Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 40: Thư Dao dùng kế cứu tổ mẫu




Bởi vì Tần lão phu nhân phái người mời Phùng thái y chữa bệnh cho Lâm Anh Bách, hiện tại bệnh của Lâm Anh Bách cũng khỏi hẳn. d∞đ∞l∞q∞đ Cho nên hai ngày sau đó Lâm lão phu nhân đặc biệt đến nhà nói lời cảm tạ Tần lão phu nhân.

Tính tình của hai người Tần lão phu nhân và Lâm lão phu nhân đều có chút tẻ nhạt, thế nhưng vẫn trò chuyện với nhau thật vui. Bởi vì Tần Thư Dao đi phủ trưởng công chúa nên không ở trong phủ.

Bởi vì uống hơi nhiều trà, Lâm lão phu nhân quá mót nên đi vệ sinh. Tần lão phu nhân phái Quế Hương mang Lâm lão phu nhân đi nhà xí, nhưng mới đi được một nửa đã bị một nha hoàn khác lao tới, không cẩn thận làm nước nóng đang cầm trong tay hất lên trên người Quế Hương.

Nha hoàn kia biết phạm vào sai lầm, lại thấy một nha hoàn khác đi qua, liền cầu xin nha hoàn kia đưa Lâm lão phu nhân đi nhà xí, mà nàng mang theo Quế Hương trở về phòng thay quần áo.

Tuy rằng Lâm lão phu nhân cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng lại không để ở trong lòng. Đi theo nha hoàn kia đi nhà xí, lại đi được một đoạn đường, nha hoàn kia lại lấy cớ có việc vội vội vàng vàng rời đi.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn

Lâm lão phu nhân càng cảm thấy không hiểu, cũng biết sự dơ bẩn trong trạch viện rất nhiều. Cho nên liền dựa vào trí nhớ của chính mình đi hướng Vinh Thọ Đường, ai biết mới đi một nửa, lại có một nha hoàn bất thình lình đi ra, cúi người thi lễ với Lâm lão phu nhân, nói: "Lão phu nhân, để nô tì tìm cực khổ quá. Cô nương nhà chúng nô tỳ chờ ngài ở phía trước, nói là có cái gì đó muốn đích thân đưa cho lão phu nhân!"

Lâm lão phu nhân híp mắt nhìn, thấy người nha hoàn trước mắt này hình như là hầu hạ bên người Tần Thư Dao, nhân tiện nói: "Dao Nhi? Nó tìm ta có chuyện gì?"

Trà Hương luôn hơi cúi đầu, giòn giã nói: "Cô nương nhà chúng nô tỳ nói, lúc trước tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cho nên muốn gặp mặt lão phu nhân tạ lỗi." Trà Hương thấy Lâm lão phu nhân không tin, lại nói: "Cô nương nói Phu nhân từng lưu lại cho ngài ấy một vài thứ, bây giờ ngài ấy muốn tự tay giao cho Lão phu nhân."

Trà Hương nói "Phu nhân" đó chính là Lâm thị, Lâm lão phu nhân vốn không muốn đi, nhưng nghe câu đó cũng có chút dao động.

Dù sao Lâm thị đi sớm nhất, Lâm lão phu nhân lại đau lòng nữ nhi nhỏ này của bà nhất.

Trà Hương thấy Lâm lão phu nhân dao động thì lại nói: "Cô nương nhà chúng nô tỳ nghe nói lão phu nhân đã tới, nên vội vàng trở về từ phủ trưởng công chúa. Lúc này đã chờ ở phía trước cách đó không xa, vẫn là lão phu nhân nên chạy nhanh đi thôi, nếu đến lúc đó bị nhiều người thấy sẽ không tốt lắm!"

Lâm lão phu nhân cũng biết tình cảnh Tần Thư Dao ở Tần gia, cũng biết tuổi nàng còn nhỏ mà muốn kiếm sống ở dưới tầm mắt mẹ kế cũng cực kì không dễ. Cho nên cũng không do dự, đi theo Trà Hương đi hướng Tây.

Quả thực Tần Thư Dao về tới Hinh Hương Viện trước thời gian, Lục Trúc nhìn thấy Tần Thư Dao trở về, liền vội vàng nói chuyện vừa rồi cho Tần Thư Dao nghe.

Lúc này Tần Thư Dao mới hiểu được, cuối cùng Ngô thị muốn làm cái gì.

Nàng vội vội vàng vàng kêu đám người Lục Trúc, cuống quít chạy tới Tịch Lạc Viện đổ nát ở phía Tây, vừa vặn nhìn thấy hai bà tử hai tay cầm theo bao tải ném vào trong hồ nước.

Tần Thư Dao lập tức hô to: "Người đâu, bắt kẻ trộm!"

Hai bà tử kia hoàn toàn không ngờ giờ phút này sẽ có người vọt vào đến, hai người giật nảy mình, lập tức bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.

Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử luôn đuổi theo hai bà tử kia, Tần Thư Dao liều lĩnh nhảy xuống hồ nước, may mắn nơi bọn họ ném không sâu, hơn nữa Tần Thư Dao cũng cứu kịp thời, hơn nữa bên người còn có Lục Trúc hỗ trợ với nhau, hai người cùng nhau mang bao tải kia lên trên bờ.

