Đích Nữ Nhà Nghèo

Chương 23: Quản gia




Editor: Melodysoyani

Giang Cảnh Nghiên không ngờ tới Lý Kê lại chủ động đưa nàng về Giang gia, nàng cẩn thận hỏi một câu có phải sẽ gây phiền phúc cho Lý Kê hay không,  Lý Kê  lại trả lời khí phách:

“Cô là Thái tử, ai dám phàn nàn với cô!”

Nghe vậy, Giang Cảnh Nghiên ấm áp.

Khi nhìn thấy phụ thân, trong lúc nhất thời Giang Cảnh Nghiên kinh ngạc mà ngừng ở cửa, mới một ngày không thấy, đuôi tóc phụ thân đã bạc đi mấy phần.

“Phụ thân.” Giang Cảnh Nghiên đi đến bên người phụ thân, cầm lược, dịu dàng chải tóc cho ông.

“Cảnh Nghiên, con nói xem, rốt cuộc vi phụ đã làm gì sai?” Khi Giang Hoài nhìn thấy trưởng nữ, rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt, nức nỡ nói.

Giang Cảnh Nghiên không đáp, ai cũng không sai, phụ thân hy vọng đệ đệ dựa vào đọc sách để sáng rọi cửa nhà, đây là hi vọng và tâm nguyện của phụ thân; đệ đệ chán ghét đọc sách thích kinh doanh, ở trong mắt người khác là đại nghịch bất đạo, nhưng ở trong mắt Giang Cảnh Nghiên chuyện đó cũng không sai. Là do cuộc sống của bọn họ quá thấp kém, không có quyền được lựa chọn.

Nghe phụ thân nói một lát, sau khi trấn an ông nghỉ ngơi, Giang Cảnh Nghiên đi vào phòng đệ đệ, khi nhìn thấy Giang Cảnh Huyên, ngoài ý muốn nói: “Cảnh Huyên, sao muội lại ở trong phòng Bỉnh nhi?” Còn cầm thư trong tay, làm gì vậy?

Giang Cảnh Huyên buông thư, dẩu khóe miệng: “Không phải ca ca không thích đọc sách sao, muội tới đây đọc là được rồi, về sau muội thi hội khảo thượng nữ quan (hội thi nữ quan toàn quốc), mang vẻ vang về cho trưởng tỷ và phụ thân!” Nàng nói ra lời thề son sắt.

Lòng Giang Cảnh Nghiên không khỏi thắt chặt.

Nàng đi đến trước bàn học, ôm muội muội vào trong ngực: “Nha đầu ngốc, tỷ tỷ muốn bảo vệ lúc nào chứ.”

“Sao lại không cần, hôm kia muội còn nhìn thấy trưởng tỷ khóc.” Tính tình Giang Cảnh Nghiên thẳng  thắng, tùy tiện mà có chuyện đều nói: “Nếu nhà ta tranh đua, sao tỷ tỷ có thể đi làm trắc phi của thái tử gì đó chứ!”

“Giang Cảnh Huyên, sao muội lại dám nói như thế.” Không phải Giang Cảnh Nghiên vì bị muội muội thấy mình khóc mà cảm thấy thẹn, mà là lo lắng tính tình cái gì cũng dám nói này của muội muội, về sau không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người.

Giang Cảnh Huyên bị trưởng tỷ răn dạy cúi đầu, vùi đầu dưới sách, chỉ chốc lát sau, Giang Cảnh Nghiên đã nghe được tiếng nức nở.

Dù sao cũng là đứa nhỏ được nuông chiều, Giang Cảnh Nghiên cũng cảm thấy giọng điệu vừa rồi của mình quá mức nghiêm khắc, xoa muội muội an ủi một phen.

Sau khi nhắn nhủ một phen, Giang Cảnh Nghiên dẫn theo Như Ngọc trở về Đông Cung.

