Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 3: Không người nào hỏi thăm Trọng Sinh




Editor: nhuandong

Nước Đông Dương, trong tướng phủ, trong sân yên tĩnh không có người nào, Vân Lãnh Ca lẳng lặng nằm ở trên giường trong buồng trong, im hơi lặng tiếng, đến hô hấp cũng rất yếu, đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt có chút mơ hồ quan sát hoàn cảnh xung quanh, cau mày cảm thấy đầu rất đau. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là giường lớn cổ kính, khắc hoa tinh mỹ, thợ thủ công hoàn mỹ, Sở Ca từ từ quan sát và suy tư đây là nơi này, nhớ rõ ràng chính mình đã bị Sở Dương giết chết. Nhớ tới Sở Dương, trong lòng Sở Ca lại đau xót, thân thể vốn dĩ đã vô lực suýt nữa lại bất tỉnh. Sở Ca lấy lại bình tĩnh, tiếp tục suy tư, chẳng lẽ mình còn chưa chết? Nhưng nơi này là nơi nào?

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, Sở Ca tập trung lắng nghe, nghe được một giọng nói chói tai của một nữ tử: "Ta nói này Vận Nhị, nhị tiểu thư còn chưa biết có tỉnh được hay không đâu. Ngươi cứ trung tâm tháp tùng phục vụ nàng ta làm cái gì, thật là ngu." "Họa Nhi tỷ tỷ, nhị tiểu thư là chủ tử chân chính ở trong phủ, cũng là tiểu thư của chúng ta, chúng ta là nô tỳ đương nhiên phải phục vụ tiểu thư cho thật tốt rồi." Một giọng nói non nớt đáp lại.

Họa Nhi nghe vậy, vẻ khinh thường trên mặt càng đậm, giễu cợt nói: "Nàng ta như vậy, nào có bộ dạng của tiểu thư chân chính, lão thái thái cũng đã phân phó, không cho người phục vụ, coi một chút là được rồi. Hay là đi đến chỗ Nhị Di Nương phục vụ cho tốt, còn có thế có phần thưởng gì đó, cũng có mặt mũi, không bằng ngươi theo ta đến phục vụ ở chỗ Nhị Di Nương đi, chỗ Nhị Di Nương cũng thiếu người tri kỷ, chúng ta ở đâu cũng có thể ứng chiến lẫn nhau, Dè dặt như vậy không biết khi nào mới có thể nở mặt. Hơn nữa thường ngày nhị tiểu thư đối với chúng ta không đánh thì chính là mắng, chẳng lẽ ngươi không hận nàng? Ta là hi vọng nàng vĩnh viễn không tỉnh lại là tốt nhất." Vận Nhi nghe đến đó, sắc mặt khủng hoảng, vội vã nói tiếp: "Họa Nhi tỷ tỷ, sau này những lời này không thể nói nữa, rất bất kính, ta biết Họa Nhi tỷ tỷ vì tốt cho ta, đã đến giờ nhị tiểu thư uống thuốc, ta đi trước đây." Nói xong xoay người nhanh chóng đi ra khỏi viện. Họa Nhi nhìn thấy Vân Nhi đi, nhổ một nước bọt lên trên mặt đất, thấp giọng mắng: "Bùn loãng không thể đỡ nổi tường, nếu không phải chỗ Nhị Di Nương cần tìm người trợ giúp miễn cho việc bị người khác khi dễ, ngươi cho rằng ra muốn tìm cái đứa vô dụng là ngươi sao?" Lẩm bẩm trong miệng, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Có thể hai nha hoàn đoán người bên trong đang ngủ say, giọng nói không hề nhỏ, để cho Sở Ca nghe được. Sở Ca vươn tay khẽ vuốt trán, có chút sốt nhẹ, đột nhiên nhìn thấy tay của mình, kinh hãi, đây không phải là tay của mình. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Tay của cô bởi vì hàng năm cầm phi đao và súng lục nên đã sớm có một tầng chai dày, đôi tay trắng noãn này, làn da tinh tế, ngón tay trắng noãn, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó chính là đại tiểu thư sống trong an nhàn sung sướng. Chuyện gì đã xảy ra? Sở Ca giùng giằng muốn bò dậy, lại cảm giác được trước mặt đau đớn, cảm giác có thứ gì đó nhanh chóng tiến vào trong đầu. Đầu của Sở Ca đau nhức muốn nứt ra, cho dù nàng có tính cách cứng rắn như vậy cũng không nhịn được kêu nhỏ một tiếng.

