nào liên lụy đến ngươi, ta coi trọng cũng chỉ là ngươi, chớ học đòi lòng dạ hiểm độc như Tam di nương, làm vậy chờ tá ma giết lừa đi." Ánh mắt trong trẻo nhưng lnahj lùng của Vân Lãnh Ca quét Tứ di nương một cái, nhàn nhạt nói.

Bị sát khí nhàn nhạt trong mắt Vân Lãnh Ca đảo qua, Tứ di nương cảm thấy da đầu tê dại, thấy nàng thủy chung vẻ mặt tỉnh táo, con ngươi đen như mực lóe lên ánh sáng tự tin, không khỏi nảy sinh tâm tư nhất định nàng sẽ thắng, nghĩ lại nữ nhân kia đối với mình đủ ngoan đủ độc ác, trong lòng đã định, khuất tất quỳ xuống, cắn răng nói, "Tỳ thiếp quyết vì nhị tiểu thư làm tùy tùng, quyết không phụ ân cất nhắc của ngài."

Cùng lắm thì liều một phen, không thành công thì thành nhân, còn kết quả như thế nào, liệu có thể so sánh với sự bết bát hiện tại của nàng ư? Giúp nhị tiểu thư càng thêm thành toàn ân cứu mạng năm ấy của người đó.

Thấy nàng hạ quyết tâm, khuôn mặt Vân Lãnh Ca vẫn lạnh nhạt như cũ, "Chúng ta hợp tác lẫn nhau là được, theo như nhu cầu, ta không cần ngươi thần phục." Có vết xe đổ Nhị Di Nương, nàng cũng không tính nói ra quyết êm lần này.

Tứ di nương ngẩng đầu liếc nhìn Vân Lãnh Ca, muốn nói lại thôi.

"Nếu đã vậy, về sau chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền, có chuyện nói thẳng."

"Nhị tiểu thư, mặc dù tỳ thiếp không tính là người tốt lành gì, nhưng đạo lý tri ân đồ báo tỳ thiếp vẫn hiểu rõ, có chuyện về sau xin nhị tiểu thư phân phó." Tứ di nương khăng khăng giữ ý kiến, nói.

"Ta chỉ là vì mình, không coi là ân đức gì." Vân Lãnh Ca bình thản uống trà, trong lòng cũng không có bất kỳ gợn sóng nào, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Thấy nhị tiểu thư hiển nhiên không tin mình, miệng Tứ di nương tràn đầy khổ sở, cũng trách mình không sớm tỏ rõ cõi lòng với nhị tiểu thư, rõ ràng năm đó người kia bảo nàng phải chiếu cố nhị tiểu thư thật tốt, quả thực bản thân đã đồng ý, sau bản thân lại sống chết vẫn chưa thực hiện lời hứa, thật sự là mỡ heo mông muội mới có thể làm loại chuyện hồ đồ này.