Đích Nữ Nhất Đẳng

Quyển 2 - Chương 1-5: Bẫy trong bẫy, kế trong kế 5




Edit: kaylee

Đúng lúc này, bên ngoài báo lại, Lưu Đại phu trong phủ tới.

"Mời." Dung Định Viễn vung tay lên, đến rất đúng lúc, hắn cũng muốn tra một chút, những cái vật bẩn này, rốt cuộc là ai phối.

Lưu Đại phu vừa vào cửa, lập tức sợ hãi quỳ xuống.

"Lưu Đại phu, ngươi tới thật đúng đúng, ngươi xem một chút, mấy vị thuốc chế biến vật này, còn có mấy ngày nay có người nào đi lấy qua dược liệu?"

Dung Định Viễn cũng không giống như bình thường để cho ông ta đứng lên nói chuyện, mà là chậm rãi bước đến trước mặt ông, hai mắt nguy hiểm híp lại.

Lưu Đại phu vội đón cái hộp trong tay Dung Định Viễn, tinh tế cân nhắc, ước chừng thời gian một ly trà đã qua, Lưu Đại phu bốc lên một mảnh lá cây tứ giác hình dáng cực kỳ kỳ lạ trong hộp, nói: "Dược liệu còn lại, ngược lại cực kỳ bình thường, chủ tử tất cả các viện đều từng tới lấy qua, chỉ là loại vật này, trong phủ cũng không có!"

"Đây là?" Dung Định Viễn không hiểu hỏi.

"Đây là lá cây Mỹ Nhân Cười, ở trong một số tiệm bán thuốc lòng dạ hiểm độc, chưởng quỹ cũng sẽ lén bán, giá tiền cũng khá cao!" Nói trắng ra là, chính là thuốc điều hòa kích tình, có mảnh lá này, dược hiệu sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng hơn.

Mặt của Dung Định Viễn lập tức tối đen, làm người từng trải, hắn tự nhiên đã biết đến.

"Người tới, đi mời thị vệ làm nhiệm vụ mấy ngày nay." Dung Định Viễn lạnh lùng hô.

Chỉ một hồi, đã có bốn gã nam tử vóc người trung đẳng bị người dẫn đi vào.

"Lão gia, buổi chiều hôm qua, nha đầu Hương Xảo bên cạnh Tần di nương ra khỏi phủ một chuyến!" Bốn gã thị vệ đồng thanh nói.

Đúng lúc này, tiểu dược đồng dược phòng đi theo sau lưng Lưu Đại phu cũng đột nhiên nói: "Nô tài có chuyện bẩm báo, buổi chiều hôm qua, nha đầu Hương Xảo tới lấy mấy vị thuốc, nô tài nhớ được, chính là những thứ vừa rồi ở trong tay Lưu Đại phu kia." 

Tần thị giận đến mức khóe miệng trắng bệch, nàng nơi nào nghĩ đến, người trong phủ này đều là đổi trắng thay đen.

"Ngậm máu phun người." Nàng lẩm bẩm gọi nói, nhưng không ai để ý tới nàng.

Dung Noãn Tâm vịn tay của Tần thị nắm thật chặt, ánh mắt rõ ràng sáng ngời, ý bảo nàng không cần khẩn trương.

Lòng của Tần thị giống như bị thứ gì đó thắt đau, sống ba mươi năm, nàng cũng không tranh đấu với người, cho dù đến Dung phủ, nàng cũng chỉ có thể làm theo quy củ, nhưng lại nhiều lần bị người hãm hại, điều này làm cho trái tim thiện tâm của Tần thị kia, cuối cùng có một chút vết rách.

"Tần thị, ngươi còn có cái gì để nói?" Dung Định Viễn quát to một tiếng.

Tất cả mọi người trong phòng yên tĩnh trở lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần thị, hận không thể lập tức trục xuất nàng khỏi phủ.

"Phụ thân, chỉ bằng vào lời nói một bên của những người này, ngươi đã tin tưởng sao?"

