Editor: trang bubble
Tư Không Vũ cũng không hỏi các nàng tại sao ngay cả xe ngựa cũng không cần. Một đám người thấy Mộ Lam Yên và Tố Quý thu dọn đồ đạc xong, chính là hùng dũng rời khỏi quán trà sơn dã này.
Lúc rời đi, Tư Không Vũ còn đặc biệt trở lại trong quán trà, cho thiếu niên bị dọa sợ đến trốn đi một thỏi bạc, coi như là cho hắn tiền nhận lỗi phá hư quán trà.
Trở lại nội thành Giao Châu, Mộ Lam Yên vốn tưởng rằng Tư Không Vũ là muốn sắp xếp nàng vào ở khách sạn hoặc là phủ đệ của hắn. Lại không nghĩ rằng dẫn theo họ đi tới một cái cửa đại viện có biển là "Cực Phong phái".
Chỗ đại viện này cũng không ở khu vực nội thành náo nhiệt nhất. Nhà người bình thường đều là cửa hướng Nam, vậy mà nhà này lại là cửa hướng Bắc. Hơn nữa, nhìn bộ dáng kia cũng là diện tích tương đối lớn, cách xa đường phố, cho nên ngay cả cửa cũng là cực kỳ yên tĩnh.
Bọn họ là cưỡi ngựa mà đến.
Tư Không Vũ xuống ngựa bèn đón lấy Mộ Lam Yên xuống.
Mộ Lam Yên quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa khí thế cũng không phải đặc biệt hào hùng, hoài nghi xoay mặt nhìn về phía Tư Không Vũ: "Đây là?"
Cùng lúc đó, mọi người cùng nhau xuống. Vẫn là nam tử luôn nói chuyện trước đó, dắt ngựa đến gần, trả lời nghi vấn của Mộ Lam Yên: "Đây là chỗ ở của môn phái chúng ta."
"Hả?"
Thấy Mộ Lam Yên vẫn còn chần chờ, Tư Không Vũ cười nhạt một tiếng: "Vốn là không nên lỗ mãng mời cô nương vào ở một chỗ như vậy. Chỉ là đoạn đường mới vừa rồi, ta đã nghĩ, để cho cô nương trọ lại khách sạn vẫn là có chút không yên lòng. Giao Châu là láng giềng Đại Bằng, khó bảo đảm người Đại Bằng lần theo được hành tung của cô nương. Đến lúc đó, ta sẽ coi là có lòng cứu, cũng là ngoài tầm tay với. Nhưng mà Cực Phong phái này luôn luôn quan hệ rất tốt với ta, cô nương ở nơi này, ta cũng sẽ an tâm!"
Mới vừa rồi, dọc đường đúng là Tư Không Vũ đi tuốt ở đàng trước. Cho nên Mộ Lam Yên thiếu chút nữa cho rằng Tư Không Vũ ở tại loại địa phương này.
Thường xuyên qua lại, Mộ Lam Yên cũng lười hỏi lại, theo Tư Không Vũ và nhóm người kia đi vào.
Tiến vào cửa không lớn, bên trong có một cái sân bãi khổng lồ, phía trên có cọc gỗ, bao cát, đao thương thiết côn ngang hàng một loạt vũ khí bình yên đặt ở rìa. Chắc hẳn đây là nơi huấn luyện của Cực Phong phái.
Bây giờ đã sắp gần trưa rồi, cho nên mọi nơi trừ đại thẩm quét sân, cũng không còn những người khác nữa.
Dọc theo con đường đá cẩm thạch này đi vào trong, cách đó không xa lại có một cửa chính màu son đóng chặt. Khi đi ngang qua một đại thẩm quét sân thì người kia đột nhiên dừng việc làm trong tay lại, lễ độ cung kính cúi mình vái chào với bọn họ: "La chưởng sự, ngài đã tới à."
Nam tử bị gọi là La chưởng sự chính là người nói nhiều nhất trước đó.
