Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 61: Ngụy Tử bán đứng Thư Dao tức giận




Đợi đến thời điểm khai tiệc, Ngô thị mời hoa khôi Quần Phương lâu Tình Họa cô nương ở trên đài hiến vũ, Tần Thư Dao không nghĩ tới Ngô thị lại đại thủ bút, mời Tình Họa đến hiến vũ. Trong lòng kinh ngạc không thôi. Đợi vào tiệc, nghe bàn bên cạnh nói khe khẽ, mới hiểu được.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ô

"Đây chính là nữ tử thanh lâu, sao lại có thể mời đến nơi này. Cũng không sợ bị người chê cười sao?"

"Chê cười cái gì? Ngươi xem nàng múa, không phải là điệu múa phi phượng sao? Lúc trước chẳng phải Tần đại tiểu thư ở trước mặt trưởng công chúa Hoa Phượng múa điệu này, hiện tại nhìn lại cũng không khác biệt lắm cùng với nữ tử thanh lâu này!"

Thời điểm Tần Thư Dao nghe đến đó, khóe miệng lộ ra một chút cười châm chọc, xem ra Ngô thị muốn để cho mình sóng đôi cùng nữ tử thanh lâu. Đây chính là xỉ nhục thanh danh của một tiểu thư khuê các.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đô

Nàng cười lôi kéo Tần Khả Cầm nói: "Bộ dạng Tình Họa này cũng thật đẹp, có đẹp cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu. Đáng tiếc tài múa này rồi!"

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, cho dù có tài múa, cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu, khó bước lên thanh nhã. (thanh cao tao nhã)

Ngô thị cũng chỉ muốn để Tần Thư Dao buồn bã trong lòng, nếu Tần Thư Dao để bụng sẽ tranh luận, vậy càng hợp tâm ý của bà ta. Chính là không nghĩ tới Tần Thư Dao chỉ nói mấy câu ngắn ngủn, rồi lại không nói nữa.

Chỉ tiếc nam tử và nữ tử phân chỗ ngồi, bằng không Tần Thư Dao muốn nhìn xem, Hàn Thế Quân nhìn thấy Tình Họa ở trong này, không biết là có biểu cảm thế nào.

Sau khi yến hội chấm dứt, tất cả mọi người ào ào rời đi.

Tần Thư Dao đã sớm bảo Lục Trúc giám thị nhất cử nhất động của Ngụy Tử, quả nhiên đợi sau khi mọi người rời đi, Lục Trúc đến phục mệnh, nói là Ngụy Tử ở trong một chỗ núi giả. (hòn non bộ)

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Trong giọng nói của Hàn Thế Quân lộ ra nồng đậm trách cứ.

Ngụy Tử cũng không biết rốt cuộc trong lúc đó là sai ở giai đoạn nào, cái túi hương kia bản thân tận mắt thấy Tần Thư Dao làm rớt ở trên giường, cuối cùng thế nào lại biến thành Tiết Nhã.

"Nô tì cũng không biết... Có thể là biểu tiểu thư tặng cho nhóm tiểu thư ... Sau đó..."

Hàn Thế Quân nghe vậy lập tức ngắt lời, nói: "Ý của ngươi là chuyện này tiểu thư nhà các ngươi đã sớm biết?"

Ngụy Tử nghe thế trong lòng càng thêm kích động, nếu Tần Thư Dao đã biết, như vậy kết cục của bản thân nhất định sẽ thật thảm.

"Nô tì cũng không biết..."

"Không biết? Lúc trước ngươi nói như thế nào? Nói nhất định sẽ giúp ta lấy đồ vật bên người của tiểu thư nhà ngươi, cuối cùng thế nào lại biến thành như vậy!"

Hàn Thế Quân buồn bực không thôi, hắn quyết định chủ ý muốn kết hôn với Tần Thư Dao, cho nên đặc biệt mua được nha hoàn bên người Tần Thư Dao. Muốn mượn cơ hội này, đến nói cho mọi người, ngày đó đáp ứng hẹn hò với chính mình không phải Tiết Nhã, mà là Tần Thư Dao.

Trước mặt nhiều người như vậy, lại có nha hoàn xác nhận. Cho dù Tần Thư Dao muốn phủ nhận cũng không có cơ hội, như vậy chính mình trở về sau, cũng có thể lại mời Từ thị giúp chính mình làm mối.

Cố tình túi hương này là của Tiết Nhã, hơn nữa Tiết Nhã còn không phủ nhận.

Hai người Hàn Thế Quân và Ngụy Tử tránh bên trong một khe nhỏ ở núi giả (hòn non bộ), mà hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt lại tránh ở phía sau núi giả. Hai người bọn họ nghe được rõ ràng.

Ngụy Tử sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Hàn Thế Quân: "Sợ là tiểu thư đã sớm hoài nghi nô tì, ngày đó người và Tiết tiểu thư sợ là tiểu thư nhà nô tỳ thiết kế!"

"Ngươi nói tiểu thư nhà ngươi cố ý?" Hàn Thế Quân kinh ngạc nói.

Trốn từ một nơi bí mật gần đó Tần Thư Dao cười lạnh, Ngụy Tử này quả thực nói ra tất cả mọi chuyện. Chỉ là nàng cũng không sợ, dù sao Ngụy Tử cũng không có bằng chứng.

Ngụy Tử hơi gật gật đầu: "Nô tì thấy tiểu thư nhà nô tỳ không thích công tử..."

