Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 82: Một Hồi Sống Mái






Nhìn dung nhan như yêu nghiệt kia, trong lòng Vân Yên không khỏi cười khổ, tại sao hắn không thể tới chứ, sao hắn không thể mang nữ nhân đến đây, nàng thì sao, tại sao có thể có suy nghĩ kì quái như vậy?
Mộ Thanh Viễn nghiêng đầu nhìn nam tử áo đỏ, đôi mắt thâm thúy mang theo lãnh ý, nhưng vẫn nói: "Xem ra nhã hứng của Lục đệ không tệ, có điều nạn dân ở kinh thành còn rất nhiều, Lục đệ cũng nên cẩn thận."
Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam nhẹ nhàng giương cằm, trong đôi mắt hẹp dài mang tia hài hước: "Mỹ nhân trong ngực, sao bổn vương phải để ý đến chuyện nạn dân chứ? Những chuyện này đều là chuyện của Tứ ca mới đúng chứ."
Bên cạnh, mấy vị quan viên rối rít liếc mắt nhìn Mộ Cảnh Nam, hoặc cười nhạo, hoặc khinh bỉ, thân là hoàng tử lại không có trách nhiệm mà sa vào sắc đẹp, sợ là cũng không có tiền đồ gì đáng nói, khó trách Hoàng thượng không thích vị Lục vương gia này.

Lúc này, Mộ Cảnh Nam nhìn đột nhiên nhìn về phía nam tử áo trắng trước cửa Linh Lung Các, hắn nở nụ cười, buông mỹ nhân trong lòng ra, đi về phía bạch y công tử.

Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, Mộ Cảnh Nam không khỏi nói: "Thất công tử thật là đặc biệt, nếu không phải Thất công tử rất nổi tiếng, bổn vương còn cho rằng ngươi là nữ giả nam trang đấy."
Nữ giả nam trang? Nghe vậy Vân Yên liền biến sắc, hắn nhận ra nàng sao? Làm sao có thể? Trước đây nàng cũng không có gặp hắn trong thân phận Thất công tử.

Trấn định lại tâm tình, khóe miệng Vân Yên khẽ cong lên, lạnh nhạt nói: Lục vương gia đang khen bản công tử sao? Dù sao Lục vương gia cũng là đệ nhất mỹ nam của kinh thành, bản công tử thật sự không dám so với ngài."

Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, bộ dạng suy nghĩ sâu xa nhìn Vân Yên, khổ não nói: "Không biết vì sao, bổn vương đối với Thất công tử có cảm giác mới gặp mà như đã quen từ lâu, đặc biệt là gương mặt này, thật là thân thiết giống như chúng ta đã sớm nhận thức." Nói xong, hắn tiến lên, nhẹ nhàng nâng cằm Vân Yên, cười cười nhìn nàng.

Vân Yên biến sắc, gạt tay Mộ Cảnh Nam ra, lạnh lùng nói: "Lục vương gia, xin ngài tự trọng."
Những người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, nghe nói Lục vương gia này phóng đãng không kiềm chế được, hàng năm lưu luyến bụi hoa nhưng chưa bao giờ nghe nói bị đoạn tay áo.

Nhìn kĩ, Thất công tử này trời sinh tuấn mỹ, không phải Lục vương gia coi trọng Thất công tử rồi đi.

Mộ Thanh Viễn khẽ ho khan một tiếng, nói: "Lục đệ, sao có thể vô lễ với Thất công tử như thế!"
Vậy mà Mộ Cảnh Nam làm như không nghe thấy, một đôi mắt xếch chăm chú nhìn bạch y công tử trước mặt, tà mị cười một tiếng, nói: "Lời này nghe cảm thấy hết sức quen tai."
Sắc mặt Vân Yên ngưng trọng, hắn có ý gì? Nhìn nụ cười của hắn, nàng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Thu Diên thấy thế đã sớm tức giận, Hạ Ca liếc nhìn Mộ Thanh Viễn, lại nhìn Mộ Cảnh Nam, nói: "Tứ vương gia, Lục vương gia, hôm nay các ngươi hết lần này tới lần khác tới Linh Lung Các gây sự là cố ý nhằm vào công tử chúng ta sao?"
Mộ Thanh Viễn liếc nhìn Mộ Cảnh Nam, trên mặt cũng có chút tức giận, đây là thời cơ tốt nhất để lôi kéo Thất công tử, nếu như bị hắn làm hỏng thật đúng là uổng phí nỗi khổ tâm của hắn rồi.

Hôm nay hắn tới đây để gây áp lực cho hắn khiến hắn đứng bên này, vậy mà lại bị Mộ Cảnh Nam quấy rối.

