Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 183: Ngô thị không cam lòng nhân cơ hội lấy lòng




Tô phu nhân lại lấy một cây trâm có chín chuỗi châu vàng ròng cho Tần Thư Dao làm lễ gặp mặt, Phương đại phu nhân ở bên cạnh cũng đã sớm có chuẩn bị, chỉ có Tô Nhã Hạm chưa có lễ gặp mặt, cũng theo đó lấy cây trâm có bông hoa sen rũ xuống đong đưa ở trên búi tóc, đưa cho Tô Nhã Hạm làm lễ gặp mặt.

Đã tới một lúc lâu, mọi người cũng uống trà nhiều rồi, sắc trời cũng dần dần tối lại.

Tô phu nhân và Phương đại phu nhân thấy sắc trời không còn sớm, cũng đều đứng dậy cáo từ.

Tô Nhã Hạm lại lưu luyến không rời, nói đám người Tần Thư Dao ngày khác đến nhà nàng chơi. Tuy trên mặt Tần Thư Dao đáp ứng, nhưng cũng biết Tần Khả Cầm không có khả năng đi, nghĩ đến ba ngày nữa, Tô phu nhân sẽ đưa thiếp đến cầu thân.

Rốt cuộc hôn sự của Tần Khả Cầm định xuống rồi, Tần Thư Dao cũng yên tâm.

Nhưng mà bên trong Tiêu Tương Uyển, Ngô thị lại hơi chau mày lại, ý đồ của Tô phu nhân khi đến đây, bà ta rất rõ ràng, chỉ là không nghĩ tới Tô gia lại muốn cưới Tần Khả Cầm.

Bà ta lại nghĩ tới năm trước, mặc kệ thế nào Tần lão phu nhân đều muốn hủy hôn với Hàn gia, xem ra bà cũng đã sớm biết người Tô gia hài lòng với Tần Khả Cầm.

Chỉ là điều này cũng lợi cho Tần Khả Cầm quá, Tô phu nhân nhìn qua thì ôn hòa không có nửa điểm ra vẻ ta đây, như vậy khi nàng gả qua, còn không phải là để nàng hưởng phúc sao. Mà Tô Nhược Hoài cũng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không kém hơn Hàn Thế Quân. Tuy bà ta chưa thấy người thật, nhưng cũng biết trong mắt Hàn Thế Quân ẩn chứa nhiều tính toán, người như vậy hoàn toàn không hợp với Tần Khả Cầm. Nhưng mà Tô phu nhân và Tô Nhã Hạm lại làm cho người ta có cảm giác không giống vậy, mà Tô Nhược Hoài cũng không đến nỗi nào.

Đứng ở một bên, Quý ma ma hiểu rõ phiền não trong lòng Ngô thị, lập tức lên tiếng nói: "Phu nhân, ngài phiền chuyện Nhị tiểu thư?"

Ngô thị hừ lạnh một tiếng: "Con tiện nhân kia sao mệnh lại tốt như vậy, lại được Tô gia nhìn trúng. Ngươi nhìn bộ dạng của Tô phu nhân vừa rồi mà xem, có lẽ hai ngày nữa sẽ đưa thiếp đến cầu thân!"

Chuyện này đương nhiên Quý ma ma cũng nhìn ra, cũng hiểu trong lòng Ngô thị không cam lòng, bà ta cân nhắc rồi mới nói: "Phu nhân, cửa hôn sự này lão nô nhìn thấy lão gia sẽ hài lòng. Lúc trước, chuyện Hàn gia là người làm chủ, chọc lão gia và lão phu nhân không thoải mái. Nhưng hiện tại người Tô gia đến đây, sao phu nhân không mượn nước đẩy thuyền, làm người tốt một lần. Điều này cũng để lão gia biết phu nhân tốt!"

Trong lòng Ngô thị không cam lòng, nhưng cũng biết biện pháp Quý ma ma nói là tốt nhất. Từ lần trước, bà ta tự chủ trương định ra hôn sự cho Tần Khả Cầm xong, Tần lão phu nhân đã không để bà ta đụng đến chuyện của Tần Khả Cầm nữa.

Hiện tại người Tô gia đến, sao không trước khi bọn họ đưa thiếp đến, ở trước mặt Tần lão phu nhân và Tần Lương ra vẻ tốt.

"Khi nào thì lão gia trở về?"

Quý ma ma nghe xong những lời Ngô thị nói, thì biết Ngô thị đã nghĩ thông suốt rồi, lập tức cười nói: "Lão nô đã bảo Lăng Hương chờ ở ngoài, chờ lão gia trở về lập tức đến thông báo!"

Ngô thị nghe xong hài lòng gật đầu.

Chuyện thương lượng trong Tiêu Tương Uyển, Tần Thư Dao tự nhiên không biết. Nàng mang theo Tần Khả Cầm trở về Vinh Thọ viện, lại nói chuyện hôm nay Tô phu nhân đến với Tần lão phu nhân.

Tần lão phu nhân nghe xong, rất hài lòng, còn nói hai câu trấn an Tần Khả Cầm, thấy Tần Khả Cầm không nháo giống lúc trước, cũng yên lòng.

Quả nhiên qua ba ngày sau, Tô phu nhân sai người đưa thiếp đến, hơn nữa còn đưa đến ngày sinh tháng đẻ của nhi tử mình.

