Đích Nữ Khó Gả

Chương 80: Dấu vết




"Đây là Diệc Dao phải không, đã lớn như vậy rồi, ta nhớ thời điểm tiểu cô rời nhà cũng tầm tuổi này, nhanh thật, chỉ chớp mắt đã qua hai mươi mấy năm." Thành thị và Hình đại gia cùng nhau quản lý cửa hàng ở Huy Châu, tiếp xúc nhiều người, so với nhị cữu mẫu Dương thị biết ăn nói hơn nhiều, nhiệt tình lôi kéo Sở Diệc Dao, một mặt cười nói với Hình lão phu nhân, "Nương a, người nhìn đứa nhỏ này, rất giống tiểu cô khi đó."

"Mọi người tán gẫu đi, cháu đi xem nhị biểu tỷ một chút." Thành thị đột nhiên khách sáo nhiệt tình, Sở Diệc Dao có chút không quen, chào hỏi Hình lão phu nhân rồi đi đến phòng Hình Tử Thù, ba tỷ muội Hình gia đang ngồi nói chuyện phiếm, nhất là Hình Tử Lan, vẻ mặt ghen tị nhìn đồ cưới chuẩn bị trong phòng.

"Nhị tỷ, thật tốt, tỷ có thể gả vào nhà tốt như vậy." Chỉ qua thời gian hơn một năm, nhị tỷ được gả vào Trương gia, dọc đường đi tới đây nghe tổ mẫu nói, Trương gia là gia đình giàu có, nhị tỷ gả cho một người đọc sách, tương lai có thể làm phu nhân nhà quan, đây là điều trước giờ không ai dám nghĩ.

"Muội cũng sẽ tìm được một người tốt." Hình Tử Thù cười an ủi muội muội, Hình Tử Lan yêu thích sờ bộ đồ cưới không buông tay, lầm bầm một tiếng, "Sao có thể có vận tốt như nhị tỷ."

"Đang nói gì vui vậy." Sở Diệc Dao đi tới, cầm lấy cái hộp từ trong tay Bảo Sênh đưa tới trước mặt Hình Tử Thù cười nói, "Cái này cho Tử Thù tỷ."

Thời điểm Hình Tử Thù cầm lấy cái hộp kia liền giật mình, khá nặng. Mở ra xem, sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn Sở Diệc Dao, "Cái này..."

"Trong nhà có tỷ muội xuất giá, đều sẽ tặng thêm, tỷ cũng đừng khách khí, cho dù gia thế Trương gia tốt hơn chúng ta, cũng phải thuận lợi vui vẻ gả đi." Sở Diệc Dao tặng cho Hình Tử Thù một bộ đồ trang sức đeo tay, ở tầng dưới của cái hộp là một đôi vòng tay ngọc bội long phượng, Hình Tử Lan bên cạnh nhìn thấy kinh hô lên tiếng, "Nhị tỷ, thứ này đều đuổi kịp những thứ nương chuẩn bị cho tỷ."

Nữ nhi xuất giá tất nhiên Thành thị cũng chuẩn bị đồ cho nàng, bất quá năm đó bà gả vào Hình gia, Hình gia vẫn chỉ là nông hộ bình thường, của hồi môn của bà cũng không khá hơn chút nào, cho nên của hồi môn cho nữ nhi cũng là đồ mới đặt mua, tự nhiên không sánh bằng một bộ trọn vẹn này của Sở Diệc Dao.

Cha cùng nương chuẩn bị của hồi môn cho nàng cũng chỉ có một chút như vậy, Sở Diệc Dao tặng một bộ này, đều vượt qua tất cả, tỷ muội tặng quà cưới cũng không cần quý giá như vậy, Hình Tử Thù từ chối nói không cần. "Diệc Dao, những vật này ta không thể nhận."

Sở Diệc Dao đẩy tay nàng về, nhìn Hình Tử Ngữ trêu chọc nói, "Nhị biểu tỷ nói bậy bạ gì đó, giờ mà tỷ không nhận, cuối năm đại biểu tỷ thành thân ta tặng quà cũng không dám nhận." Người sau lập tức nở nụ cười, phụ họa, "Đúng vậy Tử Thù, nếu muội không nhận, đến lúc ta thành thân, Diệc Dao tặng cho ta, ta cũng không dám nhận."

"Thật là không nói thắng mọi người a!" Hình Tử Thù oán trách liếc nhanh các nàng, ngược lại Hình Tử Lan xem ra mở, khép cái hộp lại 'bang' một tiếng, kéo Hình Tử Thù làm nũng nói, "Thật sự là rất hâm mộ nhị tỷ!"

Mọi người trong phòng đều bị bộ dáng nói chuyện của Hình Tử Lan chọc cho vui vẻ.

Trong không khí vui vẻ, trung tuần tháng bảy, Hình Tử Thù xuất giá, trong sân nhỏ tràn đầy khách nhân, hết sức náo nhiệt, Trương Tử Lăng mặc một thân hồng y tân lang đứng ở cửa, đối diện với một đám ca ca muội muội làm khó dễ, một mình hắn cũng có thể thành thạo giải quyết, đoàn người lĩnh bao lì xì xong liền cho hắn tiến vào, Thành thị là lần đầu nhìn thấy con rể, càng xem càng hài lòng, cười không ngậm được miệng.

