Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 123: Thuyết phục mọi người cùng xuất chinh




Tin tức Mộ Thiếu Dục đi Nam Tĩnh đánh trận, không nhiều người trong triều biết đến.

Nhưng mà thời gian xuất chinh cũng định vào ngày hai mươi tháng tư, hiện tại cách thời gian xuất chinh không đến mười ngày, Tần Thư Dao lại còn chưa ngả bài với Tần Lương.

Ngày hôm đó Tần Lương hạ triều, lập tức đến Lạc Vân viện.

Vân di nương cũng đã sớm trang điểm, sau đó đứng ở cửa chờ, nhìn thấy Tần Lương tiến vào, liền giúp ông cởi quan phục ra, rồi ra lệnh cho nha hoàn rót cho ông một ly trà nóng.

Sau đó mới cười nói: "Vừa rồi đại tiểu thư đến đây, nghe nói lần này tam hoàng tử lại muốn xuất chinh! Vẫn là đi chỗ Nam Tĩnh gì đó, chỗ kia khí độc rất nhiều, đại tiểu thư rất lo lắng!"

Tần Lương cũng biết chuyện này, chỉ là hắn không để ý làm gì. Dù sao nam nhi chí tại bốn phương, hơn nữa Mộ Thiếu Dục vốn chính là võ tướng khó có được. Nếu lần này tiến đến, có thể đánh bại được Nam Tĩnh, hoàn toàn để Đại Minh triều thống nhất thành một khối, vậy cũng là không tệ.

"Hoàng thượng đặc biệt phái vài người võ công cao cường bảo vệ tam hoàng tử, huống chi cũng không phải là lần đầu tiên hắn đánh giặc, hẳn là không có việc gì!"

Vân di nương đưa cho Tần Lương một khối điểm tâm, cười duyên nói: "Chuyện này không phải là đại tiểu thư quan tâm hắn ư. Hơn nữa chuyến này vừa đi còn không biết khi nào thì có thể trở về nữa, qua mấy tháng nữa đại tiểu thư cập kê, không phải chuyện này sẽ kéo dài đại tiểu thư sao. Thiếp nghĩ, còn không bằng cùng mang theo đại tiểu thư, dù sao cũng đều có người có võ công cao cường đi cùng mà!"

"Làm càn, nó một cô nương chưa lấy chồng, làm sao có thể tùy tiện đi xa cùng với một nam tử chứ!" Tần Lương lạnh mặt, phẫn nộ quát.

Vân di nương giật nảy mình, vẻ mặt cũng trở nên bảo sao nghe vậy: "Còn không phải là tiện thiếp lo lắng cho đại tiểu thư ư. Dù sao đại tiểu thư cũng là vị hôn thê của tam hoàng tử, hơn nữa vừa nãy đại tiểu thư cũng tới đây, nói là muốn cùng đi theo tam hoàng tử!"

"Nó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nàng cũng vớ vẩn theo nó. Chuyện này về sau đừng nữa nói với ta nữa!" Tần Lương nói xong liền phất tay áo, đi ra ngoài.

Vân di nương còn tưởng rằng Tần Lương chỉ buồn bực chút thôi, không nghĩ tới lại bởi vì chuyện này, ngay cả nàng cũng không để ý. Trong lòng nàng vừa tức vừa giận, vội vàng bảo nha hoàn đi báo với Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao đã sớm đoán được Tần Lương sẽ không đồng ý, cho nên sau khi nhận được tin tức của Vân di nương, lập tức đi tới bên ngoài thư phòng.

Đi đến bên ngoài thư phòng, Tần Thư Dao nhẹ nhàng gõ gõ cửa, đợi bên trong đáp lại, mới đẩy cửa ra, sau đó cười nói: "Phụ thân còn đang đọc sách sao! Dao Nhi cho người làm một ly trà nhân sâm, phụ thân hãy uống trà trước đã!" Nói xong lập tức tiến vào, sau đó đặt ly trà ở trên bàn.

Lúc này Tần Lương mới ngẩng đầu nhìn Tần Thư Dao, sau đó trầm giọng nói: "Nghe nói con muốn cùng đi Nam Tĩnh?"

Tần Thư Dao đứng ở một bên, khẽ gật đầu: "Con biết nhất định phụ thân sẽ cảm thấy con lỗ mãng, nhưng mà tam hoàng tử đi chuyến này cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về, mà bên cạnh chàng cũng không có ai chăm sóc, nữ nhi thật sự lo lắng..." Nói xong Tần Thư Dao bày ra bộ dạng yêu kiều.

Tần Lương cũng biết nữ nhi lớn không giữ được trong nhà, nhưng mà Tần Thư Dao chỉ mới định thân với Mộ Thiếu Dục mà thôi, không minh không bạch đi theo như vậy, còn không phải bị người chê cười, mà trên chiến trường nguy hiểm, làm sao một nữ nhi có thể đi theo!

"Hắn là tam hoàng tử, có thể xảy ra chuyện gì. Con cứ an tâm ở nhà!"

Tần Thư Dao cắn răng một cái, sau đó bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, trong đôi mắt nàng chứa nước mắt trong suốt, chỉ có nàng biết rõ ràng đau khổ trong lòng của mình. Nếu không phải Tần Khả Cầm bị người hạ độc Tương Tư, làm sao nàng lại có thể ném đi hết tất cả mọi thứ của mình, sau đó đi theo Mộ Thiếu Dục đến Nam Tĩnh.