Chuyện này, Ngô thị đã sớm nói qua với Tần Lương, Tần Lương cũng biết Tô gia làm người không tệ, trong nhà cũng chỉ có một chính thê và một thiếp thất, thiếp thất an phận thành thật, cũng không sinh con nối dòng, mà Tô phu nhân cũng chỉ có một nam một nữ, nhân khẩu đơn giản, thích hợp với Tần Khả Cầm.

Tần Lương cầm ngày sinh tháng đẻ của Tô Nhược Hoài trong tay, vuốt râu, cười nói: "Chàng trai này ta đã từng gặp qua hai lần, tuấn tú lịch sự, xứng đôi với Cầm Nhi chúng ta!"

Ngô thị thấy trên mặt ông cao hứng, tuy trong lòng có chút buồn bực, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ cười nói: "Như vậy thì quyết định thôi. Ta cũng đưa ngày sinh tháng đẻ của Cầm Nhi cho họ."

Tần Lương hài lòng gật đầu, Hàn gia là Ngô thị lén đồng ý, vì việc này ông còn từng tranh cãi ầm ĩ với Ngô thị một trận. Hiện tại thất Ngô thị giúp đỡ, không giống như lúc trước, cũng cảm thấy vừa lòng. Lập tức đuổi nha hoàn bà tử ra ngoài, lại lôi kéo tay Ngô thị, ngồi xuống, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay, nàng vất vả rồi."

Hơn nửa năm nay, Ngô thị cũng chưa từng như vậy với Tần Lương, thân thể đột nhiên mềm nhũn, nắm chặt khăn trong tay, đôi mắt cũng hơi có chút đỏ ửng.

"Chuyện lớn nhỏ trong nhà này, đều do ta thu xếp, nếu có một chút làm không tốt, ông cũng chỉ biết trách ta." Ngô thị cầm lấy khăn lau nước mắt.

Tần Lương cảm thấy cũng có chút áy náy, nên trấn an nói: "Điều này cũng do ta không tốt. Sau này ta sẽ không giống trước kia nữa!"

Ngô thị cảm thấy lập tức vui mừng không thôi, chỉ là lại nghĩ đến Vân di nương, trong lòng giống như bị tảng đá đè nặng, làm cho bà ta không thở nổi. Chính là trước đó, Quý ma ma đã nói rõ, bảo bà ta không thể hành động theo cảm tính, lại nói đến chuyện Vân di nương. Cho nên một trận oán khí này cũng bị bà ta đè xuống.

Tần Lương thấy Ngô thị không còn ngang ngược như trước, chỉ ở trong lòng ông thấp giọng nỉ non, thì ôm chặt hơn.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, phá vỡ không khí tốt lành trong phòng.

Ngô thị vội vàng đứng dậy khỏi người Tần Lương, Tần Lương cũng hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ai?"

"Lão gia, di nương hỏi ngài đêm nay có đi qua không ạ!"

Giọng nói truyền vào kia là của nha hoàn Lê Nhi bên người Vân di nương.

Tần Lương lập tức nổi giận nói: "Không quy củ gì cả, gia đi chỗ nào chẳng lẽ còn do nàng ta cho phép sao, cút trở về cho ta."

Đứng ở ngoài cửa, Lê Nhi chưa từng thấy Tần Lương tức giận như vậy, cảm thấy trầm xuống, lập tức thấp giọng "vâng" một tiếng, sau đó vội vã đi trở về.

Ngô thị thấy cảm thấy rất vui mừng, chỉ là trên mặt vẫn khuyên bảo, nói: "Lão gia cũng thật là, muội muội nhớ ngài mới như vậy, ngài cũng không cần phát lửa giận lớn như vậy!"

Vừa nói xong, Tần Lương lập tức cảm thấy hối hận, hiện tại lại thấy Ngô thị có bộ dạng tri kỷ như vậy, một chút hối hận kia cũng lập tức tan thành mây khói, ôm Ngô thị vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Năm nay, bọn nhỏ đều phải gả đi, thời gian tới sẽ phải vất vả hơn rồi!"

Ngô thị ngượng ngùng hơi cúi đầu, lên tiếng. Cảm thấy càng thêm hài lòng với đề nghị của Quý ma ma, may mà bà ta chịu đựng, bằng không lúc này sợ là Tần Lương đã sớm bị con hồ ly tinh kia quyến rũ đi rồi.

Lạc Vân Viện.

Vân di nương nghe Lê Nhi báo lại xong, trong lòng mất mát và bất lực. Hơn nửa năm nay, nàng rất được Tần Lương sủng ái, làm nàng có chút đắc ý vênh váo, suýt chút đã quên chủ mẫu của Tần phủ là Ngô thị.

Nàng khẽ cắn môi, nói với Lê Nhi: "Sau ngày hôm nay, không có việc gì khác thì đừng rời khỏi sân này."

Nàng biết sau lần này, khẳng định Ngô thị sẽ động thủ, chỉ là không biết bà ta sẽ động thủ thế nào. Nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng mình, trong lòng oán hận không thôi.

Tuy rằng Tần Lương sủng ái bản thân, nhưng lại không cho phép bản thân sinh hạ con cái, điều này làm cho nàng ở Tần gia hoàn toàn không có chỗ dựa.