Mộ Lam Yên liếc mắt một cái, trong lòng mới hiểu không trách được những người còn lại đều kính sợ đối với hắn, mà hắn cũng hoàn toàn không coi mình như người ngoài, luôn nhiều lời như vậy, hóa ra là một nhân vật khá là có địa vị.
Lúc này La chưởng sự hoàn toàn không có ‘lỗ mãng’ lúc trước, diện mạo nghiêm túc gật đầu, đưa ngón tay chỉ về phía cửa: "Chưởng môn có ở đây không?"
"Có." Đại thẩm cúi đầu trả lời.
"Mở cửa đi." La chưởng sự dứt lời, đại thẩm quét sân đó bèn tiến lên trước thay hắn mở ra cửa chính màu son này.
Bên trong còn một con đường đá cẩm thạch, chỉ là cuối đường đá cẩm thạch kia lại là từng gian phòng đóng chặc. Mặc dù Mộ Lam Yên hoài nghi cửa khắc hoa của Cực Phong phái này đến ngay cả hạ nhân không thấy nhiều, kéo người quét sân bèn trực tiếp sai bảo. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là theo sát ở sau lưng Tư Không Vũ, lôi kéo Tố Quý đi vào.
Từ khi tiến vào cửa chính của Cực Phong phái, nàng lại cảm thấy có chút kỳ quái. Giống như trong lúc vô hình có một cái lưới lớn trong suốt, đang từ từ thu hẹp, làm cho nàng cảm thấy đè nén có chút không thoải mái.
Chỉ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nhớ tới nếu đi theo Tư Không Vũ tới, cứ yên tâm đợi trước. Dù sao, Tư Không Vũ cũng coi như là cứu nàng hai lần, chắc là không xấu.
Một nhóm người yên lặng như tờ chính là đi đến tận cùng bên trong, dừng lại ở cửa một căn phòng, từ trong khe cửa bay ra một mùi đàn hương nhàn nhạt.
La chưởng sự dừng bước lại, sau đó xoay người sai phái nhóm người cùng nhau theo tới kia. Chỉ là nháy mắt, Mộ Lam Yên lại nhìn bọn họ biến mất trong lối đi nhỏ ở hai bên khác biệt.
Nếu không phải tận mắt thấy bọn họ rời đi, Mộ Lam Yên vẫn chỉ coi nơi này là một viện nhỏ khép kín.
La chưởng sự nhìn ra hoài nghi trong mắt Mộ Lam Yên, đột nhiên khẽ cười một tiếng giải thích: "Các đệ tử của Cực Phong phái chúng ta ở hậu viện, ở ngay bốn phía viện này, có dạng cây quạt phân tán ra. Lúc buổi sáng mỗi ngày luyện công sáng sớm cũng sẽ đi ngang qua đây, quỳ lạy Chưởng môn, tỏ vẻ kính ý cao nhất đối với chưởng môn."
Mộ Lam Yên cười gượng một phen: "Tác phong của môn phái các ngươi còn thật sự coi là kỳ quái."
Dứt lời, bên trong cửa mà bọn họ đối mặt, đột nhiên truyền ra một tiếng nói của lão giả: "La Y, ngươi ở bên ngoài la hét ầm ĩ cái gì đấy?"
Lúc này, cả khu vườn đã chỉ còn lại bốn người La chưởng sự, Tư Không Vũ và Mộ Lam Yên các nàng.
La chưởng sự nghe âm thanh sau lưng, lập tức quay người sang, lễ độ cung kính nhắm về phía kề người quỳ lạy, rồi sau đó lớn tiếng nói: "Hai vị tiểu khách mà Tư Không công tử mời đã đến, ta dẫn đến ra mắt Chưởng môn."
"Vào đi!" Lão giả dứt tiếng, cửa chính là mở ra.
Đập vào mi mắt lại là một cái Bát Quái Đồ Dịch kinh khổng lồ trên đất, một lão giả tóc mai trắng, ngồi xếp bằng ở giữa bức vẽ, bên kia là chưởng môn.