Như Ngọc khó hiểu hỏi: “Không phải điện hại nói hôm nay không cần trở về à, làm sao nương nương còn trở về?”

Giang Cảnh Nghiên không tiếng động mà cười cười, đều nói gần vua như gần cọp, từ sau khi nàng sống lại đã cảm giác Lý Kê  ở thế giới này thực xa lạ, bất kể là từ tính tình hay là cách xử sự, nàng không thể không  làm việc cẩn thận.

Như Ngọc thấy Giang Cảnh Nghiên không nói lời nào, cũng không dám hỏi nhiều.

Khi Giang Cảnh Nghiên trở lại Ngô Đồng Uyển, vừa lúc nhìn thấy cung nữ đang trải giường chiếu.

Lúc cung nữ nhìn thấy Giang Cảnh Nghiên, giải thích nói: “Đây là điện hạ sai nô tỳ trải, nói buổi tối ngài ấy sẽ đến đây qua đêm.”

Hắn biết mình sẽ trở về?

Chắc là không phải, lúc Giang Cảnh Nghiên đi Lý Kê cố ý dặn dò hôm nay có thể qua đêm ở Giang gia, ngay lúc đó ánh mắt nhìn không giả.

Đầu loạn như ma, Giang Cảnh Nghiên không nghĩ nữa, nếu ban đêm Lý Kê muốn đến đây, nàng đành phải chờ.

Lý Kê vội xử lý công sự xong, lập tức đi đến Ngô Đồng Uyển, hắn nghĩ hôm nay ngủ một mình nhất định sẽ không ngủ  được, nên nghĩ đến việc tới Ngô Đồng Uyển, ít nhất nơi này có hương vị của nàng.

Lúc đi vào Ngô Đồng Uyển, Lý Kê nhìn thấy đèn bên trong sáng, tim đập nhanh một nhịp, bước đi tiến  vào Ngô Đồng Uyển.

Khi nhìn thấy Giang Cảnh Nghiên chống tay ngủ, Lý Kê đau lòng mà bế nàng lên, dịch góc chăn giúp nàng, không cho người tới quấy rầy, mình thì dịch chân đi vào trong, chậm rãi ôm Giang Cảnh Nghiên đang ngủ vào trong lòng ngực.

Ngày kế

Lúc Giang Cảnh Nghiên tỉnh phát hiện mình không nhúc nhích được, trợn mắt nhìn thấy da thịt trắng như gốm sứ của Lý Kê, không khỏi đến gần, muốn nhìn thật rõ ràng.

“Ái phi cảm thấy cô đẹp sao?”

Bỗng nhiên Lý Kê lên tiếng làm nàng bị dọa, Giang Cảnh Nghiên vội cúi đầu, lại đụng phải  lồng ngực thoải mái của Lý Kê, nghe được hắn đang cười ấp úng, không nhịn được cắn một ngụm lên lồng ngực cực nóng kia.

“A.”

Lý Kê than nhẹ.

Bây giờ, là nàng quyến rũ mình trước.

Bên ngoài Thuận Xương và Như Ngọc chờ đến nôn nóng, nhưng nghe loáng thoáng tiếng vang truyền đến bên trong, không một người dám đi gõ cửa.

Sau nửa canh giờ, bọn họ mới nghe được bên trong muốn có nước.

Thuận Xương và Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm, Như Ngọc vội để bọn cung nữ bưng nước rửa mặt vào trong hầu hạ.

Hôm nay Giang Cảnh Nghiên không cần tiến cung thỉnh an, Lý Kê để nàng ngủ nhiều thêm một lát, nhưng  buổi sáng nàng lăn lộn với Lý Kê một phen, buồn ngủ hoàn toàn mất. Chờ sau khi Lý Kê dậy, nàng cũng dậy theo.

Dùng cơm sáng xong, đã có mấy chục người đứng ở Ngô Đồng Uyển 

“Đây là?” Giang Cảnh Nghiên nhìn về phía Như Ngọc.