"Lục đệ, còn không mau xin lỗi Thất công tử!" Mộ Thanh Viễn lạnh lùng quát Mộ Cảnh Nam.

Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam chợt quay đầu lại liếc Mộ Thanh Viễn, giọng điệu ngạo mạn: "Tứ ca, chuyện của bổn vương khi nào tới phiên ngươi chỉ trích? Hôm nay bổn vương tới đây không phải để tranh chấp với Linh Lung Các mà là với Thất công tử.

Bổn vương nghe nói phong thái của Thất công tử và bổn vương không phân cao thấp, điều này khiến trong lòng bổn vương khó có thể tiếp nhận được, vì thế mới muốn đến lĩnh giáo Thất công tử một chút, chẳng lẽ vậy cũng không được?" Nói đến phần sau, hắn nghiêng đầu nhìn bạch y công tử trước mắt, trên mặt mang nụ cười đùa giỡn.


Ánh mắt Mộ Thanh Viễn lạnh lẽo nhìn nam tử áo đỏ trước mặt này.

Bên cạnh, Như Hà càng thêm kinh ngạc, chẳng lẽ Lục vương gia thích nam nhân thật sao? Sao có thể như vậy, lúc trước rõ ràng Lục vương gia thích sửu nữ Vân Yên kia, nàng thật vất vả mới khiến Lục vương gia hồi tâm chuyển ý, hôm nay nàng mặc đồ màu tím nhạt giống cái sửu nữ đó để hấp dẫn sự chú ý của Lục vương gia, nhưng mà hình như tất cả đều rối loạn, Lục Vương gia lại không thích nữ nhân.

Nàng nên làm gì đây? Trong lòng nàng càng ngày càng tuyệt vọng.

Vân Yên nhíu mày nhìn nam tử trước mắt, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Dường như hắn biết rất nhiều chuyện, bởi vì ánh mắt hắn quá mức...!khiến nàng vô thức sinh ra cảm giác áp bức dù vẻ mặt hắn vẫn vận đạm phong khinh như vậy.

"Nói vậy ngược lại là lỗi của bản công tử rồi, nhưng bản công tử cũng không có ý muốn tranh chấp một hồi sống mái với Lục vương gia." Vân Yên thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói.

Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Chuyện này cần tranh sao? Sống mái, ha ha...!Ngươi cứ nói đi, Thất công tử." Khi nói đến đây, giọng điệu của hắn mập mờ khác thường, thanh âm nhỏ đến mức khó có thể nghe, phỏng chừng cũng chỉ có Vân Yên nghe được.

Nhìn nam tử trước mắt, Vân Yên khẳng định hắn biết thân phận của nàng, nhưng làm sao có thể?!
Mộ Thanh Viễn nhìn Mộ Cảnh Nam cùng Thất công tử nói nói cười cười, trong lòng càng thêm tức giận, Thất công tử này rõ ràng là người hắn muốn sử dụng, sao có thể bị Mộ Cảnh Nam lôi kéo như vậy, mặc dù Mộ Cảnh Nam không có bất kì thế lực, bối cảnh gì, nhưng chuyện này cũng không thể cứ như vậy, miếng thịt đã đến miệng rồi, hắn làm sao cứ thế mà buông tha được.


"Thất công tử, chuyện bổn vương vừa nói ngươi nghĩ thế nào?" Mộ Thanh Viễn đột nhiên nhìn Vân Yên, nói.

Nghe vậy, Vân Yên hồi phục lại tinh thần, nàng nhìn Mộ Thanh Viễn, hắn đúng là chưa từ bỏ ý định, nàng lạnh nhạt nói: "Nếu Linh Lung Các muốn trợ giúp những nạn dân gặp thiên tai, vậy thì cũng là chuyện của Linh Lung Các, không liên quan đến Hoàng thượng và triều đình, lại càng không liên quan đến Tứ vương gia."
Mộ Thanh Viễn biến sắc, mấy quan viên bên cạnh cũng rục rịch ngóc đầu dậy, Mộ Cảnh Nam bên cạnh nhìn Vân Yên, cười khẽ một tiếng: "Tính tình này bổn vương thật thích."
Vân Yên chỉ cảm thấy thật nhức đầu, chuyện của Mộ Thanh Viễn đã đủ khiến nàng phí tâm, hiện tại lại thêm một Mộ Cảnh Nam hành xử không theo lẽ thường, cuộc sống của nàng sau khi về đây hình như càng ngày càng rối loạn.

Đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm trong trẻo truyền đến: "A, Tứ ca, Lục ca, các ngươi đều ở đây a! Thất công tử, ngươi đã trở lại!" Trong giọng nói tràn đầy vui sướng.

Nhìn người tới, sắc mặt Thu Diên nháy mắt đen xuống, sao nàng lại đến nữa rồi!.