Nhất thời, ánh mắt những người xung quanh đều rơi vào Liễu Tịnh Lâm, hoặc giễu cợt, hoặc sung sướng, mấy năm này những hạ nhân này cũng chịu đủ mẹ con các nàng kiêu căng phách lối, chỉ là mọi người giận mà không dám nói thôi.
"Tiện nhân!" Liễu Tịnh Lâm nghiến răng nghiến lợi, xưng hô Nhị di nương này vẫn là cái gai trong lòng nàng, vốn cho rằng loại bỏ được Lý Tố Ngọc, chỉ cần nàng hạ sinh nhi tử sẽ được làm phu nhân đương gia Tướng phủ, đáng tiếc năm đó bất hạnh sảy thai, sau đó không thể có thai được nữa, mặc dù Tướng gia chỉ có một mình nàng nhưng thiếp rốt cuộc cũng không thể làm thê.
Vân Nguyệt thấy những hạ nhân kia đều không động thủ, mặt liền biến sắc, giơ tay tát một hạ nhân, tức giận nói: "Các ngươi đứng đó làm gì, còn không mau động thủ, muốn ăn roi mây sao?"
Tiến lên phía trước một bước, Vân Yên liếc nhìn Vân Nguyệt, dù đã đeo khăn che mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, nàng khẽ cười nói: "Ăn roi mây? Tỷ tỷ, vậy là không được, những người này cũng không làm sai cái gì, ta nói tỷ tỷ, Vân gia đã có một sửu nữ rồi, ngươi tùy tiện đánh người, không sợ người ngoài lại truyền ra danh tiếng một ác nữ Vân gia nữa sao?"
Nghe thế, lửa giận của Vân Nguyệt bùng lên: "Chuyện của ta ngươi cũng dám quản!" Giơ tay lên chuẩn bị quăng một cái tát, vậy mà đột nhiên "pằng" một tiếng, nàng sững sờ, khăn che mặt cũng rơi xuống đất, trên mặt là năm dấu tay màu đỏ.
Nhìn tay mình một chút, Vân Yên cười nói: "Da mặt tỷ tỷ thật là mềm mịn, muội muội thấy tay thật thoải mái."
Dung Bích ngạc nhiên nhìn Vân Yên, nàng không ngờ tiểu thư dám đánh Nhị tiểu thư, nhớ lúc nhỏ nàng rất sợ Nhị tiểu thư, lúc đó Nhị tiểu thư luôn bắt nạt tiểu thư.
Vân Nguyệt bị đánh cả người choáng váng, ngẩn ngơ đứng đó, thật lâu sau mới khóc toáng lên: "Vân Yên, tiện nhân dám đánh ta." Liễu Tịnh Lâm vội vàng đi tới xem xét mặt Vân Nguyệt, trên mặt in năm dấu tay đỏ bừng, đôi mắt nàng tràn đầy thâm độc, dám đánh con gái nàng, nàng trực tiếp tiến tới, nháy mắt nâng tay lên.
"Tiểu thư cẩn thận." Dung Bích biến sắc, la lớn.
Vân Yên cười lạnh, một tay nàng bắt được tay Liễu Tịnh Lâm, một tay kia giơ lên, "pằng" một tiếng, một cái tát đánh lên mặt nàng ta.
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh, Nhị phu nhân bị đánh, Nhị phu nhân phi dương bạt hỗ (ngang ngược, càn rỡ) bị đánh! Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này.
"Ngươi dám đánh ta! Lần này ta xem ngươi làm sao giải thích với lão gia." Liễu Tịnh Lâm tức đến mức thân thể phát run, nàng lại bị cái tiểu tiện nhân này đánh.
Vân Yên vuốt vuốt tay cười khẽ: "Giải thích? Ta cần giải thích sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một di nương, mà ta, là đích nữ của Tướng phủ, đích thứ khác biệt, miệng ngươi gọi ta tiểu tiện nhân nhiều lần như vậy, không sợ cha giận lây sang ngươi? Hơn nữa ngươi đừng quên, ta là thê tử chưa cưới của Lục vương gia, ngươi đánh ta chính là đánh mặt hắn, cho nên nói ta đánh ngươi là danh chính ngôn thuận mà đánh."
Nghe vậy, những hạ nhân kia chê cười ra tiếng.
Sắc mặt Liễu Tịnh Lâm lúc trắng lúc xanh nhưng lại không thể phát tác, Vân Nguyệt bên cạnh lại càng tức đến dậm chân.
"Ta nói Nhị di nương, tỷ tỷ, các ngươi nháo đủ rồi chứ." Nói xong, Vân Yên ngồi vào cạnh bàn, tự rót một ly trà, sau đó nhìn về phía mẹ con Liễu Tịnh Lâm, lạnh giọng nói: "Thật cho rằng ta còn để mặc cho các ngươi bắt nạt sao?!"
Liễu Tịnh Lâm tức giận hừ một tiếng, lôi kéo Vân Nguyệt, nhìn chằm chằm Vân Yên: "Tiện nhân, chúng ta chờ xem!" Nói xong, hai người trực tiếp rời đi.
Nhìn hai mẹ con Liễu Tịnh Lâm rời đi, những hạ nhân kia lập tức quỳ dưới đất, một người trong đó nói: "Đa tạ Tam tiểu thư, mấy năm này chúng ta chịu đựng hai mẹ con họ đủ rồi, bọn họ động một chút là đánh chửi chúng ta, một màn hôm nay thật là hả giận."
Vừa dứt lời, lập tức có người hùa theo.
Vân Yên đứng dậy nói: "Các ngươi mau đứng dậy đi, không cần đa lễ.
Chuyện hôm nay đến đây thôi, các ngươi trở về đi."
Nhìn những người đó rời đi, Dung Bích lo lắng nói: "Tiểu thư, người đánh Nhị phu nhân như vậy, nàng sẽ từ bỏ ý đồ sao?"
Khẽ lắc đầu, Vân Yên lạnh nhạt nói: "Dung di đừng lo lắng, chỉ sợ nàng không tìm ta gây phiền toái.".