Như Ngọc: “Điện hạ dặn dò, sau này  Đông Cung này sẽ do nương nương quản, đây đều là quản sự ở các viện và các bộ phận.”

Cừ thật, chỉ là quản sự  mà đã có hai ba mươi người, có thể tưởng tượng Đông Cung có bao nhiêu lớn.

Giang Cảnh Nghiên đều nhìn qua các quản sự, khi nhìn được một nửa, đột nhiên có một người chạy vào từ ngoài sân, tuy là chạy vội lại không thấy thở dốc, trên mặt còn cười ha hả.

Giang Cảnh Nghiên vốn tưởng rằng là chủ tử nơi nào đó tới, sau khi hỏi qua Như Ngọc, mới biết được là người bên cạnh Hoàng Hậu đã mất.

Nghe được hai chữ Hoàng Hậu này, Giang Cảnh Nghiên hơi nhướng mày, quan mới nhậm chức phải nắm ba ngọn lửa, chỉ là thân phận của ba đóm lửa này có chút đặc biệt.

Ai cũng biết tình cảm của Hoàng Thượng, tiên hoàng hậu và Thái tử sâu nặng, nếu ngày đầu tiên Giang Cảnh Nghiên làm quản gia đã động đến người mà tiên hoàng hậu để lại, để Thái tử và Hoàng Thượng biết, còn không xa lánh nàng sao. Nhưng nếu mặc kệ, mặt khác  sẽ cảm thấy nàng không uy tín, về sau muốn đứng lên, đó là chuyện không thể nào.

“Xin  lỗi nương nương, sáng nay lão nô bị trật eo, nên tới muộn chút.” Bà tử Lý hơi phất tay xuống với Giang Cảnh Nghiên, nói xong lập tức quay đầu nói chuyện với một quản sự ở phía sau.

Vẻ mặt Giang Cảnh Nghiên co rút, nhìn dáng vẻ nói cười thành hoa của bà, thấy thế nào đều không giống người vừa mới bị trật eo.

Thấp giọng dặn dò chuyển ghế đến cho bà tử Lý, nói là nếu eo của bà tử Lý bị trật thì ngồi nghỉ ngơi ở một bên đi

Bà tử Lý thấy Giang Cảnh Nghiên nịnh hót mình như vậy, trong lòng nghĩ  nữ nhi của gia đình bình dân là kẻ vô dụng, ngày sau bà nhất định có thể ăn chết vị chủ tử phế vật này.

Sau khi dọn ghế cho bà tử Lý, Giang Cảnh Nghiên lập tức xử lý từng chuyện của các quản sự, trong lúc đó người nào nịnh bợ bà tử Lý, người nào chán ghét  bà tử Lý, còn có loại ai cũng không để vào mắt, Giang Cảnh Nghiên đều ghi tạc trong lòng.

Chờ xử lý mọi việc xong, Giang Cảnh Nghiên mới để người khiêng bà tử Lý đi, bà tử Lý không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhảy từ trên ghế xuống, muốn kéo cổ tay áo Giang Cảnh Nghiên nhưng bị né tránh.

“Nương nương ngài đây là?”

Giang Cảnh Nghiên lại cười nói: “Bổn cung thấy bà tử Lý đã lớn tuổi, nên để người khiêng bà trở về, không tốt sao?”

Bà tử Lý còn chưa đắc ý vênh váo tới mức không phân biệt chủ tớ: “Không cần, gia nô tự trở về là được rồi.”

“Đừng,  eo bà tử  đã không tốt, ta sợ bà tử lại bị trật eo trên đường trở về, ngày mai làm trễ nãi chuyện của điện hạ sẽ không tốt.” Nói xong, Giang Cảnh Nghiên cũng không quay đầu lại mà vào phòng.

Đến đây, bà tử Lý mới biết được vừa rồi Giang Cảnh Nghiên cố ý nịnh hót bà, bà bị khiêng trở về sân của mình, mông giống như bị kim châm.