Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 26: Thư Dao khéo léo dùng phép khích tướng




Lúc này Mộ Tử Liệt đã ngồi xuống, hắn cười nhìn Mộ Thiếu Dục nói: "Nghe nói Ngũ đệ ở kinh thành mở một viện quần phương*." Nói xong lắc đầu cười nói: "Tính tình của Ngũ đệ vẫn ham chơi như thế, không biết Phụ hoàng biết có quở trách hay không?" (*Quần phương: nguyên văn là hoa thơm cỏ lạ ý chỉ nói đến mỹ nhân như hoa thơm cỏ lạ khoe sắc, nói tóm lại nó là một thanh lâu)

Mộ Thành Hi tuổi nhỏ mất mẹ, từ nhỏ đi theo Hiền phi, mà Mộ Thiếu Dục lại là Hiền phi sở sinh, cho nên tình cảm của hai người tốt từ nhỏ.

Đúng là Hoàng thượng cố tình sủng ái Hiền phi nhất, mặc kệ là con nuôi hay con Hiền phi sinh ra, Hoàng thượng đều sủng ái vạn phần. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m Mà thân là Hoàng hậu lại bị Hoàng thượng vắng vẻ, ngay cả quyền lực ở hậu cung đều một người một nửa với Hiền phi. Mà Hoàng hậu sinh ra Tứ hoàng tử và Bát công chúa, Hoàng thượng cũng không yêu thích gì.

Cho nên Mộ Tử Liệt hận nhất chính là đám người Mộ Thiếu Dục, tính tình hắn nóng nảy, hai năm trước bởi vì một chuyện nhỏ mà bị Hoàng thượng quở trách, cuối cùng chạy ra khỏi Yến kinh, đi theo cái gọi là cao nhân đắc đạo du sơn ngoạn thủy.

Trôi qua hai năm tiếp đó, tính tình nỏng nảy của hắn tuy có chút giảm bớt, nhưng vừa thấy hai người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi, liền không kiềm được lửa giận trong lòng.

Năm đó nếu không phải vì hai người bọn họ, làm sao bản thân sẽ rời xa kinh thành.

Nghe vậy khóe miệng Mộ Thiếu Dục nâng lên một chút ý cười: "Tính tình Ngũ đệ ngang bướng, chỉ là ngân lượng quốc khố có hạn, phía nam nạn đói, phương bắc có quân địch. Cho nên Ngũ đệ liền suy nghĩ biện pháp, ở kinh thành mở một trà lâu và một thanh lâu, bạc kiếm được đều nộp vào quốc khố. Sau khi Phụ hoàng biết, rất vui mừng."

Mộ Tử Liệt nghe xong những lời này sắc mặt có chút âm trầm, trong lòng càng thêm oán hận Mộ Thành Hi, cũng oán trách Hoàng thượng càng sâu. Chỉ là mấy năm nay, hắn đã học được làm thế nào để giấu đi vui giận trong lòng: "Thì ra là thế, Ngũ đệ thật có lòng, khó trách Phụ hoàng yêu thương như thế!"

Trừ hai người Mộ Phương Hoa và Tần Tuyết Như thật sự có tình cảm thâm hậu ở bên ngoài, còn lại mọi người đều nhìn ra được hai người Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử là bên ngoài hòa hợp nhưng bên trong bất hòa..

Chẳng qua là một hoàng tử không làm việc đàng hoàng, làm sao có thể được Hoàng thượng tán thưởng, rõ ràng là Hoàng thượng bất công. Nếu là bản thân đi mở, ngay cả lấy những cớ này, Hoàng thượng cũng sẽ mắng hắn hoang phế nghiệp học. Trong lòng Mộ Tử Liệt rất bất mãn, nhưng trên mặt lại tươi cười ôn hòa như trước.

"Ngũ hoàng tử mở trà lâu chắc chắn có chỗ độc đáo, hôm nay canh giờ còn sớm, không bằng chúng ta cùng đi uống một ly trà, Tứ hoàng tử thấy được không?" Hàn Thế Quân cười nói với Mộ Tử Liệt.

Vốn Mộ Tử Liệt muốn đi xem, hiện tại thấy Hàn Thế Quân nói ra ý nghĩ của chính mình, càng vừa lòng hắn.

"Cũng tốt, chúng ta cùng đi nhìn một chút!"

Tần Thư Dao là người đã chết qua một lần, cho nên nàng biết Mộ Tử Liệt cực kỳ thống hận Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi. Đối với gợn sóng này, nàng không nghĩ sẽ tham gia.

Cho nên nàng cười nhẹ giọng nói: "Các vị đi trước đi, thân thể nhị muội không thoải mái, dân nữ còn phải trở về chiếu cố nữa!"

Nhưng cố tình có người không muốn nàng như ý.

Tần Tuyết Như vô cùng thân thiết lôi kéo tay Tần Thư Dao, cười nói: "Chỗ Nhị tỷ đã có nha hoàn chiếu cố rồi, tỷ sợ cái gì chứ! Hôm nay là hoàng tử cùng công chúa mời, chẳng lẽ tỷ cũng không chịu nể tình?"

Tần Thư Dao biết hôm nay không đi không được; "Ta một thứ dân nào dám không cho hoàng tử, công chúa mặt mũi, chỉ sợ làm mất nhã hứng của hoàng tử và công chúa mà thôi!"

"Tỷ tỷ sợ cái gì chứ? Thứ tử Hàn gia còn dám đi cùng, tỷ một đích trưởng nữ Tần gia sao không dám chứ?" Tần Tuyết Như châm chọc nói.

Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, quả nhiên thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, có chút xấu hổ. Nàng lập tức nhẹ giọng cười nói: "Hàn công tử là phụ tá bên người Tứ hoàng tử, sao không đi được? Mà ta chẳng qua là một tiểu nữ tử không ra cổng trước không bước cổng trong, sợ đi cũng sẽ làm cho các vị hoàng tử, công chúa thêm phiền toái!"

Vẻ mặt Mộ Tử Liệt âm trầm nhìn thoáng qua Tần Tuyết Như, sau đó lạnh lùng nói: "Đi thôi! Thuận tiện để Ngũ đệ gọi cô nương chiêu bài của viện quần phương, tới giúp vui!"

Vốn Tần Tuyết Như muốn trào phúng Tần Thư Dao vài câu, không nghĩ tới lại không cẩn thận đắc tội Mộ Tử Liệt. Nàng lập tức cười nói: "Dân nữ nghe nói Tình Họa cô nương ở viện quần phương vũ kỹ tốt nhất, không bằng mời nàng đến giúp vui đi!"

Mộ Phương Hoa cũng nói tiếp: "Ta đã sớm nghe nói đến tên của nàng, nghe nói diện mạo nàng khuynh quốc khuynh thành, Ngũ ca thích nhất người nữ tử này."

Mộ Thành Hi không chỉ ham chơi mà còn có chút háo sắc, trạch viện trong kinh thành đã chứa không ít tiểu mĩ nhân, mà chính hắn mở viện quần phương cũng có không ít tiểu mĩ nhân!

Khóe miệng Tần Thư Dao khẽ nhếch lên, đi theo bọn họ ra khỏi phủ.

Dật Tiên Lâu cách Tần phủ không tính quá xa, chỉ vài bước là đến. Cho nên chỉ một lát liền đến Dật Tiên Lâu, vì lâu này là Mộ Thành Hi mở, cho nên chưởng quầy tự nhiên nhận ra được đám người Tam hoàng tử.

Chưởng quầy vội vội vàng vàng tiếp đón một đám quý nhân đến trong phòng, sau đó lại phụng mệnh lệnh Tứ hoàng tử, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m đi viện quần phương mời người.

Chỉ là tuy Tình Họa này là hoa khôi viện quần phương, nhưng lại chỉ nghe lời Mộ Thành Hi.

Cho nên tuy chưởng quầy đã nói là Tứ hoàng tử cho mời, nhưng Tình Họa chỉ nói thân thể không thoải mái rồi cự tuyệt.

Đám người Mộ Tử Liệt không nghĩ tới Tình Họa kiêu ngạo như vậy.

"Hừ, không phải là một kỹ nữ sao? Còn kiêu ngạo như vậy!" Mộ Phương Hoa luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, nghe nói Tình Họa không đến. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhìn Tần Thư Dao luôn luôn lẳng lặng cúi đầu, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Tần đại cô nương, ngươi múa nổi danh trong kinh thành, không bằng ngươi tới múa một khúc, giúp vui cho chúng ta đi!"

Múa cũng không phải việc khó, chỉ là hiện tại Mộ Phương Hoa so sánh Tần Thư Dao với kỹ nữ Tình Họa. Nếu Tần Thư Dao thật sự múa, như vậy không phải thân phận cũng thấp kém như Tình Họa ư!

Tần Tuyết Như nghe xong cũng lập tức cười theo nói; "Đúng vậy. Đại tỷ, hôm nay chỉ có hoàng tử, công chúa, cũng không có người ngoài, không bằng múa đi! Cũng để Tứ hoàng tử xem kỹ thuật múa của tỷ!"

Tần Thư Dao buông ly trà trong tay, ngẩng đầu hai tròng mắt sáng ngời lộ ra một chút lạnh lùng: "Ta chỉ múa phi phượng, mà nơi này sân quá nhỏ, ta múa không được!"

Ai cũng đều có thể nghe được Tần Thư Dao cố ý cự tuyệt!

"Chẳng lẽ đại tỷ muốn cãi lại hoàng mệnh?" Tần Tuyết Như tiếp tục làm khó.

Mộ Phương Hoa đã sớm muốn giáo huấn Tần Thư Dao một chút, chỉ là vẫn chưa bắt được nhược điểm. Hiện tại nhìn thấy Tần Thư Dao dám cãi lại mệnh lệnh của nàng, cười lạnh nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám phạt ngươi? Người đâu, mang ra ngoài đánh tàn phế hai chân của nàng cho ta! Bản công chúa muốn để ngươi cả đời này không múa lại được!"

Lúc này, những người khác cũng đều để ly trà trong tay xuống, tính tình Đại hoàng tử luôn luôn ôn hòa, hắn được cung nữ có thân phận thấp kém sinh ra, cho nên hắn không dám đắc tội Mộ Phương Hoa.

Mà Tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục hơi nâng lên một chút ý cười yếu ớt, nhìn Tần Thư Dao.

Chỉ có Tứ hoàng tử giống như hoàn toàn không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu uống trà.

Tần Thư Dao không nghĩ tới Mộ Phương Hoa hung ác như thế, mặt nàng đổi sắc, hơi cắn răng lại không nói một câu nào.

Mà lúc này Tần Tuyết Như giả bộ lo lắng, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com gấp giọng khuyên nhủ: "Đại tỷ, tỷ đây là tội gì chứ? Chẳng qua là múa một hồi rồi dừng, sao tỷ lại làm khổ so sánh mình với nữ tử thanh lâu chứ!"