Lại cởi bỏ dây thừng, thế nhưng thật sự thấy Lâm lão phu nhân bị trói ở bên trong bao tải. Chỉ là lúc này đã hôn mê bất tỉnh.

Tần Thư Dao biết chuyện này là chuyện trọng đại, hiện tại sợ là Trà Hương đã trở về phục mệnh, nàng vốn muốn giữ Trà Hương lại còn có chỗ hữu dụng, không nghĩ tới Trà Hương lại không biết hối cải. May mắn nàng đã sớm chuẩn bị kĩ càng.

Lại sau một lúc lâu, Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử bắt được một bà tử.

Ngụy Tử cảm thấy lập công lớn, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Thối bà tử này lại còn muốn trốn, may mắn buổi sáng nô tì đã làm một cái bẫy ở trên đường. Bà ta không đề phòng vấp phải dây thừng kia."

Tần Thư Dao cười lạnh nhìn người bà tử trước mắt này, sau đó nói với Ngụy Tử: "Nhét bà ta vào trong bao tải, sau đó cột lại, ném vào trong hồ."

Bà tử kia đã sớm bị hai người Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử làm cho im miệng, lúc này hoàn toàn kêu không ra tiếng. Nghe thế chỉ có hoảng sợ trừng lớn mắt không ngừng lắc đầu.

Tần Thư Dao biết bọn họ rất nhanh sẽ tới, sau khi nhét bà tử kia vào bao tải, liền lập tức ném vào trong hồ nước. Mà Tần Thư Dao lại ra lệnh cho vài nha hoàn cùng giúp đỡ nàng mang Lâm lão phu nhân về Hinh Hương Viện.

Bởi vì đường bọn họ đi cực ít có người qua lại, cho nên dọc theo đường đi cũng không đụng phải những người khác.

Đợi sau khi Tần Thư Dao sắp xếp cho Lâm lão phu nhân thỏa đáng, nha hoàn San Hô bên người Ngô thị cũng đến trong viện truyền lời.

"Đại tiểu thư, phu nhân phái người mời chúng ta đi Tịch Lạc Viện."

Tuy rằng việc vừa rồi đến quá mức đột ngột, cho nên đám người Tĩnh Nguyệt đều còn chưa phục hồi tinh thần lại.

May mắn vài ngày nay tính cảnh giác của Tần Thư Dao rất mạnh, hôm nay thời điểm ra khỏi phủ đặc biệt để Lục Trúc ở trong sân canh chừng. Bảo nàng ta nếu nhìn thấy Lâm lão phu nhân có đến thì lập tức phái người báo cho nàng biết.

Quả nhiên Ngô thị đã không chịu nổi nữa, lại nghĩ ra biện pháp độc ác đến như vậy.

Trong phủ không ít người đều biết quan hệ giữa Tần Thư Dao và Lâm lão phu nhân không được tốt lắm, tuy rằng vài ngày trước Tần Thư Dao đặc biệt vì Lâm Anh Bách đi bạch mã tự cầu bùa bình an. Nhưng vẫn có không ít nô tài lén lút thảo luận Tần Thư Dao chướng mắt thân thích Lâm gia nghèo nàn này.

Mấy tin tức này Tần Thư Dao tự nhiên biết là ai thả ra, chỉ là nàng không ngăn cản những ý kiến đó, ngược lại để đám người Tĩnh Nguyệt lại nhân cơ hội thả ra ngoài tin tức khác.

Tần Thư Dao để hai người Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc ở lại trong sân nhìn Lâm lão phu nhân, sau đó mang theo Ngụy Tử cùng đi đến Tịch Lạc Viện.

Lúc này Tịch Lạc Viện cũng đã sớm vây đầy người, không chỉ có Ngô thị, ngay cả Tần lão phu nhân và Tần Lương cũng đều ở đó, mà Trà Hương cũng đã sớm quỳ gối giữa bọn họ.

Tần Thư Dao ra vẻ hốt ha hốt hoảng đi đến, cũng không dám nhìn thẳng vào đám người Ngô thị, chỉ luôn khẩn trương nắm chặt khăn.

"Vừa rồi bà ngoại cháu đến đây, chỉ là ở chỗ ta uống hơi nhiều trà, liền đi nhà xí một chuyến. Nhưng ai biết đi lâu như vậy còn chưa thấy người. Nha hoàn bên cạnh cháu nói là cháu mời bà ngoại cháu đến nơi này..."

Tần lão phu nhân không tin lời Trà Hương nói, nhưng nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt lại sợ hãi của Tần Thư Dao lúc này, thì thật sự có vài phần tin.

Ngô thị nhíu chặt hai hàng lông mày, một bộ dạng tận tình khuyên nhủ nói: "Ta biết con không thích bà ngoại con, nhưng con cũng không thể nhẫn tâm như vậy!"๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

Tần Thư Dao ra vẻ kinh ngạc nhìn Ngô thị, lại một câu cũng không nói.

Ngô thị thấy nàng như thế lại nói: "Vừa rồi con có gọi bà ngoại con tới nơi này?"

Tần Thư Dao nghe vậy lập tức hoảng sợ ngẩng đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu.