Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 3: Tìm cách lấy lòng tổ mẫu




Edit: hoa hồng

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, yến hội Tần gia liền sớm tan, Tần Tuyết Như bởi vì rơi vào trong hồ bị phong hàn nên phải ở trong phòng tĩnh dưỡng, Ngô thị hiểu rõ chân tướng, nhưng vì biểu hiện ra bà ôn nhu đại lượng, chỉ có thể nuốt răng nanh vào trong bụng, chẳng những không dám trách cứ Tần Thư Dao, ngược lại còn an ủi nàng, để cho nàng không cần để ở trong lòng.

"Tam muội, muội uống chút canh gừng nóng, làm ấm thân mình, như vậy sẽ mau khỏe hơn." Đã nhiều ngày, Tần Thư Dao vì biểu hiện tình tỷ muội, cơ hồ mỗi ngày giả ngốc trong viện Tần Tuyết Như, thuận tiện hỏi han ân cần.

"Ta không uống, ta liền không uống, khó uống muốn chết." Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao, đã sớm tức giận đến phát run, nhưng bị mẫu thân nhắc nhở không thể nói ra chuyện đó ra ngoài, miễn làm cho người ta tưởng mẹ kế không chấp nhận được một cô bé mồ côi, cố ý vu hãm, cho nên lúc này nhìn thấy mặt của Tần Thư Dao, tuy rằng hận không thể nhào lên xé xác nàng, nhưng cũng chỉ dám cầm canh gừng phát tác chút tức giận.

"Tam muội, canh gừng tuy rằng khó uống, thế nhưng có thể khiến muội mau khỏe hơn, muội ngoan ngoãn uống hết canh gừng, tỷ tỷ mua con chim xinh đẹp đưa cho muội được không?"

Không đề cập tới cái này thì tốt, nhắc tới cái này, cơn tức giận của Tần Tuyết Như rốt cuộc không kìm chế được, ném mạnh bát canh đi: "Ngươi cút, ngươi cút cho ta, nếu không phải ngươi, sao ta có thể rơi vào trong hồ sen để mất mặt xấu hổ."

Tuy rằng Tần Thư Dao tránh nhanh, nhưng vẫn có một phần canh gừng nóng rơi vào trên tay của nàng, Tần Thư Dao đau đến thét lớn một tiếng.

"Tuyết Như, con làm cái gì vậy, tỷ tỷ con là thương con mới mỗi ngày đi lại hầu hạ con như vậy, con chẳng những không cảm kích, còn tức giận, mẫu thân con dạy con thế nào?" Tần đại lão gia Tần Lương đã đứng ở ngoài cửa một lát, vốn là rất hài lòng gần đây mẫu từ nữ hiếu, tỷ muội tình thâm, nhưng lúc này Tần Tuyết Như tùy hứng như thế, làm cho ông thập phần không vui.

"Cha, đều do con không tốt, không có chiếu cố tam muội thật tốt, bằng không muội ấy cũng sẽ không trượt chân rớt xuống trong hồ chịu nhiều khổ thế này, muội ấy sinh bệnh, tâm tình không tốt là bình thường, cha cũng đừng quở trách tam muội." Tần Thư Dao lôi kéo cánh tay Tần Lương, thập phần tự trách, lại vì Tần Tuyết Như cầu tình.

Vài ngày trước Tần Lương nghe được tin tam nữ nhi rơi vào hồ sen, trong lòng quả thật có một chút oán trách đại nữ nhi, nhưng lại thấy nhiều ngày mặc dù thân thể Tần Thư Dao không tốt nhưng vẫn mỗi ngày tới chiếu cố tam nữ nhi, hơn nữa bản thân tam nữ nhi tình tình hoạt bát, bản thân rơi vào hồ sen, cũng quả thật quá không để ý đến đại nữ nhi đang bị bệnh.

Hơn nữa ông ngày thường, chỉ quan tâm sơ qua đại nữ nhi, mà con bé lại có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, ngược lại là tam nữ nhi để ở trong lòng bàn tay, lại nóng nảy vô lễ như vậy, còn để đại nữ nhi bị thương tới chiếu cố nó, không khỏi có chút áy náy với đại nữ nhi.

"Chính nó tính tình hoạt bát chơi đùa rơi vào hồ sen, không thể trách không được con; lại nói, con cũng còn bệnh nặng, nhanh trở về nghỉ ngơi dưỡng bệnh mới đúng, về sau không cần mỗi ngày tới chiếu cố Tuyết Như." Tần Lương trầm giọng nói.

Tần Thư Dao nghe thế trong lòng vui mừng, kiếp trước Tần Tuyết Như chính là như vậy, không ngừng ở trước mặt Tần Lương khóc lóc kể lể, cuối cùng Tần Lương ngược lại còn trách nàng ngu dốt không có đứng vững.

Đời này, nàng liền dùng biện pháp đồng dạng, để Tần Lương cảm thấy Tần Tuyết Như tính tình hoạt bát quá mức mới có thể rơi vào hồ sen, tuy rằng Tần Lương còn có chút đau lòng Tần Tuyết Như, nhưng cũng sẽ không thể luôn cảm thấy nàng không tốt.

Tần Thư Dao biết không thể lập tức khiến cho Tần Lương thay đổi cách đối xử với nàng, cho nên cũng không cưỡng cầu, nàng nghe lời gật gật đầu: "Nữ nhi không quấy rầy tam muội nghỉ ngơi, chờ ngày mai con lại đến xem tam muội; trời lạnh, cha cũng nên chú ý thân thể."

Tần Tuyết Như nằm ở trên giường vừa tức vừa hận nhìn Tần Thư Dao khoe mẽ, tuy rằng nàng không rõ vì sao Tần Thư Dao phản ứng nhanh như vậy, vậy mà trong nháy mắt liền nghịch chuyển tình thế, nhưng chuyện Tần Thư Dao đẩy nàng, nàng nhớ rõ ràng, chính là bất hạnh không có chứng cớ gì không thể cáo trạng thôi.

Nàng hiện tại cực kỳ ảo não, nếu không phải cho tất cả nha hoàn nghỉ việc.

Ngày thứ hai, bản thân Tần Thư Dao ở trong phòng tĩnh dưỡng, để Tĩnh Nguyệt đi nhìn Tần Tuyết Như, chờ Tĩnh Nguyệt trở về, Tần Thư Dao để Tĩnh Nguyệt đi phòng bếp phân phó đầu bếp nấu canh hạt sen táo đỏ, tự mình đưa đi Vinh Thọ viện.

Vinh Thọ viện là nơi ở của mẫu thân Tần Lương, cũng chính là tổ mẫu của Tần Thư Dao - Tần lão phu nhân.

Tần lão phu nhân tính cách quái gở tuổi lại lớn, cho nên thích hoàn cảnh u tĩnh, chung quanh Vinh Thọ Đường đều im ắng, ngày thường cũng ít cho người ta đi lại, cho nên tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa nhìn thấy Tần Thư Dao, cũng hơi sửng sốt, nhưng vẫn mỉm cười vén rèm lên, giòn giã nói: "Lão phu nhân, đại tiểu thư đến!"

Vừa niệm xong kinh đang cùng Lục ma ma tán gẫu Tần lão phu nhân nghe xong, nhịn không được nhíu nhíu mày, khi ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy Tần Thư Dao bưng một cái khay đi đến.

Tần Thư Dao mặc một bộ xiêm y màu trắng đơn giản, tóc cũng chỉ là tùy ý vãn lên, dùng một cây trâm hoa hải đường cắm ở trên tóc, tuy rằng đơn giản nhưng lại không loạn, gương mặt lớn cỡ bàn tay có chút suy nhược cùng tái nhợt, vừa thấy liền biết thân thể còn chưa khôi phục tốt.

Tần Thư Dao cung kính cúi người thi lễ, sau đó cười nói: "Cháu gái nghe nói vài ngày trước tổ mẫu vì cháu gái bị bệnh mà tốn không ít tâm tư, còn vì cháu gái đi mời Phùng thái y đến xem bệnh, hiện tại bệnh cháu gái đã tốt hơn phân nửa, cho nên đến nơi này của tổ mẫu tạ ơn." Nói xong lại cúi người thi lễ.

Tần lão phu nhân nhìn Tần Thư Dao nhu thuận lanh lợi nhưng sắc mặt lại tái nhợt, tuy rằng trong lòng không thích đại tôn nữ sợ sệt này, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, trong lòng có chút không đành lòng, liền cho người bưng khay đi, lại để Lục ma ma lấy cái ghế tròn cho nàng ngồi xuống.

Từ trước lão phu nhân không có hảo cảm với Tần Thư Dao sợ sệt này, lúc này tuy có chút không đành lòng, nhưng giọng điệu còn có chút lạnh nhạt: "Ta biết cháu là đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, chính là thân mình còn chưa tốt, vẫn nên ở trong phòng nghỉ ngơi, không cần đến đây xem ta cái lão thái bà này."

Tần Thư Dao ngồi thẳng tắp ở ghế tròn, nhu thuận gật gật đầu: "Cháu gái đã tốt hơn nhiều, cho nên để đầu bếp nấu cho tỗ mẫu một chén canh hạt sen táo đỏ, không biết hợp khẩu vị tổ mẫu không."

Mí mắt của Tần lão phu nhân cũng chưa nâng, lạnh nhạt nói: "Ta đây là lão bà lớn tuổi rồi sao có thể ăn thứ tốt này, vẫn là lưu cho các con ăn đi."

Tần Thư Dao biết muốn lấy lòng Tần lão phu nhân không có đơn giản như vậy, cũng không cưỡng cầu, chỉ cười nói: "Là cháu gái lo lắng không chu toàn!"

"Ta cũng mệt rồi, cháu đi xuống đi." Tần lão phu nhân vẫy vẫy tay nhẹ giọng nói.

Tần Thư Dao đứng lên, lại cung kính cúi người thi lễ mới lui ra ngoài; hiện tại thế lực của nàng quá mức đơn bạc, nhất định phải tìm một hậu trường cường ngạnh mới được, mà Tần lão phu nhân, là nhân tuyển tốt nhất, cũng là nhân tuyển duy nhất.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Tần Thư Dao đều đi Như Ý Uyển xem Tần Tuyết Như, sau đó lại thuận đường đi Vinh Thọ viện của Tần lão phu nhân, cũng không làm cái gì, chính là vô cùng đơn giản thỉnh an, nói vài câu tri kỷ.

Bởi vì nàng biết nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, Tần lão phu nhân lớn tuổi như vậy, đã thấy qua nghe qua lời nói lấy lòng nịnh nọt, nếu chỉ vì cái lợi trước mắt, ngược lại sẽ chọc Tần lão phu nhân càng thêm chán ghét nàng.

Đông đi xuân đến.

Tần Thư Dao đã sống lại được ba bốn tháng, bây giờ đã là tháng ba đầu xuân.

Tính ngày, Tần Thư Dao mang theo hai nha hoàn đến Vinh Thọ Đường, quả nhiên nhìn thấy Lục ma ma đang chỉ huy nha hoàn thu dọn đồ dạc, tò mò hỏi: "Lục ma ma muốn đi đâu?"

Mấy ngày tiếp đó, tuy rằng Tần lão phu nhân vẫn là không mặn không nhạt , nhưng Lục ma ma bắt đầu từ từ ôn hòa với nàng, nghe vậy Lục ma ma cười hồi đáp: "Lão phu nhân nói muốn đi thắp hương bái Phật, còn muốn ở lại một đêm, cho nên lão nô đang chuẩn bị."

Quả nhiên, là cùng kiếp trước giống nhau, chỉ là kiếp này, có nàng ở đây, tự nhiên sẽ không lại để cho Tần lão phu nhân nửa người tàn phế, mà điều này cũng là thời cơ tuyệt hảo nàng được Tần lão phu nhân tín nhiệm.

Cũng không phải nàng không nặng tình thân mà chỉ lo nhìn toan tính thiệt hơn, nàng cũng cực kỳ kính yêu tổ mẫu Tần lão phu nhân này, dù sao lúc bản thân sinh bệnh, bà ấy cũng rất là quan tâm nàng, chỉ là trước mắt, nàng thân bất do kỷ, cần một chỗ dựa vững chắc, có thể làm cho nàng khỏi tiếp tục cực khổ.

"Tổ mẫu, cháu gái muốn bồi ngài đi chùa thắp hương bái Phật, thuận tiện cũng có thể cùng tổ mẫu giải buồn, ngài để cho cháu gái đi cùng đi." Tần Thư Dao đi vào buồng trong, nhẹ giọng nói với Tần lão phu nhân.

Trong tay Tần lão phu nhân đang phật châu làm từ gỗ cây Đàn, thản nhiên nói; "Trong chùa kham khổ, cháu không sợ buồn?"

"Không sợ." Tần Thư Dao lắc đầu nói.

"Một khi đã như vậy, vậy thì đi cùng ta đi." Từ đầu tới cuối giọng nói của Tần lão phu nhân đều là nhàn nhạt, ôn hoà.

Đối với thái độ của Tần lão phu nhân như vậy, Tần Thư Dao đã sớm thành thói quen, kiếp trước, vì tính cách quái gở của Tần lão phu nhân, mà Tần Thư Dao sợ sệt, có chút e ngại Tần lão phu nhân thờ ơ, cho nên mới ít tới Vinh Thọ Đường.

Tần Thư Dao biết, Tần lão phu nhân lúc này đây đi chùa hội sẽ gặp phải hoả hoạn, hơn nữa bởi vì trận hoả hoạn kia, mà Tần lão phu nhân tàn tật nửa người; mà cũng vì Tần lão phu nhân nửa người tàn tật, mọi chuyện lớn nhỏ của Tần gia mới có thể để đại phu nhân Ngô thị quản lý, không có Tần lão phu nhân kiềm chế Ngô thị, cho nên bà ta càng thêm không kiêng nể gì.

"Vậy cháu gái cũng đi thu dọn một chút, đợi lát nữa lại cùng tổ mẫu đi ra ngoài." Tần Thư Dao đứng lên nhẹ giọng nói.

Tần lão phu nhân hơi hơi vuốt cằm: "Cháu đi nói cho mẫu thân một tiếng, nếu nó không đồng ý, như vậy cháu liền ở nhà đợi đi."

Nghe vậy Tần Thư Dao có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bản thân thật sự làm Tần lão phu nhân chán ghét như thế, thậm chí ngay cả chuyện này cũng không đồng ý mang nàng theo?

Nàng nhớ lại kiếp trước, bản thân cùng Tần gia trở mặt là vì ở Tần gia, nàng không chiếm được yêu mến của bất kỳ kẻ nào, cho nên mới đi theo Hàn Thế Quân, cho dù sau này biết thân muội muội Tần Khả Cầm bởi vì nàng lấy đi tất cả đồ cưới của mẫu thân để lại, mà bị Ngô thị gả cho một người vô lại, mà nàng lúc đó lại không hối hận khi lấy tất cả đồ cưới đi.

Kiếp trước nàng ích kỷ, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy cũng là xứng đáng.

Nháy mắt, đã đến Tiêu Tương Uyển nơi Ngô thị ở, nha hoàn giúp nàng vén rèm che lên, Tần Thư Dao đi vào phòng trong, cúi người thi lễ với Ngô thị rồi nói mục đích đến đây của mình ra.

Ngô thị uống một ngụm trà rồi đặt ly trà ở trên bàn, lộ ra nụ cười ôn nhu: "Con muốn bồi lão phu nhân đi chùa thắp hương bái Phật, cũng là một chuyện tốt, chính là trăm ngàn lần không được nghịch ngợm chọc lão phu nhân không vui."

Tần Thư Dao còn tưởng rằng Ngô thị sẽ cố ý kiếm cớ không để nàng đi, không nghĩ tới lúc này đây Ngô thị lại thống khoái như vậy, nàng lại cúi người thi lễ, cười yếu ớt nói:

"Nữ nhi đã hiểu!"

"Chính là người bên cạnh con đều quá nhỏ tuổi, sợ va chạm lão phu nhân, không bằng ta đưa cho con một nha hoàn đáng tin cậy, miễn cho nha hoàn không hiểu chuyện đắc tội lão phu nhân."

Tần Thư Dao tất nhiên không sẽ cự tuyệt, cười nói: "Vẫn là mẫu thân lo lắng chu đáo."

Ngô thị thấy nàng nhu thuận hơn trước rất nhiều, thật là vừa lòng, chỉ vào nha hoàn đứng ở bên cạnh nàng nói: "Nàng kêu là Trà Hương, về sau liền cho nàng hầu hạ con."

Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Trà Hương, cười nói: "Đa tạ mẫu thân."

Trở về từ chỗ Ngô thị, Tần Thư Dao ra lệnh cho nha hoàn thu thập ít đồ đạc.

"Đừng mang nhiều, lão phu nhân chỉ đi ít ngày, quá vài ngày sẽ trở về." Trà Hương vừa đến Hinh Hương Viện liền bắt đầu thu xếp cho một đám nha hoàn làm việc.

Tần Thư Dao nhìn Trà Hương bận rộn, lại thấy Ngụy Tử ở một bên tích cực hỗ trợ, khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh, nàng để ly trà trong tay xuống, nói với Trà Hương:

"Mấy thứ này để tiểu nha hoàn xử lý là được, ngươi là mẫu thân đưa tới, việc nặng sao đến phiên ngươi làm, ngươi cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi."

Trà Hương cũng không khách khí cúi người thi lễ nói: "Đa tạ cô nương!"