Đích Nữ Là Nữ Phụ

Chương 5: Ta muốn ra uy (Hạ)




"Tỷ, tỷ nói như vậy thật là quá đáng!" Tiêu Khuynh Yên tức giận nói, sau đó khóc lóc, mắt đẫm lệ nhìn Tiêu bà bà: "Nội tổ mẫu, người xem, tỷ tỷ còn không phải bắt nạt con?"

Tiêu bà bà liếc Tiêu Khuynh Yên một cái, rồi nhìn sang ta, giọng trầm trầm hỏi: "Lam nhi, mọi chuyện là sao?"

Ta nhanh chóng trả lời: "Thưa, là do bọn hạ nhân này không được quản giáo nghiêm khắc, nên dựa hơi chủ nhân bắt nạt người khác... "

Ta chưa kịp nói xong, thì liền bị Tiêu Khuynh Yên nàng cắt ngang: "Tỷ, chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, hà cớ gì phải xé ra to, hơn nữa tỷ là đang cố ý nói ta không biết quản giáo người của mình sao?"

"Im lặng, để Đại tỷ của ngươi nói hết!" Tiêu bà bà bình thản ngồi xuống ghế, giọng thâm trầm cất lên làm Tiêu Khuynh Yên im bặt.

"Chuyện nhỏ? Muội muội à, chuyện này can hệ tới danh dự Tiêu phủ, thì làm sao lại là chuyện nhỏ đây? Hơn nữa, hình như ta chưa từng nói là muội không biết quản giáo người của mình!" Ta bày ra bộ mặt nghiêm, hắng giọng nói, trong lòng thầm cười trộm!

"Tỷ một câu nói tới danh dự Tiêu phủ, hai câu lại nói tới danh dự Tiêu phủ! Thật ra là tỷ đang cố tình mắng ta thì đúng hơn!" Tiêu Khuynh Yên giậm chân xuống nền.

"Ta cố tình mắng muội? Muội dựa vào đâu mà nói như vậy? Hơn nữa rõ ràng là bọn người này làm cho danh dự Tiêu phủ không còn!" Ta vừa nói, mắt liếc sang bọn người của Thanh Mai.

Ngưng một lúc, ta liền nói tiếp: "Bọn người của Thanh Mai cậy thế chủ nhân bắt nạt Linh Hoa, không cho nàng lấy nước... "

Ta lại tiếp tục bị Tiêu Khuynh Yên cắt ngang: "Đại tỷ, tỷ là vì một nha hoàn đòi công đạo sao?"

"Tứ muội, chắc hẳn khi đến đây muội cũng nghe qua chuyện này rồi, đúng chứ? Bọn người của Thanh Mai này là không biết phép tắc, nên mới bị ta phạt!" Ta cười nhẹ, rồi nhìn Tiêu Khuynh Yên mà đáp.

"Vậy, rốt cuộc bọn họ đã phạm phải vào tội gì?" Tiêu Khuynh Yên nhẹ đảo mắt sang ta, rồi sang bọn người của Thanh Mai.

"Tội gián tiếp mưu sát người của Tiêu phủ!" Ta dõng dạc hô lên.

"Đại tỷ, chuyện này, không thể đem ra đùa được! Mưu sát là tội tử, tỷ đừng có vu oan cho họ." Tiêu Khuynh Yên khi nghe ta nói xong thì tinh thần cũng bị dọa cho không ít, sau đó lại hồi thần mà phản bác.

"Tỷ vu oan cho họ? Có sao? Tam muội hiện tại đang bị bệnh, thiếu nước chắc hẳn sẽ chết, mà bọn người này dám to gan cậy thế của chủ nhân cản cho Linh Hoa không thể đem nước về kịp thời, cứu lấy Tam muội! Đây còn không phải là tội gián tiếp mưu sát người trong Tiêu phủ sao? Hay chẳng lẽ là muội không xem Tam muội là trong Tiêu phủ? Muội thực sự không ưa Tam muội như thế sao? Dù th6e1 nào thì muội ấy cũng là tỷ tỷ của muội mà." Ha ha, chuyện vui a, sắp có chuyện vui xem rồi!