Dung Noãn Tâm tiến lên một bước, trợn mắt nhìn chằm chằm Dung Định Viễn, lần này khẽ động, trâm hoa sáng rõ trên đầu nàng ‘đinh đương’ vang dội, giống như đang hạ chiến thư với Dung Định Viễn. 

"Noãn Tâm tỷ tỷ, Tần di nương làm chuyện gì, trong lòng chính nàng rõ ràng, nếu như ngươi còn không chịu tin tưởng, thì để cho người ta đi thăm dò một chút, hôm qua Hương Xảo đi dược phòng, mua những thứ gì, là biết kết quả!"

Dung Huệ Như che miệng cười một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của Dung Noãn Tâm, ả chỉ cảm thấy trái tim sung sướng.

Hận không thể lập tức nhìn thấy dáng vẻ xui xẻo của nàng.

Ở trước khi nàng trở về phủ, ả luôn luôn là kiêu ngạo của Dung phủ, nếu không phải bởi vì Dung Noãn Tâm, hôm đó Hoàng hậu đã chỉ nàng cho Tam Hoàng tử làm chính phi, tương lai nói không chừng còn có thể mẫu nghi thiên hạ.

Hôm nay, tương lai thật tốt kia đều bị hủy ở trên tay của Dung Noãn Tâm.

Nghĩ tới chuyện này, trong mắt Dung Huệ Như lập tức tràn đầy hận ý.

Dung Định Viễn không có lên tiếng, cũng là âm thầm đòng ý với lời nói của Dung Huệ Như, Đại phu nhân lập tức kêu người đi tra.

Trong khoảng thời gian ngắn trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh kim rớt tại xuống đất cũng có thể nghe được, lão phu nhân yên lặng uống trà, nhìn không ra trên mặt là tức hay là buồn bã, lời nói của mọi người bà đều nghe vào trong tai, cũng không có lực nói thêm câu nào nữa.

Mặc kệ chuyện này là Tần thị làm, hay là bị người hãm hại, cũng làm cho trái tim lão phu nhân băng giá, trong phủ này càng thêm không an tĩnh rồi.

Một phủ thật tốt, làm sao lại huyên náo thủy hỏa bất dung (nước lửa không hợp) như vậy đây?

Ước chừng thời gian một nén hương trôi qua, người phái đi hỏi thăm rốt cuộc trở lại, bọn họ còn mang đến một người, chính là Lý chưởng quỹ tiệm thuốc thành Đông.

Dáng dấp châu tròn ngọc sáng (mập mạp), hắn vừa vào cửa, lập tức ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, trong phòng tùy tiện liếc mắt nhìn, lập tức chỉ vào Hương Xảo nói: "Nha đầu này ta nhận được, chính là hôm qua tới trong cửa hàng ta mua qua dược liệu!"

Đại phu nhân lập tức hỏi: "Nàng mua những dược liệu gì?" 

Lý chưởng quỹ cố làm ra vẻ chần chờ một chút, mới lên tiếng: "Là thuốc trong khuê phòng, tiểu nhân cũng nghi ngờ qua, cô nương này xem ra chỉ 13, 14 tuổi, như thế nào mua loại vật này, người của quý phủ vừa tìm tới cửa, tiểu nhân cũng không dám nói bậy, lập tức theo người của quý phủ đi tới."

"Nói bậy, một bên nói bậy nói bạ!" Dung Noãn Tâm trợn tròn hai mắt, ngón tay ngọc thon dài nhắm thẳng vào nam nhân trên đất, tức quá hóa cười.

Tốt cho một cái bàn cờ chặt chẽ.

Tốt cho một cái gió thổi không lọt lưới!

Khóe miệng Đại phu nhân không nhịn được giương lên, chỉ vào lá Mỹ Nhân Cười trong tay Lưu Đại phu, nói: "Thế nhưng là loại vật bẩn này?"

Chưởng quỹ kia nhìn lên, lập tức gật đầu, vô cùng khẳng định nói: "Chính thế."

