Buổi chiều, trong Biện Hiên Các, trêи giường bày một đống sổ sách, một cô gái mặc y phục tím nhạt dựa trêи giường êm, vừa uống trà vừa xem sổ sách.
Bích Thủy đứng một bên hầu hạ, nàng nhìn Vân Yên cười hì hì nói: "Tiểu thư, ta mới rời đi có một buổi trưa không ngờ người đoạt quyền nhanh như vậy, hắc hắc."
Vân Yên đặt ly trà xuống, nhìn Bích Thủy nói: "Ngươi nói giống như ta làm chuyện xấu không bằng, mấy năm gần đây ngươi tiếp xúc không ít với chuyện làm ăn của Linh Lung Các, cũng nên học được cách xem sổ sách rồi, nếu không sau này nhất định không giúp được."
Nghe thế, Bích Thủy có chút không tình nguyện, nói: "Tiểu thư, có người ở đây, ta làm gì có đất dụng võ a, ta chỉ cần đi theo người nhậu nhẹt ăn ngon là được."
Vân Yên lắc đầu, có chút mất hồn, nàng tiếp tục xem sổ sách, thuận miệng hỏi: "Bọn Thu Diên hiện tại đang làm gì?"
"Dĩ nhiên là đang tra chuyện của Phong Lâm sơn trang, Thu Diên nói nhất định phải đào cho ra." Bích Thủy lấy một khối điểm tâm đặt trong miệng, lại cầm một khối trêи tay, thở dài nói: "Điểm tâm Dung di làm ăn ngon thật."
Vân Yên đặt sổ sách xuống, trong lòng cảm thấy hơi rối loạn, không hiểu sao cứ có cảm giác Phong Lâm sơn trang là củ khoai lang nóng phỏng tay, nàng tự giễu cười, đêm đó bị người kia dọa sợ sao? Đúng lúc này đột nhiên có một bóng người đi vào, khai sáng tinh thần nàng.
Bích Thủy tích cực hơn bất cứ ai, chạy ra nghênh đón, cười nói: "Để tỷ tỷ nhìn một chút, dáng dấp của muội muội ta thật đẹp mắt."
Lời vừa nói ra, Lăng Ba đang bưng nước trà vào lập tức đỏ mặt, áy náy nhìn Vân Yên, hiển nhiên là chưa thích ứng được với sự nhiệt tình của Bích Thủy.
"Lăng Ba không cần ngại, Bích Thủy thực sự xem ngươi là muội muội, mau đặt nước trà xuống đi, bưng lâu sẽ mệt." Vân Yên cười nói.
Lăng Ba gật đầu, chuẩn bị đi tới, đột nhiên bên ngoài có một thanh âm truyền vào: "Yên, có ở đây không?"
Đúng lúc đó "bùm" một tiếng, khay trà trong tay Lăng Ba rơi xuống, bánh ngọt nước trà văng tung tóe.
Nàng cuống quýt quỳ xuống vừa nhặt vừa nói: "Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ lập tức dọn dẹp."
Vân Yên ôn tồn nói: "Không sao, không cần sợ." Bích Thủy bên cạnh cũng vội vàng giúp một tay, mà Lăng Ba nhặt đồ xong trực tiếp chạy ra ngoài.
Nhìn hành động của Lăng Ba, Vân Yên kinh ngạc, nàng ra hiệu cho Bích Thủy bằng mắt, để cho nàng cùng ra ngoài.
Mà lúc này, một thân ảnh nhanh như gió tiến vào.
Nhìn người tới, Vân Yên bước tới nghênh đón: "Đại ca làm sao vậy? Gấp gáp như thế?"
Vân Hoằng kéo tay Vân Yên vào phòng trong.
"Đại ca, ngươi sao vậy?" Vân Yên tò mò hỏi.
Hít sâu một hơi, Vân Hoằng vịn vai Vân Yên, vẻ mặt cực kì trầm trọng: "Yên, thật xin lỗi, hôn sự của ngươi và Tứ vương gia..."
Nhìn bộ dáng này của Vân Hoằng, nhớ tới chuyện buổi sáng, Vân Yên hiểu rõ, nàng cười nói: "Đại ca, dưa hái xanh không ngọt, huống chi ta cũng không muốn gả cho Tứ vương, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, ngươi không cần vì chuyện của ta mà hao tâm tốn sức."
Vân Hoằng thở dài, nói thì nói thế, nhưng mà Lục vương là phẩm hạnh gì, làm sao hắn yên tâm để Yên Nhi gả đi đây?
"Yên, ngày mai Tứ vương gia sẽ tới tướng phủ làm khách, đến lúc đó ngươi..." Nói tới đây, Vân Hoằng không mở miệng được nữa, rốt cuộc hắn đang làm gì a, sao có thể bảo Yên Nhi làm chuyện này.
Nghe Vân Hoằng nói vậy, Vân Yên nháy mắt hiểu rõ, trong lòng ấm áp, đại ca đối với nàng thật tốt, đến lúc này còn tranh thủ cơ hội cho nàng, nhưng mà dung nhan nàng thiếu sót như vậy làm sao dùng mỹ nhân kế a, sợ là khiến hắn thất vọng rồi.
Chỉ là nàng làm sao nhẫn tâm cự tuyệt hắn đây?
"Đại ca yên tâm, Yên Nhi hiểu, cám ơn đại ca làm tất cả vì Yên Nhi." Vân Yên ngẩng đầu cười nói.
Thấy Vân Yên đồng ý, trong lòng hắn buông xuống một nửa, còn lại bên Tứ vương gia kia.
Tiễn Vân Hoằng đi, Vân Yên nhìn ra cửa sổ, cảnh sắc ngày xuân quả thực rất tuyệt, có điều Tứ vương gia là người nàng muốn phó thác cả đời sao? Không hẳn là vậy..