Mà Vận Nhi bê bát thuốc về, vừa mới vén rèm lên đi tới nghe có tiếng động truyền đến từ trong giường, thân thể sợ đến run lên, sau đó mới nhớ tới có thể tiểu thư của mình đã tỉnh, sắc mặt lộ ra một chút vui mừng, nhanh chóng đặt bát thuốc ở trên bàn nhỏ bên giường, nhanh chân đi tới mép giường. Vén màn giường lên, nhìn thấy tay Vân Lãnh Ca che đầu, lông mày khẽ nhăn, trên mặt là sự thống khổ, mắt Vận Nhi lập tức đỏ lên, vội vàng kéo tay Vân Lãnh Ca: "Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy, em đi gọi đại phu." Trên tay truyền đến lực đạo dao động khiến cho Sở Ca càng thêm nhức đầu, nàng cố nén: "Chớ quấy rầy, ta không sao, đứng yên một chỗ đừng động." Sau đó liền nhắm hai mắt hai tay dùng sức xoa huyệt thái dương, từ từ cảm nhận từng mảnh vụn trí nhớ đột nhiên xuất hiện.

Một lát sau Sở Ca cảm thấy tốt hơn nhiều, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một nữ tử mặc y phục xanh biếc, tóc tết hai bên, không phải rất đẹp nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác hai mắt đều tỏa sáng, là một giai nhân thanh tú, nếu như hai mắt không rơi lệ cuồn cuộn, cảm giác không dừng lại được, nước mắt cũng thật nhiều. Sở Ca ngớ ngẩn, nha hoàn này nhìn thấy Sở Ca tỉnh dậy nhìn nàng, ánh mắt đầy nước lập tức sáng lên, đáy mắt là sự vui sướng nồng đượm: "Tiểu thư, người đã tỉnh, người khá hơn chút nào không?" Giọng nói đã có chút khàn khàn sau khi khóc xong.

Sở Ca khẽ gật đầu một cái, hỏi: "Giờ nào rồi?" Đã lâu không mở miệng, cổ họng khàn khàn đau: "Cho ta cốc nước đi, ta khát." "Vâng, tiểu thư." Vận Nhi giơ tay lên xoa xoa nước mắt, khóe miệng mang theo nụ cười, vui vẻ đi rót nước. Bê một cốc nước tới, Vận Nhi đỡ Sở Ca dậy, còn cẩn thận để nàng dựa lưng lên gối đầu, đang chuẩn bị đút cho Sở Ca, Sở Ca khoát tay, tự nhận lấy há mồm uống hết. Vận Nhi ngây cả người, nói: "Tiểu thư, hiện tại đã là giờ Mùi rồi." Uống nước xong, đưa cái cốc cho Vận Nhi, trong lòng tính toán giờ giấc cổ đại, sau khi so sánh ở trong lòng, nhìn ánh nắng bên ngoài, chắc là đã hai giờ chiều.

"Tiểu thư, người có đói bụng không, nô tỳ đi chuẩn bị chút thức ăn đến cho người?" Vận Nhi mở miệng, Sở Ca gật đầu một cái: "Nhẹ chút, cháo trắng là được rồi." "Vâng!" Vận Nhi khom người rồi đi xuống. Sở Ca tựa đầu vào giường, từ từ chỉnh lại những mảnh vụn trí nhớ đột nhiên xuất hiện. Chủ nhân thân thể cổ đại này gọi là Vân Lãnh Ca, nữ nhi dòng chính duy nhất của Hữu tướng nước Đông Dương, có một tỷ tỷ và muội muội dòng thứ. Mẫu thân ruột mất sớm, tổ mẫu cũng không thích nữ nhi dòng chính là nàng. Bởi vì Vân Lãnh Ca không thông viết văn, cũng không có chút đức tính của nữ tử. Lớn lên trong phủ Hữu thừa tướng, không ai yêu thích, chỉ có phụ thân yêu thương nàng. Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Ca lóe lên, khóe miệng xuất hiện một tia vui vẻ nồng đậm, chỉ sợ người phụ thân này cũng không phải thật lòng yêu thương nàng. Người cầm quyền trong phủ Hữu thừa tướng chí là thiếp thất của Vân Bá Kiên, Nhị Di Nương, trông coi việc bếp núc trong phủ nhiều năm, uy danh rất lớn.

Sở Ca tiếp tục từ từ suy tư, trong mắt nàng lóe lên ý nghĩ phức tạp, câu chuyện của thân thể này đúng thật là hỏng bét, nhưng mà còn tốt hơn nhiều so với đời trước của nàng. Nếu trời cao đã cho nàng sống lại, cho nàng một cơ hội nữa, để cho kiếp này nàng có thể tự mình lựa chọn, nàng cũng đã may mắn. Nàng không nghĩ đến cuộc sống hoàn toàn chìm trong bóng đêm của quá khứ nữa, nàng sống những ngày như vậy đã đủ rồi. Nếu ông trời đã để cho nàng sống thay cho Vân Lãnh Ca, vậy sau này nàng chính là Vân Lãnh Ca, chuyện kiếp trước của Sở Ca, không có quan hệ gì với hiện tại. Quyết định xong, trong lòng lập tức dễ dàng hơn rất nhiều. Đây mới là sự thật đã qua, nàng không còn là Sở Ca cõng thù hận cố gắng báo thù nữa, mà là Vân Lãnh Ca sống lại.