Chỉ là chuyện này nàng không thể nói cho Tần Lương nghe, bởi vì làm thế chỉ chọc tức Hàn Thế Quân, không có chút lợi ích nào cho Tần Khả Cầm.

"Phụ thân, người hãy để nữ nhi đi thôi. Nữ nhi đã định thân với chàng rồi, như vậy đời này kiếp này con là người của chàng, Nam Tĩnh kia ai chẳng biết khí độc rất nhiều, hơi chút vô ý sẽ trúng độc bỏ mình!"

Tần Lương cau mày, sao mà ông không biết chuyến đi này, không biết khi nào mới có thể trở về, chỉ là nam nhi vốn nên chí tại bốn phương, làm sao có thể bởi vì tư tình nhi nữ, mà không nhìn quân quy.

Chỉ là ông lại nhìn đến nữ nhi này của mình, từ nhỏ đã không có mẫu thân, bản thân cũng nhất định ít chăm sóc nó, trong lòng cũng không khỏi có chút thương xót.

"Chuyện này làm sao ta có thể quyết định, nhất định phải được hoàng thượng đồng ý mới được!"

Tần Thư Dao thấy ông nói như thế, trong lòng cũng dấy lên một chút hi vọng: "Ý của phụ thân là, chỉ cần hoàng thượng đồng ý là được phải không?"

Trong lòng Tần Lương cho rằng hoàng thượng chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên lập tức gật đầu.

"Vậy phụ thân ngàn lần không được nói lời mà không giữ lấy lời!" Tần Thư Dao nín khóc mỉm cười, từ trên đất đứng lên, lại vội vàng cúi người thi lễ với Tần Lương, nhẹ giọng nói: "Bây giờ con phải đi tìm tam hoàng tử, để chàng đi chỗ hoàng thượng cầu xin!" Nói xong lập tức nâng góc váy, chạy nhanh ra ngoài.

Tần Lương nhìn bóng lưng gầy yếu của Tần Thư Dao, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Túy Tiên lâu.

Tần Thư Dao vừa vào cửa đã thấy Mộ Thiếu Dục ngồi ở trên một cái ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, trên tay cầm ly trà sứ men xanh, chậm rãi nhấp một ngụm, mới quay đầu nhìn về phía nàng.

"Cô nương tìm ta là vì muốn đi Nam Tĩnh cùng với ta?" Mộ Thiếu Dục đã sớm biết tính toán của Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao khẽ gật đầu: "Chỉ cần ngài đáp ứng để ta đi Nam Tĩnh, sau khi trở về kinh ta sẽ từ hôn!"

Mộ Thiếu Dục nghe vậy hơi sửng sốt, không nghĩ tới Tần Thư Dao vì đi Nam Tĩnh, ngay cả từ hôn cũng đồng ý. Xem ra nàng cũng không muốn gả cho mình, chẳng lẽ lúc trước mình trách lầm nàng?

"Được, một lời đã định!" Mộ Thiếu Dục rất sảng khoái nói đồng ý, dù sao hắn cũng không thích nữ tử này. Đến lúc đó từ hôn, hắn cũng không cần gặp lại nàng.

Tần Thư Dao ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười như hoa: "Đa tạ Tam hoàng tử!"

Nàng không có một chút khổ sở, không có một chút bi thương nào. Có chỉ là vui mừng, chỉ có đi Nam Tĩnh, chỉ cần có thể cứu được Tần Khả Cầm, từ hôn thì tính là gì. Hơn nữa nàng trùng sinh lại một lần nữa, cũng sẽ không thể lại yêu người khác .

Hai người không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi một lát, bỗng nhiên hai người đồng thời đứng lên.

Tần Thư Dao nhìn Mộ Thiếu Dục, nhẹ giọng cười nói: "Tam hoàng tử không cần lo lắng, chỉ cần đến Nam Tĩnh, ta sẽ không đi theo Tam hoàng tử, cho nên cũng tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Tam hoàng tử!"

Trong đôi mắt như ngọc của Mộ Thiếu Dục xen lẫn kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao, sau đó mới lạnh lùng nói: "Tùy ngươi!"

Chỉ cần nữ tử này, đừng gây phiền toái cho mình, như vậy nàng muốn thế nào đều được.

Tần Thư Dao cúi người thi lễ, sau đó mới đi ra khỏi nhã gian.

Tốc độ làm việc của Mộ Thiếu Dục cực nhanh, chỉ mới một ngày, đã truyền đến tin tức, nói là hoàng thượng đã đồng ý để Tần Thư Dao cùng đi theo. Hơn nữa hoàng thượng còn đặc biệt hạ thánh chỉ, điều này cũng làm biến mất không ít xấu hổ cho Tần Thư Dao.

Từ sau khi Hàn Thế Quân được trọng dụng, bệnh tình của Tần Khả Cầm cũng dần dần tốt lên, hiện tại cũng đã có thể xuống giường đi lại.

"Tỷ tỷ muốn đi Nam Tĩnh? Đó là chỗ nào?" Tần Khả Cầm trợn to đôi mắt, vẻ mặt hồng hào.

Tần Thư Dao cười vuốt vuốt đầu của Tần Khả Cầm, nói: "Đó là một địa phương chim hót hoa thơm, khắp nơi đều đủ loại hoa cỏ, nhìn rất đẹp!"

"Tỷ phu thật tốt với tỷ tỷ!" Nói xong trên mặt của Tần Khả Cầm lộ ra một tia hâm mộ, mà trong mắt cũng có