Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 214: Tân hôn ân ái chọc người ghen tị




Hai người bọn họ đã sớm có da thịt thân thiết, chẳng qua là mỗi lần lúc trước cũng bởi vì độc Tần Thư Dao phát tác, nàng vẫn chưa bao giờ tỉnh táo đối mặt với Mộ Thiếu Dục

Một đêm tân hôn đáng giá nghìn vàng! Huống chi, Mộ Thiếu Dục chờ giờ khắc này cũng đã lâu rồi...

Ngày hôm sau, Tần Thư Dao dạy thật sớm, mặc dù hôm qua không có đại lễ long trọng gì, nhưng mà nàng cũng là nàng dâu vừa mới vào cửa, vừa là thiếp. Cho nên dĩ nhiên phải dâng trà cho hoàng hậu và chính phi.

Mặc dù Mộ Thiếu Dục không nỡ, nhưng cũng biết nếu Tần Thư Dao đi trễ, sợ cũng bị hoàng hậu cố ý bới móc.

Hôm nay hắn đặc biệt xin nghỉ một ngày, mang theo Tần Thư Dao cùng đến cung Tê Phượng.

Hoàng hậu đã thức dậy sớm, trong cung cũng có không ít cung phi, thấy Mộ Thiếu Dục cầm tay Tần Thư Dao, hai người song song đi tới, trên mặt cũng lộ ra vẻ hâm mộ.

"Nhìn vợ chồng son này một chút mà xem, thật là ân ái!"

Một cung phi bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Không phải là trắc phi thôi sao, cần gì phải lên giọng như vậy? Ban đầu khi Tam hoàng tử cưới chính phi, cũng không thấy hắn thân thiết với chính phi như vậy đâu. Nhìn dáng vẻ hồ ly tinh của nàng, nhất định là mê hoặc Tam hoàng tử đến xoay vòng rồi!"

Những người nữ tử trong cung này đều thấy cô đơn, lại thường xuyên bị hoàng thượng lạnh nhạt. Cho nên hiện tại nhìn thấy Tần Thư Dao cũng chỉ là một trắc phi, lại có thể có được sủng ái như thế, trong lòng cũng có chút ghen tỵ.

Hoàng hậu hơi híp mắt, mới vừa rồi những lời đó bà ta cũng nghe được, ban đầu chỉ muốn để cho hai huynh đệ bọn họ trở mặt, cho nên mới cố ý đưa Tần Thư Dao cho Mộ Thiếu Dục, lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao thật sự có một chút bản lãnh, lại có thể ở trong thời gian ngắn làm Mộ Thiếu Dục quan tâm nàng như thế.

Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, hướng về phía hoàng hậu khấu đầu, sau đó lại khấu đầu với Hiền phi một cái.

Nàng chỉ là thiếp, hơn nữa lại ở trong hoàng cung. Lại bởi vì chuyện ngày đó làm hoàng thượng cực kỳ tức giận, cho nên hoàng thượng cũng hoàn toàn không xuất hiện ở trong này.

Trên mặt hoàng hậu vẫn mang theo nụ cười ôn nhu: "Tất cả đứng lên đi. Nhìn vợ chồng son các con ân ái như vậy. Bổn cung cũng yên tâm. Chẳng qua là, dù sao con cũng chỉ là trắc phi, cũng không thể mỗi ngày đều độc chiếm Dục nhi, tránh cho hậu viện không hòa thuận!"

Đây là đang nói Tần Thư Dao là hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ nam nhân.

Trên mặt Tần Thư Dao không thay đổi, khéo léo đồng ý.

Trường hợp này, nàng chỉ có thể nỗ lực giả bộ khéo léo.

Sau đó chính là Hiền phi, vốn bà có một chút bất mãn với hôn sự mà hoàng hậu chỉ định cho nhi tử của bà, chỉ thấy Mộ Thiếu Dục quan tâm Tần Thư Dao như vậy, cuối cùng trong lòng cũng thăng bằng một chút.