Đúng lúc này, lão phu nhân vẫn không nói lời gì cuối cùng cũng để ly trà trong tay xuống, lúc này Dung Noãn Tâm mới phát hiện ra, tay lão phu nhân vẫn run rẩy không ngừng.

"Nếu thật là như vậy, Định Viễn, coi như ta van con, cho Tần thị một con đường sống, cả đời này nàng xác thực đi vô cùng khó khăn!" Giọng nói tang thương khàn khàn.

Dung Noãn Tâm nhìn thấy trong hốc mắt lão phu nhân đã tràn ngập nước mắt.

Nếu Đại phu nhân ra ngoan chiêu, như vậy, nàng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu rồi, Dung Noãn Tâm giơ giơ tay lên, nha đầu Hương Xảo và Mỹ Cảnh đứng ở sau lưng Tần thị lập tức lặng yên không tiếng động lui ra ngoài.

Trong phòng bao quanh một loại không khí làm cho người ta hít thở không thông.

Hai mắt Dung Định Viễn gắt gao nhìn chằm chằm Tần thị, hình như đang đợi nàng chính miệng cầu cạnh nhận sai với mình. Cũng chính bởi vì sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người của Tần thị, vì vậy, cũng không có ai chú ý tới hai người rời đi kia.

Đại phu nhân, Dung Huệ Như, Dung Huệ Kiều cũng vui vẻ hưng phấn nhìn nương con xui xẻo kia, hình như một giây kế tiếp, hai người kia sẽ lập tức gặp tai họa.

Dung Noãn Tâm đột nhiên nở nụ cười lạnh, nụ cười kia mặc dù lạnh, nhưng không có một vẻ bối rối, Dung Huệ Như chỉ sợ xảy ra đường rẽ gì đó, vội vàng tiến lên quỳ rạp xuống trước mặt của Dung Định Viễn, đau khổ cầu xin: "Phụ thân, có lẽ Tần di nương chỉ là nhất thời hồ đồ, cầu xin phụ thân tha cho Tần di nương!"

Lời nói này nghe thật dư thừa, nhất thời hồ đồ? Rõ ràng chính là đã cho rằng Tần thị trộm người, hay cho Dung Huệ Như giảo hoạt ngươi.

"Ngươi không cần phải cầu cạnh thay nàng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, phạm sai lầm, thì phải gánh hậu quả!" Quả đấm của Dung Định Viễn nắm lại thật chặt ở trong tay áo, trên mặt tràn đầy lệ khí, giống như đã hạ quyết tâm.

Hắn cúi đầu nhìn Dung Huệ Như, lại thấy nàng đã sớm là đầy mặt nước mắt, lại nghĩ tới trước đó vài ngày, mình từng đánh nàng một cái tát, trong lòng sinh ra chút hối hận, hắn tự tay đỡ, thầm nghĩ, vẫn là nữ nhi nuôi dưỡng ở bên cạnh mình tốt hơn.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Dung Định Viễn nhìn Dung Huệ Như lập tức mềm xuống một chút.

Dung Noãn Tâm dùng dư quang khóe mắt nhìn thấy hai người Hương Xảo Mỹ Cảnh lại lặng lẽ đứng ở sau lưng Tần thị, khóe miệng nàng nâng lên, dịu dàng nở nụ cười.

"Phụ thân, nếu những người này đều một mực chắc chắn là nương ta làm chuyện sai lầm, như vậy, người nữ nhi làm ta đây thay nương hỏi cho rõ, cũng không quá đáng chứ?"

Giọng nói của nàng nhàn nhạt xuyên thấu cả nhà, tất cả mọi người nhìn về phía nàng.

Nụ cười trên mặt Đại phu nhân cứng đờ, ả vô cùng tồn tại ngăn cách đối với Dung Noãn Tâm, hai người chu toàn (đấu qua lại) nhiều hiệp như vậy, hình như ả còn chưa bao giờ thắng nổi, điểm này khiến Đại phu nhân càng thêm lo lắng.

Ả không chút suy nghĩ, đã đứng lên, phản đối nói: "Noãn Tâm, mẫu thân biết ngươi không cam lòng vì Tần thị, nhưng dù sao cũng là chứng cớ xác thật, không cần nói nhiều nữa, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của lão gia luôn là không tốt."