Nàng tiếp tục chỉnh lại mọi chuyện xung quanh, nếu đã quyết định sống một cuộc sống cho tốt, thì phải biết rõ mọi chuyện xung quanh, mới có thể sống tốt , sống vui vẻ, lâu dài hơn nữa. Đột nhiên trong đầu thoáng hiện điều gì đó, anh mắt Vân Lãnh Ca lạnh lẽo, nàng đã quyết định người không phạm ta ta không phạm người, nếu các nàng không mở mắt đi trêu chọc ta, ta không tốt vậy thì tất cả mọi người đừng nghĩ tốt hơn ta, ánh mắt Vân Lãnh Ca hiện ra cảm xúc tàn nhẫn.

Vừa đúng lúc Vận Nhi bưng cháo tới, nhìn thấy một màn tàn nhẫn kia của Vân Lãnh Ca, thân thể run lên, vội vàng nhanh chóng đặt cháo lên trên bàn nhỏ bên giường, cúi đầu thấp giọng nói: "Tiểu thư, là ăn ở trên giường hay ở giường nhỏ ạ?" Vân Lãnh Ca cũng lười để ý tiểu nha hoàn này, còn chưa biết là địch hay là bạn nữa, sớm muộn rồi cũng sẽ biết thôi: "Trên giường."Giọng nói trong trẻo lạnh lùng ngắn gọi của Vân Lãnh Ca vang lên, sau đó Vận Nhi vội vàng cẩn thận dìu Vân Lãnh Ca qua. Vốn dĩ Vân Lãnh Ca không thích cũng không có thói quen đụng chạm tứ chi với người khác, nhưng giờ phút này cả người nàng vô lực, bất đắc dĩ mặc cho Vận Nhi đỡ nàng đi đến bên giường ngồi. Một bát cháo trắng, hai đĩa thức ăn, Vân Lãnh Ca không nói một lời, cầm đũa lên nhanh chóng ăn. Mặc dù nàng ăn nhanh, động tác lại cực kỳ tao nhão, mọi cử động giống nhưng một bức trang có sức sống vậy.

Vận Nhi ngây ngốc đứng ở bên cạnh, cúi đầu khóe mắt liếc trộm Vân Lãnh Ca. Chỉ cảm thấy từ sau khi tiểu thư tỉnh lại biến hóa quá lớn, Vân Lãnh Ca như vậy khiến cho nàng có cảm giác rất là xa lạ, còn có một chút sợ hãi không giải thích được. Vận Nhi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Vân Lãnh Ca, tại sao mình lại sợ tiểu thư chứ, lắc đầu một cái, muốn đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu. Tất nhiên Vân Lãnh Ca đang húp cháo cũng nhận ra suy nghĩ và vẻ mặt của Vận Nhi, cũng làm như là không biết, yên lặng húp xong cháo, nhìn về phía bát thuốc vẫn đặt một bên, con ngươi khẽ dao động, nàng vươn tay cầm lên, ngửi một lát, lập tức híp mắt lại, bát dược vô cùng nhạt này có ích lợi gì? Có thể chữa bệnh gì? Xem ra những người khác trong phủ đều coi nàng sắp chết, tránh cho lãng phí dược liệu. Nâng tay mở miệng uống thuốc xong, không để lại chút cặn. Trong lòng đã mất hi vọng, có chút ít còn hơn không, dù sao một chút hiệu quả đối với thân thể hư nhược hiện tại của nàng.

Qua hai ngày như thế, thân thể Vân Lãnh Ca đã khá hơn nhiều, có thể xuống giường tự mình đi lại. Vốn dĩ không bị thương tích gì, chết chìm mà thôi. Hai ngày nay ngoại trừ Vận Nhi phục vụ bên ngoài, cái nhà này không hề thấy được người thứ hai.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Vân Lãnh Ca cười lạnh trong lòng, trái lại mình được thanh tịnh, chuyện quan trọng nhất hiện tại của nàng là nuôi dưỡng thân thể cho tốt. Trước kia nàng tùy tiện cũng có thể giết chết một con bò, hiện tại chỉ ơợ rằng một con bò cũng có thể giết chết nàng, nàng bất đắc dĩ nghĩ.

Buổi sáng nàng dùng đá thay thế phi đao dùng sức ném ra ngoài, ngay cả một phần mười khoảng cách ngày xưa cũng không tới, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả miễn cưỡng tự bảo vệ mình cũng có vấn đề, làm sao có thể sống yên ổn ở nơi ăn thịt người này được. Nhất định nàng phải rèn luyện thân thể cổ đại này có thân thủ như kiếp trước mới có thể làm an tâm. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng tăng cường huấn luyện như kiếp trước tốc độ sẽ rất nhanh, dù sao nàng có đầy đủ kinh nghiệm và độ thuần thục, chẳng qua hiện tại suy yếu không có sức mà thôi.

Cuộc sống yên tĩnh của hai ngày khiến cho Vân Lãnh Ca hết sức hưởng thụ, nhưng cuộc sống như thế này bị phá vỡ bởi một lời truyền của ma ma.