Mắt của chưởng môn chuyển động theo cánh cửa từ từ mở ra, khi bọn họ chuẩn bị bước vào thì đôi mắt lấp lánh ánh có thần của chưởng môn cũng đã thăm dò ở trên người Mộ Lam Yên.
"Chưởng môn." Tư Không Vũ đột nhiên cúi người chắp tay.
Mộ Lam Yên thấy vậy, với Tố Quý hai người cùng nhau làm y theo.
La chưởng sự tiến lên, đỡ chưởng môn dậy.
"Sáng sớm hôm nay, công tử hẹn người trong phái chúng ta ra đi ngoài luyện công buổi sáng, không ngờ còn dẫn về hai nữ khách ạ." Bộ dáng chưởng môn tuy già, nhưng giọng nói vẫn là trung khí mười phần.
Mộ Lam Yên kéo Tố Quý, nhanh chóng chắp tay lần nữa, cúi đầu, tràn ngập áy náy mở miệng: "Tiểu nữ tử Mộ Lam Yên và gia nô Tố Quý, quấy rầy chưởng môn."
"Không ngại, không ngại. Nếu là khách của công tử, đó chính là khách của Cực Phong phái ta. Ba vị xin mời đi theo ta." Sau khi chưởng môn do La chưởng sự đỡ dậy, bèn dẫn đầu đi tới phía gian phòng nhỏ bên kia.
Mộ Lam Yên chú ý tới, cửa vào này mặc dù thoạt nhìn không lớn, có điều bên trong giống như cái viện này của Cực Phong phái, xoay người chính là ‘phòng tiếp đãi’ khổng lồ, bên trong bày biện một số bàn ghế. La chưởng sự đưa Chưởng môn đến trên ghế chủ dưới tấm hoành phi, bèn xoay người đi tới phía trước giữ cửa.
Bên trong phòng trên tấm hoành phi viết bốn chữ lớn ‘Chính Nghĩa Lẫm Nhiên’, ăn khớp lẫn nhau với mặt chưởng môn chính khí phía dưới.
Ngồi xuống không lâu lắm, thì có một tiểu đệ tử trong môn phái, bưng nước trà tới.
Chưởng môn đầu tiên là quấy quả mấy câu với Tư Không Vũ, Tư Không Vũ chính là lấy cớ còn có buôn bán phải xử lý, rằng tối nay lại tới thăm Mộ Lam Yên, tr@ng D1)LQD bvbl3 chính là rời khỏi Cực Phong phái.
Nhìn chưởng môn trước mặt luôn chú ý mình, Mộ Lam Yên càng cảm thấy có chút hít thở không thông, dù rằng chưởng môn thoạt nhìn là vô hại như vậy.
Tư Không Vũ đi không bao lâu, chưởng môn lại bảo La chưởng sự đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho Mộ Lam Yên họ. Bởi vì các nàng là khách, cho nên cũng không sắp xếp họ cùng đi nhà ăn của Cực Phong phái cùng nhau ăn cơm.
Mộ Lam Yên nhớ tới nếu đã sắp xếp ăn cơm, ước chừng chính là muốn kết thúc đợt tán gẫu đè nén này. Vừa định mượn cớ rời đi, chưởng môn lại dẫn đầu tìm được đề tài: "Mới vừa rồi ta nghe La Y nói, ngươi biết nhuyễn châm của môn phái chúng ta?"
Quanh quẩn cả lúc lâu lại trở về điểm khởi đầu. Mộ Lam Yên suy nghĩ lúc trước La chưởng sự cũng đã nói rất nhiều người biết cái này, cho nên cũng không che giấu, thoải mái thừa nhận.
Nhưng không ngờ nàng vừa dứt lời, trên mặt chưởng môn vốn là hiền lành, từ từ trở nên yên lặng, thậm chí là tức giận.
Mộ Lam Yên nhìn đối phương trở mặt, trong lòng chính là hơi hồi hộp một chút, hỏi ngược lại bản thân có nói sai cái gì hay không.
"Công phu của ngươi, là ai dạy?" Chưởng môn lại lên tiếng.