"Cái này... muội... " Tiêu Khuynh Yên khó xử nhìn ta, sau lại nhìn Tiêu bà bà đang chăm chú nghe, tay thì cầm một tách trà, miệng nhâm nhi thưởng thức.

"Muội như thế nào a?" Ta tiến lại gần Tiêu Khuynh Yên, khóe môi có chút cong lên, giọng như trêu đùa nói.

Tiêu Khuynh Yên cho dù là nhỏ tuổi hơn Tiêu Mễ Á Lam, địa vị, cùng thân phận kém hơn Tiêu Mễ Á Lam, trí thông minh cũng chỉ thuộc dạng hạng trung, thiên phú thì kém cỏi!

Cho dù như thế nào thì cũng Tiêu Mễ Á Lam đang đàn áp nàng, nàng không thể để yên chuyện này, bình thường bà nội luôn cưng chìu Tiêu Mễ Á Lam, không để nàng cùng mẫu thân vào trong mắt, nàng phạm lỗi dù lớn hay nhỏ đều bị phạt, còn Tiêu Mễ Á Lam thì lại được tha, như vậy thật bất công cho nàng, nhưng chẳng phải là nhẫn nhịn hết hay sao?

Hiện tại nàng cực kì tức giận, nể không kiêng nể mà quát: "Ngươi, ta gọi ngươi một tiếng đại tỷ không phải là vì ta tôn kính ngươi, ngươi chẳng phải cũng chỉ là một người bình thường hay sao? Nếu không nhờ nội tổ mẫu cưng chìu ngươi, mẫu thân ngươi là chính thất địa vị có chút cao sang, ngươi lại được hạ sinh trước nhất, trở thành đích trưởng nữ, nếu không phải như thế thì ngươi chẳng là cái thá gì trong Tiêu phủ! Như vậy, hà cớ gì ngươi lại bức ta tới đường cùng năm lần bảy lượt như vậy, ngươi xứng sao?!?! Có khi, đến hạ nhân trong Tiêu phủ ngươi cũng không xứng làm! Ngươi lại càng không xứng gọi ta một tiếng muội muội." Tiêu Khuynh Yên chỉ tay vào ta, hậm hực xả giận, bao nhiêu câu từ đều không quan sát tới tình cảnh hiện tại, cứ thế mà tuôn ra hết!

Ngu xuẩn, thật ngu xuẩn! Tiêu Khuynh Yên này tại sao lại ngu xuẩn như thế! Ta không hiểu nổi được, Tiêu Khuynh Yên mà ta từng được biết trong nguyên tác thì không đến nổi ngu ngốc như thế này: "Muội muội, muội sao lại tức giận như vậy, muội có biết rằng những lời vừa rồi là muội không nên nói hay không?"

"Tiêu Khuynh Yên!" Tiêu lão bà bà đứng lên, bước tới gần Tiêu Khuynh Yên, bất giác Tiêu Khuynh Yên lùi lại vài bước, ta thì né sang một bên ngay khi thấy Tiêu bà bà đứng dậy rời khỏi ghế.

"Ngươi dám ăn nói lỗ mãng như thế?" Tiêu bà bà bước tới gần Tiêu Khuynh Yên bao nhiêu thì nàng lùi lại bấy nhiêu.

"N... n... Nội tổ mẫu" Tiêu Khuynh Yên lắp bắp lên tiếng, nàng biết rằng khi nãy mình đã nói những thứ không nên nói.

'Ba!'

Tiêu bà bà 'ban tặng' cho nàng một cái bạt tay, như vậy phải chăng là còn quá nhẹ?

"Ngươi xứng để gọi ta một tiếng 'Nội tổ mẫu' hay sao?" Tiêu bà bà là đang trả đũa đây mà, còn không phải hay sao chứ?!?!