Bà cũng đã sớm chuẩn bị tốt quà tặng, bảo cung nữ đưa cho Tần Thư Dao một hà bao màu đỏ, cười nói: "Cũng không phải đồ gì tốt, chẳng qua là một chút lễ mọn. Chỉ là lời của hoàng hậu, ngàn lần đừng quên đấy!"d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Mặc dù Hiền phi nhìn thấy rốt cuộc nhi tử luôn lạnh lùng của mình cũng đã có người trong lòng, nhưng cũng không muốn thấy nhi tử của mình vì một nữ tử mà bị mê hoặc.

Tần Thư Dao bất đắc dĩ than một tiếng, nếu nàng là chính phi, có lẽ không phải nghe những lời này.

Chỉ là, hôm nay quả thật nàng nghe rất vui vẻ. Dù sao nàng chỉ là trắc phi, coi như Mộ Thiếu Dục không muốn theo nàng, như vậy nàng cũng không thể cưỡng cầu.

Tần Thư Dao nhận lấy hà bao của Hiền phi, nhưng vẫn quỳ. Hoàng hậu không lên tiếng, nàng cũng không thể đứng lên.

Một lát sau, dường như hoàng hậu mới nhớ tới, vội vàng cười nói: "Nhanh đứng lên đi. Trên đất cũng rất lạnh, con là nàng dâu mới, không cần như vậy!"

Tần Thư Dao cười đứng thẳng người, hai chân có chút như nhũn ra. Nàng nhẹ giọng nói một tiếng "cảm ơn" sau đó vẫn đứng ở một bên.

Dù sao nàng không phải phi tử trong cung, cho nên một lát sau, hoàng hậu liền đuổi bọn họ đi.

Cung Vĩnh Phúc.

Chính phi Mộ Thiếu Dục là Bạch Thiển, trong ngày thường nàng đều tự giam mình ở trong sân, không phải nàng không muốn đi ra ngoài, mà là nàng không biết nên đi nơi nào. Khắp nơi trong hoàng cung này đều là người, tùy tiện nhìn thấy một người thì phải hành lễ, điều này làm cho nàng cực kỳ không quen. Cho nên còn không bằng mỗi ngày nàng ở trong sân, trồng một chút hoa cỏ, cũng có thể giết thời gian.

Bây giờ nghe nói, cuối cùng Mộ Thiếu Dục cũng cưới được Tần Thư Dao, càng thêm vui mừng không thôi. Sớm một chút chờ ở trong cung Vĩnh Phúc.

Hôm qua nàng không đi, là bởi vì không muốn để cho Tần Thư Dao khó chịu, cũng không muốn phá hư hai người bọn họ.

Tuy nàng còn thích Mộ Thiếu Dục, nhưng lòng dạ nàng rộng rãi, càng thêm hiểu Mộ Thiếu Dục sẽ hoàn toàn không động tình với nàng, cho nên cũng quên đi.

Mộ Thiếu Dục mang theo Tần Thư Dao vừa về tới cung Vĩnh Phúc, liền thấy Bạch Thiển ngồi ở chính điện, mà Phương Sơ Viện và Đinh Văn Tĩnh cũng đều trong điện.

Tần Thư Dao biết, nàng là trắc phi, coi như địa vị ngang hàng với đám người Phương Sơ Viện, nhưng cũng vào cửa sau, cho nên cũng phải cúi đầu.

Nha hoàn xung quanh cũng đã sớm chuẩn bị trà, mặc dù Bạch Thiển cũng nghe nói những lễ nghi này, lại cảm thấy không cần thiết, mà Phương Sơ Viện quá mạnh mẽ cứng rắn. Ngay cả Bạch Thiển cũng e sợ có thể vì vậy mà liên lụy đến Tần Thư Dao, cho nên cũng đồng ý.

Mộ Thiếu Dục cũng không muốn lại xảy ra chuyện gì truyền đến chỗ hoàng hậu, cho nên liền để Tần Thư Dao đi kính trà.

Ngược lại Tần Thư Dao cung kính kính trà từng người một, chẳng qua là khi đến Phương Sơ Viện, ả cố làm trượt tay, nước trà nóng liền rơi vào trên người Tần Thư Dao.