Mộ Lam Yên tự nhiên lại là lần nữa giải thích một lần lý do đã giải thích với La chưởng sự lúc trước. Nhưng vẫn không thể đổi về một chút hiền lành trên mặt chưởng môn.
Mộ Lam Yên hỏi lại không phải nói ai cũng biết cái này, tại sao lại đột nhiên hỏi nàng. Chưởng môn cũng giải thích, nếu như ai cũng biết, làm sao lại trở thành tuyệt học của Cực Phong phái bọn họ. Hơn nữa, sở sĩ La Y nói như vậy, cũng chỉ vì để cho nàng yên tâm.
Lúc này Mộ Lam Yên mới phản ứng được, nghi ngờ lúc trước của nàng cũng không phải là dư thừa.
Chỉ là hỏi lại chưởng môn thì chưởng môn cũng không nói lời nào. Mà là chào hỏi họ một tiếng, đồng thời đi theo hắn ra khỏi gian phòng.
Trở lại cái viện không lớn kia, chưởng môn dẫn họ vào một con đường nhỏ chật hẹp. Chung quanh hư cảnh, vẫn là không thấy được một người giống như trước đó.
Đi theo đá cuội dưới chân, đi thẳng một mạch đến một cái tiểu viện không lớn, đẩy cửa ra đi vào, yên tĩnh đáng sợ.
Mộ Lam Yên cảnh giác nhìn quanh bốn phía một cái, trừ tường cao bò đầy con thằn lằn kia thì cũng không có bất kỳ vật gì. Trong cái viện này, trừ một con đường và cỏ dại hai bên, thì không có những thứ khác. Thay vì nói đây là một cái viện, chẳng bằng nói là một ‘nhà tù’, bởi vì cửa vào chính là một cái chìa khóa khổng lồ móc vào.
Ba người đi tới giữa sân, chưởng môn chính là dừng bước.
Trong lòng Mộ Lam Yên hoài nghi, vừa định mở miệng hỏi thăm, bên trong cửa trước mặt cách đó không xa đột nhiên truyền đến một đợt âm thanh gõ lung tung cửa trước mặt. Phối hợp bốn phía yên tĩnh, nàng bị dọa đến cả người giật mình một cái, lông măng đều muốn dựng lên.
Tố Quý nhát gan hơn nàng nhiều, tiếng động kia mới vừa vang lên, tiểu nha đầu đã giơ chân lập tức núp ở sau lưng Mộ Lam Yên. Tiếng gõ cửa vừa mới qua đi, bên trong đã truyền đến tiếng giống như dã thú rống giận, lượn quanh ở bầu trời viện này, làm cho người ta cảm thấy da đầu rất tê dại.
Chưởng môn đi về phía trước mấy bước, trong lòng Tố Quý run sợ nhìn chằm chằm bóng lưng kia, nhỏ giọng nói ở bên tai Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, sao dọc đường ta đều cảm thấy, tất cả mọi người trong cái viện này thật kỳ quái."
Mộ Lam Yên đã sớm cảm thấy một điểm này, chỉ là nàng đều liên tục cố nén.
Gian phòng duy nhất trong viện, bên trên cửa mà kẻ kia gõ cũng treo một cái khóa. Theo người ở bên trong mãnh liệt vỗ vào, thân khóa phát ra tiếng kéo rắc. Chưởng môn lấy ra cái chìa khóa từ bên hông, chậm rãi mở cửa ra.
Đồng thời trong miệng lớn tiếng giận dữ mắng mỏ: "Súc sinh, còn không mau chóng trốn vào bên trong!"
Vừa dứt lời, gian phòng lại yên tĩnh trong nháy mắt.
Đôi mắt lấp lánh của Mộ Lam Yên và Tố Quý nhìn chằm chằm cánh cửa bị mở ra từ từ.
Trực tiếp kinh ngạc thấy, kẻ đó ngoan ngoãn đứng ở cửa, tay chân cột dây xích, điềm đạm đáng yêu nhìn phía ngoài: Lãng Hổ!