Hàn Thế Quân luôn mặt lạnh, hắn vốn nhìn trúng gia thế và thân phận đích nữ của Tần Thư Dao, hắn cũng hỏi thăm rõ ràng những chuyện của Tần Thư Dao, tuy rằng Tần Thư Dao là đích trưởng nữ, nhưng ở Tần gia còn không bằng một thứ nữ.

Hơn nữa hắn còn nghe được mẹ đẻ Tần Thư Dao từng lưu lại một số đồ cưới phong phú, chỉ cần bản thân cưới Tần Thư Dao, như vậy một số đồ cưới kia cũng đều về bản thân. Như vậy vị trí hắn ở Hàn gia cũng có thể đứng càng ổn định, cũng sẽ không lại chịu người xem thường.

Cho nên ngày ấy hắn mới có thể nghe lời Hàn Bình nói, cố ý đến bên trong hoa viên, muốn cho mọi người hiểu lầm. Nhưng không nghĩ tới cuối cùng xuất hiện lại là Tiết Nhã. Sau đến chính mình lại đặc biệt cố ý bị thương ở gần phủ công chúa, chỉ muốn cho mọi người nhìn thấy hai người hắn và Tần Thư Dao thân mật.

Tuy rằng Tần Thư Dao giúp hắn, nhưng lại không muốn ngồi chung một xe ngựa với hắn. Rồi sau đó lại bỗng nhiên hẹn bản thân hắn đi ra ngoài, khi đó hắn mừng rỡ như điên, chính là cuối cùng không nghĩ tới cũng lại là một cái bẫy.

Tuy rằng trong ngày thường Hàn Thế Quân cũng có thể cảm giác được Tần Thư Dao có địch ý với hắn, nhưng hắn không tin một cô nương mười ba tuổi sẽ không xuân tâm nhộn nhạo, sẽ không động tâm với hắn. Dù sao Hàn Thế Quân cực kỳ tự tin với tướng mạo của bản thân mình, chỉ cần nói một ít lời ngon tiếng ngọt, làm sao Tần Thư Dao có thể chống chọi được.

"Hiện tại ngươi chạy nhanh trở về đi, tiểu thư nhà ngươi sợ cũng nghi ngờ ngươi!" Sau khi Hàn Thế Quân trầm tư một lát, lạnh lùng nói. Hiện tại Ngụy Tử này đã không còn giá trị lợi dụng đối với hắn, còn không bằng nhanh chóng vứt bỏ.

Hàn Thế Quân nói xong thì vội vội vàng vàng đi ra khỏi núi giả, nhưng Ngụy Tử không cam lòng, cũng vội vội vàng vàng đuổi theo. Hai người vừa đi ra khỏi thì nhìn thấy hai người Trịnh Anh Anh và Mộ Thiếu Dục đi dạo ở một bên.

Trịnh Anh Anh luôn nhanh mồm nhanh miệng, vừa thấy Hàn Thế Quân liền châm chọc khiêu khích, nói: "Ai u... Vừa rồi ta nghe trong núi giả có âm thanh, không nghĩ tới lại là Hàn công tử!"

Nói xong lại tinh tế liếc mắt đánh giá nữ tử bên người Hàn Thế Quân một cái, lại nói: "Nha hoàn này ta thấy rất quen mắt, hình như gặp qua ở đâu đó?"

Tần Thư Dao luôn tránh ở sau lưng núi giả nghe được mấy câu nói đó, liền đi ra khỏi núi giả, sau đó lại cố ý đi một vòng nhỏ, mới ra vẻ hốt ha hốt hoảng chạy lại, kinh ngạc nói: "Ngụy Tử, sao ngươi lại ở trong này?"diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

Lúc này Trịnh Anh Anh mới nhớ tới người nha hoàn này là người bên người Tần Thư Dao, nàng khinh thường nhìn hai người Ngụy Tử và Hàn Thế Quân, hừ lạnh nói: "Bọn họ ở trong núi giả hẹn hò, tất nhiên ngươi tìm không thấy."

Lời này vừa nói ra sắc mặt hai người Hàn Thế Quân và Ngụy Tử đều tái nhợt, Hàn Thế Quân vội vàng cúi chào, nói: "Vị cô nương này, không cần ngậm máu phun người."

"Ngậm máu phun người cái gì? Vừa rồi ta nhìn thấy các ngươi cùng nhau đi ra từ trong núi giả, người ở đây lại ít, không hẹn hò ở chỗ này, chẳng lẽ là ở trong này mưu đồ chuyện bí mật gì?"

Trịnh Anh Anh nói một câu vô tâm, khiến trong lòng Ngụy Tử kích động cực kỳ, nàng ta vội vàng quỳ trên mặt đất, cầu xin nói: "Tiểu thư, nô tì không có..."

Trong mắt Tần Thư Dao thoáng qua một chút âm ngoan, lạnh lùng nói: "Trong ngày thường ta thấy ngươi là người ổn trọng, không nghĩ tới đã sớm lén lút lui tới với Hàn công tử. Khó trách lúc trước ta muốn gả ngươi đi, thế nào ngươi cũng không đồng ý. Ta vốn đang nghĩ đến ngươi thật trung thành và tận tâm, hiện tại xem ra cũng không gì hơn cái này!"diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

Ngụy Tử vừa nghe trong lòng càng thêm khủng hoảng, nàng ta khóc lắc đầu nói: "Tiểu thư, nô tì thật sự không có..."