Tiêu Khuynh Yên bị cái tát làm hoảng hồn, thân hình mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền, nước mắt đang cố trào ra, khuôn mặt như hoa bị cái tát làm méo mó, lực tay của Tiêu bà bà lúc đó thực rất mạnh, người yếu ớt như Khuynh Yên mà bị tát trúng thì đến cả máu trong miệng cũng phải tuôn xuống, chứ không phải là chỉ đỏ ửng lên như thế thôi.

"Dạ Lam, Dạ Lục, hai ngươi tới đưa Tiêu Khuynh Yên đi trừng phạt, sau đó thì nhốt nàng vào nhà kho, không cho ăn uống, khi nào có lệnh mới được thả ra, bất cứ ai cầu tình đều bị phạt chung!" Tiêu bà bà nhàn nhạt ra lệnh.

Sau đó, hai nha hoàn Dạ Lam cùng Dạ Lục đi tới, đem Tiêu Khuynh Yên đang ngồi bệt xuống nên lôi đi.

Bóng của ba người Dạ Lạm, Dạ Lục, và Tiêu Khuynh Yên đi khuất mất, thì Tiêu bà bà lại bước tới cửa, giọng cực kì quỷ dị lên tiếng: "Sau này không cho phép chuyện này xảy ra một lần nữa, chuyện này hể ai truyền ra ngoài sẽ nghiệm trị bằng khổ hình." Đoạn: "Lam nhi, ngươi cũng mệt rồi, nên nghĩ ngơi sớm. Bọn hạ nhân đang quỳ ở dưới đất đó, ngươi cứ tự nhiên xử lí, ta không muốn can dự vào." Nói xong Tiêu bà bà cũng rời đi.

Đợi Tiêu bà bà đi xa, ta mới cất giọng, gọi Khuy Nha đóng cửa lại: "Khuy Nha, ngươi ra đóng cửa lại, ta muốn nghỉ ngơi, sẵn tiện dặn nhà bếp hôm nay nấu cho ta ít canh bổ."

Gần một khắc trôi qua, ta không thấy Khuy Nha làm theo lệnh, liền kì quái, nhìn sang Khuy Nha: "Khuy Nha!"

Khuy Nha hai chân mềm nhũn, mắt như sắp khóc, giọng run run mà hướng ta nói: "Đại... tiểu thư, nô tì... nô tì... " Chưa nói xong, Khuy Nha đã bật khóc ô ô.

Nếu ta không nhầm thì ngày thường lá gan của nha đầu này không lớn, đụng chuyện là sợ hãi, la ó, ô ô khóc ngay.

Thấy vậy, ta đành phải bước tới, vỗ vai Khuy Nha, rồi đặt nàng xuống ghế, dịu nhẹ mà dỗ dành, trông ta lúc này có giống với bảo mẫu hay không nhỉ?

Nhanh chóng ta lại liếc sang nhóm người của Thanh Mai, trừng mắt, tức giận ra lệnh: "Các ngươi mau cút khỏi Tiêu phủ, bằng không kết cục sẽ thê thảm hơn cả Tứ muội!"

Nghe nhắc tới chủ nhân, bọn người này cực kì hoảng sợ, Tứ tiểu thư là cháu gái của Tiêu lão bà bà, con gái của Tiêu Thừa tướng, mà còn bị đối xử như thế, vậy hỏi thử bọn họ chỉ là một nhóm hạ nhân, không danh cũng chả phận sao dám phản kháng đây?

Rất nhanh, bọn người này đều chạy ra khỏi Tiêu phủ, từ đó về sau có thể sẽ không ai gặp lại họ!

Khuy Nha được ta dỗ cuối cùng cũng chịu nín khóc, sau đó thì lăn ra ngủ, còn ta thì phải sai người tới đưa nàng đi về phòng hạ nhân mà ngủ.

Mọi chuyện còn lại ta tự mình làm, rồi tiếp theo thì ta chính là leo lên giường mà nghĩ ngơi. Hôm nay cũng thật quá mệt mỏi rồi!