Thật may là Tần Thư Dao đã sớm có chuẩn bị, vội vàng lui về phía sau từng bước, mặc dù là như thế, nhưng cũng dính một thân nước trà. Thật may là không bỏng.

Mộ Thiếu Dục thấy thế, vội vàng đi tới, cầm tay Tần Thư Dao, lo lắng nói: "Có bỏng không?" Sau đó lại mặt lạnh nói với Phương Sơ Viện: "Sao ngươi không cẩn thận như vậy, ngay cả cái ly trà cũng cầm không vững!"

Trên mặt Phương Sơ Viện lập tức đỏ lên, hai mắt đỏ bừng, khi đang muốn phát tác. Thì nghe được Tần Thư Dao nói: "Không có gì đáng ngại, có lẽ nước trà quá nóng, cho nên mới làm Phương trắc phi không cầm chắc!"

Nàng mới vào cửa ngày thứ nhất, cũng không muốn truyền ra chuyện không tốt.

Mộ Thiếu Dục cũng biết nếu lúc này trách phạt Phương Sơ Viện, như vậy sau này tình cảnh Tần Thư Dao ở trong cung càng thêm khó chịu. Dù sao Phương Sơ Viện cũng là cháu gái của hoàng hậu.

Mộ Thiếu Dục không lên tiếng nữa, chẳng qua là ánh mắt nhìn Phương Sơ Viện càng thêm lạnh nhạt.

Phương Sơ Viện âm thầm cắn răng, càng thêm oán hận Tần Thư Dao.

Rốt cục kính trà xong, Bạch Thiển vui mừng đứng từ trên ghế lên, cười đi tới bên người Tần Thư Dao, lôi kéo cổ tay của nàng nói: "Cuối cùng cũng đã có người làm bạn với ta rồi!"

Phương Sơ Viện nhìn thấy Bạch Thiển và Tần Thư Dao thân thiết như vậy, càng thêm tức giận không thôi. Vốn còn muốn mượn tay Bạch Thiển để Tần Thư Dao chịu chút đau khổ. Không nghĩ tới Bạch Thiển đã sớm biết nàng, hơn nữa quan hệ dường như không tệ. Nếu thật sự như vậy, sau này tình cảnh của ả cũng càng thêm nguy hiểm.

Ban đầu Mộ Thiếu Dục chỉ cưng chìu một mình Bạch Thiển, chỉ vì Bạch Thiển là chính phi, cho nên người ngoài cũng không tiện nói. Hôm qua Phương Sơ Viện thấy Mộ Thiếu Dục quan tâm Tần Thư Dao như thế, còn tưởng rằng Bạch Thiển chắc chắn ghen tỵ, không nghĩ tới Bạch Thiển cũng hoàn toàn không có nửa phần buồn bực, đã thế còn vui mừng như thế.

Dù sao nơi này nhiều người, Tần Thư Dao cũng chỉ nhàn nhạt nở cụ cười, mặc dù Bạch Thiển không biết vì sao nàng lạnh nhạt với mình như vậy, nhưng cũng không dây dưa.

Rốt cuộc đợi đến khi đám người Phương Sơ Viện rời đi, Bạch Thiển mới lớn mật nói: "Những người này cũng rất chán ghét, trong ngày thường vẫn luôn cố ý tới tìm phiền toái." Nói xong lại cười hì hì: "Nơi này quá nhàm chán, hiện tại có tỷ ở đây, ta sẽ không không có ai cùng chơi nữa!"

Tần Thư Dao nghe vậy liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục, thật ra thì tính tình Bạch Thiển cực tốt, người lại đơn thuần thiện lương, ngay cả người nàng thích là Mộ Thiếu Dục, nhưng mà sau khi biết hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao yêu nhau, cũng chưa từng làm động tay động chân gì, thậm chí còn chúc phúc bọn họ, trợ giúp bọn họ. Tần Thư Dao cảm thấy nếu là nàng, có lẽ sẽ không làm được.