Vào lúc này ả ngược lại nói về danh tiếng, lúc ả thiết cục này thế nào không để ý đến danh tiếng của Dung Định Viễn?

Hai mắt của Dung Noãn Tâm khẽ nhíu lại, nụ cười vốn dịu dàng lập tức đổi thành một chuôi lợi kiếm lãnh ngạo (lạnh lùng cao ngạo), nàng vẫn nhìn bốn phía, ánh mắt đều dừng lại ở trên mặt của mỗi người, lúc này mới mở miệng, cất giọng nói: "Ta chính là cố kỵ mặt mũi của cha mới chịu tra ra manh mối chuyện này, thử hỏi thân nương (mẹ ruột) của Đức Vinh Huyện chủ bệ hạ thân phong phạm sai lầm, nếu không hiểu rõ, ngày khác Thái hậu hỏi, Noãn Tâm nên trả lời như thế nào? Phụ thân cũng không sợ bệ hạ trị Dung gia tội khi quân sao?"

Lời nói của nàng như châu, rõ ràng sắc bén, trên mặt uy nghiêm cao ngạo, giống như Ưu Đàm Hoa cô đơn diễm tuyệt một phương ở trong màn đêm.

Đại phu nhân lập tức cứng họng, rồi lại nghĩ đến, nhân chứng vật chứng đều ở, nàng còn có thể lật trời được sao.

Dung Định Viễn im lặng không lên tiếng gật đầu một cái, trong lòng rốt cuộc là cân nhắc một chút quan hệ lợi hại trong này, lại không nói trong ngày thường Cửu điện hạ quấn Dung Noãn Tâm, Thái hậu bên kia cũng đã hỏi đến mấy lần.

"Đại bá bá, Dung Noãn Tâm nhất định là nghĩ muốn giảo biện, cầu xin Đại bá bá trị tội của nàng," Dung Huệ Kiều không cam lòng đứng dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm.

Một hồi trước, 20 đại bản kia, nhưng làm hại nàng hơn nửa tháng cũng không xuống được giường, nàng tự nhiên là cực kỳ hận Dung Noãn Tâm, hận không thể làm nàng lập tức bị đuổi ra khỏi phủ.

Đều nói gió đầu tường, Dung Noãn Tâm giơ tay lập tức hung hăng thưởng nàng hai bàn tay, lạnh lùng nói: "Càn rỡ, chỉ bằng tiểu thư không có phẩm cấp như ngươi, cũng dám gọi thẳng tục danh của Huyện chủ ngự tứ, ngươi là ăn gan hùm mật gấu sao? Hay là suy nghĩ muốn khiến Hoàng thượng trị Dung gia chúng ta tội chẳng phân biệt được tôn ti, tội không để thánh chỉ vào mắt?"

"Ta...... Ta không có, ta......" Dung Huệ Kiều bị nàng đánh cho hoa mắt, nhưng cuối cùng lại hiểu rõ lợi hại trong này, nàng vội vàng muốn giải thích cái gì đó, rồi lại tìm không ra lý do, chỉ đành phải uất ức rơi nước mắt.

"Đủ rồi, muốn tra thì tra." Dung Định Viễn híp nửa cặp mắt, không muốn tiếp tục làm lỡ nữa.

"Xin phụ thân mang bốn thị vệ, dược đồng dược phòng, còn có vị chưởng quỹ này, chia ra đi ra ngoài, không có ta phân phó không cho phép vào."

Dung Định Viễn giơ giơ tay lên, sáu người kia lập tức bị dẫn đi ra ngoài.

Dung Noãn Tâm này muốn chơi những thứ đa dạng gì đây, lòng của Đại phu nhân đột nhiên treo lên, nếu là trước kia ả còn tự nhận kế sách của mình không chê vào đâu được, nhưng...... Ả bây giờ, trên lưng đã nổi lên mồ hôi lạnh.

Mí mắt phải không ngừng giật giật.