Trong đêm tối, trên nóc nhà, hai bóng người bay nhanh như gió, giống như tinh linh, cùng dừng lại trên một nóc nhà.
Nhìn phủ đệ to lớn đối diện, ánh mắt Vân Yên khẽ biến, đó không phải cửa sau Cao phủ sao? Nàng nghiêng đầu nhìn nam tử bên cạnh, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lùng, nàng có cảm giác hắn có thù oán gì đó với Cao phủ.
"Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?" Vân Yên lạnh nhạt hỏi.
Ánh mắt Dạ Mị nhìn thẳng về phía Cao phủ, lạnh giọng nói: "Chờ lát nữa ngươi sẽ biết."
Trong lòng Vân Yên mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn nhìn theo ánh mắt Dạ Mị, chờ đợi.
Đại khái qua một khắc đồng hồ (15′) một bóng đen quan sát xung quanh, thấy bốn phía không có người, hắn trực tiếp nhảy qua tường tiến vào trong sân.
Nhìn một màn này, Dạ Mị tung người theo sát bay lên tường viện Cao phủ, Vân Yên không dám chậm trễ, đi theo.
Hai người thấy bóng đen kia đi vào một căn phòng, Dạ Mị liếc nhìn Vân Yên, nhảy lên nóc căn phòng kia, trong lòng Vân Yên trầm xuống, đi theo.
Lấy mảnh ngói trên nóc nhà lên, xuyên qua khe hở Vân Yên có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Trong phòng, nam tử trung niên mặc đồ bông ngồi trêи ghế chủ tọa, cặp mắt hắn híp lại nhìn người áo đen phía dưới: "Dương tướng quân, ngươi rốt cuộc đã trở lại."
Mà lúc này, người áo đen kia tháo khăn che mặt xuống lộ ra một khuôn mặt tục tằng, hắn hành lễ với Cao Khải: "Mạt tướng bái kiến Quốc cữu đại nhân."
Cao Khải đứng lên đỡ Dương Ngạo dậy, cười nói: "Dương tướng quân không cần đa lễ, đoạn đường này Dương tướng quân muốn tránh được tai mắt của Hoàng thượng cũng rất khổ cực rồi."
Dương Ngạo vội vàng nói: "Làm việc cho Quốc cữu đại nhân, mạt tướng không khổ."
"Chuyện làm thế nào rồi?" Cao Khải cũng không khách sáo, đi thẳng vào chủ đề.
Dương Ngạo nghiêm mặt, vội vàng nói: "Mạt tướng đã cho người lén đổi mễ (gạo) thành cao lương (còn gọi là lúa miến hay bo bo), huống chi tình hình tai nạn xảy ra ở vùng biên cương, bên kia đều là người của chúng ta, sẽ không có vấn đề."
"Dương tướng quân làm việc, trước giờ lão phu luôn yêm tâm, nếu không Lý Trung cũng sẽ không lật thuyền trong mương." Cao Khải vuốt râu, nở nụ cười gian trá.
Nghe đối thoại của hai người phía dưới, Vân Yên khϊế͙p͙ sợ, nếu không phải hôm nay chính tai nàng nghe được những lời này, nàng tuyệt đối không tin tưởng Dương thúc thúc hiên ngang lẫm liệt sẽ cấu kết với Cao gia.
Bên cạnh, Dạ Mị liếc nhìn Vân Yên, thấy sự thống hận trong mắt nàng, trường kiếm trong tay áo sắp rút ra, lạnh nhạt nói: "Rời khỏi nơi này rồi nói sau, bây giờ không phải lúc bứt dây động rừng, trừ phi ngươi không muốn lật lại bản án cho ông ngoại ngươi."
Vân Yên liếc nhìn tình cảnh trong phòng, đè nén lửa giận trong lòng, thu hồi kiếm đi theo Dạ Mị.
Trêи khoảng đất trống, hai bóng người đứng thẳng, Vân Yên nhắm nghiền mắt, nếu không phải vì tìm được chân tướng, nàng thật muốn kết liễu mạng hắn ngay lập tức.
Vân Yên nắm chặt hai quả đấm, nàng nhìn Dạ Mị, nghi ngờ hỏi: "Lúc trước không phải ngươi muốn ta giết Dương Ngạo sao? Vừa nãy sao lại cản ta?"
"Người là muốn giết nhưng cũng phải đợi đến lúc đáng chết, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, bọn họ cấu kết với nhau nuốt riêng ngân lượng triều đình giúp nạn dân, giữ lại hắn, ngươi không cảm thấy là một quân cờ rất tốt sao?" Dạ Mị chắp tay sau lưng,lạnh nhạt nói.
Hắn nghĩ thật thấu đáo nhưng nàng cảm thấy Dương Ngạo chỉ là miếng mồi dụ nàng gia nhập đồng minh của hắn.
Vân Yên lạnh nhạt nói: "Xem ra giao dịch của ta và ngươi phải kéo dài thêm."
Dạ Mị đột nhiên quay đầu nhìn cô gái cách đó không xa, bắt đầu từ khi nào, bọn họ là giao dịch ngang hàng?! A, hắn cũng không phát giác..