Chuyến này vào cung, Vân Yên cũng không biết vị Thái hậu này rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ đơn thuần là gặp mặt thôi sao? Ngược lại Nhu phi rất nhiệt tình, trò chuyện với nàng một hồi lâu.
Thời gian cũng không còn sớm, mặt trời sắp xuống núi.
Chỉ là mục đích của nàng cũng đã đạt được, trước mắt nên đi tìm Bích Thủy rồi.
Vừa ra khỏi An Khang cung, Vân Yên đi theo tiểu thái giám đi hướng Ngự hoa viên.
Vừa tới Ngự hoa viên, Vân Yên đã nghe thấy tiếng cãi vả ồn ào.
"Đụng vào bổn công chúa còn dám lớn lối như vậy, nha đầu chết tiệt kia, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, còn không mau quỳ xuống?" một thanh âm ngang ngược vang lên.
"Hừ, rõ ràng là ngươi đụng vào ta, ngươi mới phách lối, công chúa thì có gì đặc biệt hơn người." Bích Thủy bất mãn nhìn cô gái trước mắt, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, những thứ công chúa này không phải đều ỷ mình xuất thân tốt sao? Đều là gối thêu hoa.
Mộ Chiêu Dương nghe thế liền giận dữ, vặn khăn lụa trong tay, cắn chặt môi, đưa tay lên chuẩn bị đánh xuống, Bích Thủy sững sờ, nhớ tới lời Vân Yên dặn, nàng cắn răng, dù sao bị tát một cái cũng không chết, nàng nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn.
Nhưng hồi lâu không cảm thấy gì, Bích Thủy mở mắt ra thấy sắc mặt công chúa kia tái xanh, tay nàng ta bị một cái tay khác bắt được, không thể động đậy.
Nàng nghiêng đầu nhìn qua, vẻ mặt vui mừng, vội vàng nói: "Tiểu thư, người trở lại."
Nhìn người tới, Mộ Chiêu Dương ngẩn người, nói: "Sao lại là ngươi? Sao ngươi ở trong cung?"
"Khởi bẩm công chúa, vị này là Vân gia Tam tiểu thư." Tiểu thái giám bên cạnh vội vàng nói, sau đó quay sang nói với Vân Yên: "Tam tiểu thư, đây là Chiêu Dương công chúa."
"Buông ra." Đột nhiên thu tay lại, Mộ Chiêu Dương vuốt vuốt cổ tay, khinh thường nhìn Vân Yên: "Ta nói sao lại có người xấu xí đến vậy, thì ra là Vân Yên a.
Quả nhiên dạng chủ tử gì sẽ có nô tài đó, chỉ bằng ngươi cũng đòi gả cho Lục hoàng huynh?"
Nghe vậy, Bích Thủy giận dữ đang chuẩn bị phát tác lại bị Vân Yên kéo ra sau lưng.
Nhìn nàng công chúa mảnh mai trước mặt, lại nhớ đến công tử áo lam lúc trước, khó trách cảm thấy Nhu phi có chút quen thuộc.
Trêи mặt Vân Yên vẫn là ý cười nhợt nhạt như cũ: "Xem ra Vân Yên và công chúa rất có duyên, nhưng hình như công chúa đã quên lời ta nói lúc trước rồi, không phải nói ngã một lần thì sẽ khôn hơn được một chút sao? Ta thấy công chúa chẳng có gì thay đổi."
"Ngươi..." Mộ Chiêu Dương nghiến răng nghiến lợi, nàng ta dám nói nàng đần, hừ, nàng sẽ cho nàng ta đẹp mặt, nàng đè nén tức giận, nói: "Vân Yên, ngươi dám nói chuyện này ra, bản công chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Còn nữa, coi như ngươi gả cho hoàng huynh thì thế nào? Ngươi cho rằng hoàng huynh sẽ thích ngươi? Ma tước không thể biến thành Phượng hoàng."
"Nếu công chúa có ý kiến với hôn sự này, đại khái có thể tìm Hoàng thượng để lý luận, nói với Vân Yên thì có tác dụng gì? Hơn nữa công chúa rõ ràng hơn bất cứ ai, Phượng hoàng bị vặt lông không bằng gà, sao lại cười nhạo người không quan trọng như chúng ta?" Khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch, đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh vô ba.
Lửa giận trong lòng Mộ Chiêu Dương bùng lên, nàng ta lại dám cười nhạo nàng, nàng vung tay lên chuẩn bị đánh xuống.
"Dừng tay!" đột nhiên có tiếng quát to, Mộ Chiêu Dương sững sờ, vô thức rút tay lại, nhìn nam tử mặc cẩm bào đang đi tới, nàng run giọng nói: "Tứ ca."
Đúng lúc này, một nam tử mặc mãng bào đỏ tím từ bên kia đi qua, hắn phe phẩy chiết phiến, gương mặt tuấn dật nở nụ cười mập mờ: "Mới mấy ngày không gặp, Yên Nhi không chờ được, muốn vào cung gặp bổn vương?".