Hình Tử Thù được đại ca Hình Văn Ngang cõng từ trong nhà ra, sau khi đưa lên kiệu hoa, Hình đại gia cầm một chậu nước giội xuống nền đất dưới chân đội ngũ đón dâu.

Nữ nhi gả chồng như tát nước đổ đi.

Hốc mắt Hình lão phu nhân ướŧ áŧ được Dương thị đỡ trở về phòng, bà muốn ở đây đến cuối năm chờ Hình Tử Ngữ xuất giá rồi trở về Huy Châu, còn một nhà Hình đại gia thì chỉ ở lại ba ngày chờ Hình Tử Thù lại mặt liền trở về, cửa hàng Huy Châu một ngày không có người trông nom bọn họ đều không yên tâm.

Sau khi tiễn hết khách, Sở Diệc Dao chuẩn bị cùng đại tẩu một khối rời đi, Thành thị lại giữ nàng lại, đầu tiên là nhìn Kiều Tòng An, có thể nghe được nhị cữu nói Sở gia bây giờ do Sở Diệc Dao quản, lại nhìn về phía Sở Diệc Dao, "Diệc Dao a, đại cữu mẫu muốn nhờ cháu chuyện này."

"Đại cữu mẫu xin cứ nói." Sở Diệc Dao đoán Thành thị sẽ nói đến chuyện hai biểu ca, không ngoài dự liệu, Thành thị nhắc tới hai đứa con trai vợ kế, bà cũng không định khó dễ gì, chỉ là không muốn bọn hắn ở lại Huy Châu tranh giành Hình gia cùng mình con trai mình, cho nên muốn để bọn hắn lại Kim Lăng, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng trở về.

"Không phải lão nhị ở lại đây giúp cháu sao, hai đứa Văn Vũ cùng Văn Trì tuổi cũng không nhỏ, cũng đến lúc học tập làm ăn rồi, có thể cho bọn nó đến cửa hàng của cháu giúp đỡ, đi theo lão nhị học tập được không."

"Đại cữu mẫu, chuyện này chỉ sợ là không được, tiểu nhị trong cửa hàng đều đã làm năm sáu năm, tiểu nhị bình thường đều chuyển hàng trên bến thuyền là chính, cháu thấy hai biểu ca cũng chịu không nổi cái này, về phần vài gian cửa hàng của cháu, chỉ là làm ăn nhỏ, không cần nhiều người như vậy." Để bọn họ đến cửa hàng của nàng làm việc, còn không bằng cho bạc để bọn họ trở về Huy Châu dưỡng lão trước thời gian, nếu nàng đáp ứng chẳng khác nào tự bê đá đập chân mình.

Thành thị không nghĩ tới Sở Diệc Dao từ chối dứt khoát như vậy, nụ cười trên mặt chợt tắt, Sở Diệc Dao lại tiếp tục nói, "Muốn học tập làm ăn thì đi theo đại cữu là thích hợp nhất, cần gì ở lại Kim Lăng, trời xa đất lạ, bọn họ có chuyện gì nhị cữu cũng không tiện làm chủ, cháu lại càng không."

"Đại cữu cháu đều làm ăn ít vốn." Thành thị hậm hực cười, "Huy Châu là một địa phương nhỏ."

"Đại cữu cùng đại cữu mẫu đều lần đầu đến Kim Lăng, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, chơi vui vài ngày, gần đây trong nhà bề bộn nhiều việc, Tòng An không làm phiền mọi người nữa." Kiều Tòng An trực tiếp đổi đề tài cười nói với Thành thị, lôi kéo Sở Diệc Dao đi cáo biệt Hình lão phu nhân, hai người ra cửa lên xe ngựa trở về Sở gia.

Trở lại Đình Lan viện không thấy Sở Ứng Trúc, phái nha hoàn đi tìm, quả thật ở chỗ Hoài Sơn, từ khi Hoài Sơn đến Sở gia, Sở Ứng Trúc càng ngày càng không kề cận nàng, trong lòng Kiều Tòng An có chút phiền muộn, đồng thời cũng có vui mừng, đã không thấy bộ dáng nũng nịu trên người con trai, hài tử sáu tuổi nói chuyện lão thành hơn rất nhiều, chỉ là trong miệng trước sau đều không quên một câu Hoài đại thúc, nàng làm nương cũng nhịn không được có chút ghen tỵ.

"Thiếu phu nhân, hiện giờ tiểu thiếu gia đã biết tính toán rồi." Thanh Nhi ở sau lưng nói cho nàng, "Tiểu thiếu gia rất nhanh có thể đi theo đại tiểu thư quản lý cửa hàng, thay Sở gia phân ưu."

"Có sớm gì đâu, Diệc Dao so với nó còn giỏi hơn." Trên mặt Kiều Tòng An vui vẻ, nàng nhớ rõ thời điểm mình vừa gả vào Sở gia, Sở Diệc Dao mới năm tuổi, vô cùng lanh lợi đi theo sau lưng Sở phu nhân, thời điểm sáu bảy tuổi thích nhất cùng tướng công thi xem ai tính nhanh hơn, nhất định phải thắng, nếu thua liền quấn quít lấy tướng công liên tục không buông tay.

