Trong Biện Hiên Các, Vân Yên dựa vào giường mềm đọc sách, Bích Thủy hào hứng chạy vào nhìn Vân Yên, mừng rỡ nói: "Tiểu thư, ta nghe nói Liễu Tịnh Lâm lôi Trần Mật ra đánh, lý do là hắn không chữa hết bệnh cho con gái nàng, hì hì, rốt cuộc chó cắn chó rồi."
Vân Yên ngồi thẳng người lên, đặt sách xuống, trong mắt mang theo ý cười: "Mặt ta đã tốt, nàng đương nhiên sẽ giận lây sang Trần đại phu, hơn nữa Trần đại phu cũng bó tay hết cách với mụn đỏ của Vân Nguyệt, cho nên bị đánh là chuyện bình thường.
Có điều khiến họ nóng nảy cũng không phải chuyện này mà là trong nội cung mới truyền thánh chỉ tới, bảo ta lập tức vào cung.
Lần này nhờ vào ngươi."
"Có thật không? Vào cung?" Bích Thủy vui mừng.
Vân Yên đứng lên, vuốt vuốt bả vai, thần thái sáng láng: "Đây chính là cơ hội chúng ta chờ đã lâu, ngươi biết nên làm thế nào."
Vẻ mặt Bích Thủy nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, trí nhớ của ta rất tốt, Hoàng cung, không làm khó được ta."
Bên ngoài Tướng phủ, Hà Văn tiễn Vân Yên lên xe ngựa, trong lòng hắn không khỏi cảm thán, Tam tiểu thư này đúng là rất thong dong, vào cung diện kiến không phải là nên ăn mặc trịnh trọng sao? Nàng lại vẫn ăn mặc như thường ngày, nhưng hắn nghĩ đến lúc trước Vân Yên xử lý chuyện tiền tháng của Nhị phu nhân, trong lòng sợ hãi, cũng không dám nhiều lời.
Ngồi lên xe ngựa, Vân Yên khép hờ mắt, chỉ cần lấy được Thiên Hương đậu khấu, tất cả sẽ dễ dàng, cái gì hôn ước, cái gì Tướng phủ, nàng đều không để vào mắt.
Tất cả những tiếng nghị luận lộn xộn xung quanh, sửu nữ Vân gia rốt cuộc phất lên rồi sao? Nhưng không ai biết, đây là bước đầu nàng bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu quỷ quyệt chốn cung đình.
Vừa đến cửa cung, Vân Yên được một thái giám đỡ xuống xe ngựa, nàng nhìn tòa cung điện mái ngói lưu ly lấp lánh hào quang, chỉ cảm thấy giống như một nhà giam hoa lệ, khi còn bé nàng cũng đã từng theo mẫu thân vào cung, chỉ tiếc đã quên lâu rồi.
Bên ngoài cửa cung, mấy người mặc quan phục đỏ tía, bên hông đeo thẻ bài quan viên đi ra, Vân Yên nhìn những người này, trong đó có một nam nhân trung niên mặt tròn bụng mập, bên cạnh hắn là một nam nhân hơi gầy hơn một chút, mặt mày ủ dột, hình như nàng đã gặp qua ở nơi nào.
"Bên kia là ai?" Vân Yên vô thức bật thốt lên.
"Hồi Tam tiểu thư, mấy vị đi đầu là Quốc cựu gia, bên cạnh là Liễu đại nhân, phía sau là Trương đại nhân, Tần đại nhân." Thái giám bên cạnh cung kính nói.
Nghe vậy, trong đầu Vân Yên thoáng hiện ra một đoạn ngắn, Cao Khải, Liễu Đông Nguyên, đột nhiên sắc mặt nàng biến đổi, hai người kia từng xuất hiện vào cái ngày ông ngoại bị hành hình.
"Tam tiểu thư, mời đi theo nô tài." Tiểu thái giám bên cạnh cung kính nói.
Vân Yên hồi phục tinh thần, gật đầu, đi theo tiểu thái giám.
Lúc đi tới Ngự hoa viên, Vân Yên nháy mắt với Bích Thủy.
"Ai da tiểu thư, nô tỳ đau bụng." Bích Thủy đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt khổ sở.
Vân Yên thấy thế, mắng Bích Thủy: "Cái tiểu tiện nhân này, đúng lúc này lại gây chuyện cho tiểu thư ngươi."
"Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ thật sự rất khó chịu." Bích Thủy ô ô rên rỉ, thanh âm cũng hơi run run.
Chán ghét nhìn Bích Thủy, Vân Yên quay sang nói với tiểu thái giám: "Công công, tỳ nữ của ta sợ là đã ăn nhầm đồ hư bị đau bụng, làm phiền ngươi cho người mang nàng đi một chút."
Tiểu thái giám chần chờ một lát, sau đó gọi một thái giám khác tới, bảo hắn dẫn Bích Thủy đi.
Trước khi sắp đi, Vân Yên gật đầu với Bích Thủy một cái, Bích Thủy nghịch ngợm cười một tiếng đi theo thái giám kia.
Nhìn cảnh sắc Ngự hoa viên, đúng là muôn hồng nghìn tía, núi đá liên tiếp, nhưng cũng chỉ là học đòi văn vẻ, không thể sánh được với vẻ đẹp tự nhiên.
Nàng thu hồi ánh mắt, theo tiểu thái giám rời đi.
Không bao lâu sau khi Vân Yên rời đi, hai bóng người xuất hiện ở Ngự hoa viên, Mộ Thanh Viễn nhìn bốn phía, trầm giọng nói với cận vệ bên cạnh: "Ngươi xác định Tam tiểu thư Vân gia vào cung sao?".