"Đây là do tiểu thiếu gia không có người dạy, khi đó đại tiểu thư còn có lão gia phu nhân mang theo, tiểu thiếu gia thiên tư thông tuệ, rất nhanh sẽ theo kịp." Kiều Tòng An nghe Thanh Nhi nói, cười mà không nói.

...

Chạng vạng Sở Ứng Trúc mới trở về Đình Lan viện, toàn thân là mồ hôi nói vừa mới cùng Hoài Sơn học một bộ quyền, không vội ăn cơm, muốn đánh bộ quyền một lần cho Kiều Tòng An xem, xong mới đi tắm rửa. Lúc ăn cơm với Kiều Tòng An, ăn đầy một chén cơm lớn còn nói không đủ, liên tục kêu nhũ nương cho hắn thêm nửa chén.

Kiều Tòng An buồn cười nhìn hắn lang thôn hổ yết nhắc nhở. "Ăn từ từ, lát nữa đi đến chỗ cô cô một chuyến cho tiêu thực."

Sở Ứng Trúc nhanh chóng ăn cơm, nghĩ nghĩ nói. "Vậy con đến chỗ cô cô trở về lại luyện chữ."

"Tiểu thiếu gia, hôm nay đừng luyện nữa, ngài đã học đánh quyền một ngày rồi." Một bên nhũ nương đau lòng, đánh quyền cả ngày vất vả, Hoài Sơn dạy cũng rất nghiêm khắc.

"Như vậy sao được, không thể bởi vì hôm nay học đánh quyền mà không luyện chữ, cô cô nói, chuyện hôm nay không thể để đến ngày mai!" Sở Ứng Trúc để chén xuống la lên, Kiều Tòng An ra hiệu nhũ nương lau miệng rửa tay cho hắn, vỗ vỗ lưng hắn, "Được rồi, không cho phép chạy, đi từ từ, nghe chưa?"

Sở Ứng Trúc quay đầu lại làm nũng ôm lấy nàng, "Nương, ngày mai con muốn ăn bánh đậu nương làm." Kiều Tòng An sờ đầu của hắn ôn nhu nói, "Tốt, ngày mai nương làm cho con."

Được Kiều Tòng An nhận lời, Sở Ứng Trúc mới ra hoa viên đi dạo một vòng, lại đến chỗ Sở Diệc Dao, sau khi trở lại luyện chữ xong liền ngoan ngoãn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau không cần nhũ nương thúc giục, Sở Ứng Trúc rời giường ăn điểm tâm rồi đến chỗ Hoài Sơn học đánh quyền.

Kiều Tòng An cho Thanh Nhi mang điểm tâm đã làm xong tới cho Sở Ứng Trúc ăn, chờ Thanh Nhi rời đi, Sở Ứng Trúc gấp rút lôi kéo Hoài Sơn, giống như hiến vật quý nói, "Đại thúc mau ăn, đây là nương tự tay làm."

Hoài Sơn nhìn ba đĩa điểm tâm tinh xảo trước mắt, lại nhìn vẻ mặt 'Mau mau nếm thử' của Sở Ứng Trúc, cười lấy một khối đưa vào trong miệng. Điểm tâm tự làm luôn đặc vị hơn so với mua bên ngoài, vừa vào miệng là hương đậu nồng đậm, trên mặt còn phủ một tầng nước đường mỏng manh, ăn lẫn vào, Hoài Sơn lại nếm ra mùi sữa thơm nhàn nhạt.

Sở Ứng Trúc ăn hai khối ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoài Sơn, cười hì hì hỏi, "Rất ngon phải không đại thúc, bình thường nương cũng không làm nhiều như hôm nay đâu." Rõ ràng Kiều Tòng An đưa tới là phân lượng cho hai người, một mình Sở Ứng Trúc đâu có ăn nhiều như vậy.

Hoài Sơn sờ sờ đầu hắn nở nụ cười, mùi vị này rất quen thuộc, tựa như lúc nhỏ nương thường làm cho bọn họ ăn, phía trên phủ một lớp đường phấn, sau khi chưng chín thì biến thành lớp nước đường mỏng manh, lại phủ lên trên nước đường bột đậu mài nhỏ. Khi đó A Linh rất thích ăn cái này, mỗi lần nghe nương nói làm cái này, sẽ tự mình xách ghế ngồi trước cửa phòng bếp, đôi mắt chăm chú nhìn khói bếp bốc lên, còn len lén nuốt nước miếng.

Nàng nói với hắn không nhớ nhiều chuyện lúc nhỏ, nhưng khẩu vị khi còn bé thích nhất lại chưa từng quên, trong lúc bất tri bất giác cũng có thể làm ra hương vị năm đó, chuyện này có phải đại biểu cho dù đã quên mất quá khứ của bọn họ, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể xóa nhòa dấu vết, cũng kể cả hắn phải không?

===============