Đích Nữ Khó Gả

Chương 14: Người xưa




Thẩm Thế Hiên buông lỏng sợi dây thừng ra lách mình áp vào dưới mái hiên tránh né hai người hộ vệ đang tìm kiếm trên lầu ba, cách cửa sổ bên cạnh một khoảng, trong bụi cây đối diện xuất hiện một mạt thân ảnh, Thẩm Thế Hiên xem chừng đám người trên lầu đang chạy xuống, rất nhanh chạy tới trong bụi cây, cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô, vội vàng thoáng nhìn, chỉ nhìn thấy gò má cái tiểu nha đầu bị mình kéo vào, tựa hồ còn đang an ủi người khác.

"Thiếu gia." Tùy tùng tiếp ứng so với hắn còn khẩn trương hơn nhiều, cầm trong tay một cái bao, tầm mắt nhìn tới nhìn lui bốn phía, sợ đột nhiên một đám người lao ra bao vây hai người bọn họ.

"Y phục đâu?" Thẩm Thế Hiên đi vào một chỗ ẩn nấp, vòng vào một tòa hòn non bộ, từ trong tay tuỳ tùng nhận lấy y phục, cẩn thận từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi gấm màu vàng kim, thay y phục xong lại đem túi gấm cất vào, đảm bảo nhìn bên ngoài không có gì bất thường.

"Kiểm tra một chút, không có đồ gì liên quan liền ném đi." Làm cho tùy tùng xử lý sạch áo khoác màu trắng, Thẩm Thế Hiên từ trong núi giả đi ra, nhìn người cách đó không xa đi tới, nghiêng người vòng vào đường nhỏ, lại từ đường nhỏ đi ra ngoài vừa vặn đối mặt cùng đám người, vội nói: "Đại ca, rốt cuộc tìm được mọi người."

Thẩm Thế Cẩn ôm nữ nhi trong ngực không lên tiếng, ngược lại Điền thị một bên ôn hòa cười nói, "Chúng ta vẫn đang nói chuyện, vừa rồi cùng nhau xuống thuyền, như thế nào một hồi đã không thấy tăm hơi đệ đâu."

"Thiếu gia, nô tài tìm được ngài rồi!" Đang nói tùy tùng kia liền đuổi theo sau lưng, thở hổn hển, đến trước mắt lại vội vàng hành lễ, "Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân." Sau đó ngẩng đầu nhìn, cảm thấy không khí không đúng lắm, liền cúi thấp đầu đứng sau lưng Thẩm Thế Hiên.

"Nhị thúc ôm một cái." Hài tử trong ngực Thẩm Thế Cẩn phá vỡ thế cục cứng nhắc này, nãi thanh nãi khí nói, đưa tay hướng Thẩm Thế Hiên muốn ôm một cái, Thẩm Thế Hiên liếc nhìn đại ca, mới tiếp nhận hài tử từ trong tay hắn, chân tiểu hài tử vừa vặn đạp lên đồ giấu trong ngực hắn, thân thể Thẩm Thế Hiên hơi lui lại một chút, đem nàng giơ lên cao, nghe nàng khanh khách cười, lúc này tảng đá lớn trong lòng mới hạ xuống.

...

Bên này Sở Diệc Dao bị Tần Mãn Thu kiểm tra tới tới lui lui một trận, sau khi nhìn thấy hai hộ vệ kia hai tay trống trơn đi ra, lo lắng nói, "Thực sự có cướp xông vào, muội có bị thương gì không?"

"Không có việc gì, vẫn tốt đây, sau khi hắn kéo muội vào liền chạy, muội ngã chóng mặt một chút mới không trả lời Bảo Sênh." Sở Diệc Dao chỉ chỉ tro bụi trên đầu gối, đây là bị người kia lôi kéo chạy lên bậc thang dính vào.

"Diệc Dao tỷ, kẻ tặc phản kia có làm gì với tỷ không?" Sở Diệu Lam tiến lên quan tâm, "Thời điểm chúng ta nghe được sợ hết hồn đây, tỷ bị người nào kéo vào, nếu có gì sơ xuất, trở về cũng không biết ăn nói như thế nào."

Đáy mắt Sở Diệc Dao thoáng hiện lên một tia trào phúng, ngẩng đầu cười hỏi lại nàng ta. "Theo tam đường muội thì hắn có thể làm gì ta?"

"Tất nhiên không làm gì là tốt nhất, nếu không này..." Sở Diệu Lam muốn nói lại thôi, giống như việc Sở Diệc Dao bị kéo vào chỗ đó đã là bị ủy khuất lớn lao.

Sở Diệc Dao nắm chặt nắm tay, Tần Mãn Thu bên cạnh trầm giọng mở miệng, "Sở tiểu thư, những lời này không thể nói lung tung, những lời ngươi vừa nói truyền ra ngoài người khác còn tưởng rằng Diệc Dao có cái gì tổn thất, danh tiếng nữ nhi gia không thể để ngươi nói bậy như vậy."

Tần Mãn Thu xem như là người lớn nhất trong bọn họ, nàng đột nhiên trầm mặt nói chuyện như vậy, tỏ rõ vài phần uy nghiêm, Sở Diệu Lam nghe thế ngẩn người ra, trên mặt lập tức hiện lên vẻ ấm ức, ấp úng lui về sau lưng Sở Diệu Lạc, "Muội không phải là ý này, muội chỉ là lo lắng mà thôi."

"Cướp cũng chẳng thấy đâu, sẽ không phải là tự ngươi hiếu kỳ nên nén đi vào xem a." Sở Diệu Phỉ khinh thường nói, đem muội muội hộ ở sau người, mấy hộ vệ kia ra ra vào vào đều không tìm được, nơi này cửa sổ đóng chặt, như thế nào lại đúng lúc Sở Diệc Dao đi qua liền gặp cướp, "Cũng không biết bên trong có thiếu cái gì không, nên lục soát người mới đúng."

"Sở Diệu Phỉ, đừng suy bụng ta ra bụng người." Sở Diệc Dao không khách khí trả lời, cũng lười liếc nhìn nàng ta một cái, trực tiếp mang theo Bảo Sênh đi về thuyền Tần gia.

Sở Diệu Phỉ đang muốn phản bác, người đã đi xa, mà hai người hộ vệ đã đem cửa lầu các khóa lại, một người trong đó đứng lại canh giữ, một người khác đi đến bên cạnh các nàng, lạnh lùng nói, "Thỉnh các vị tiểu thư nên rời đi trước, nơi này không cho phép tái nhập."

Sở Diệu Phỉ tức giận trừng hộ vệ kia, lúc này ba người mới vội vã đuổi theo, dù sao vẫn là ngồi thuyền người khác tới, làm người ta khó chịu không vui cũng chỉ còn nước tự bơi về.

Đến bến, lúc này thuyền đậu so với thời điểm các nàng đến nhiều hơn, Sở Diệc Dao vừa nhìn sang, bắt mắt nhất vẫn là thuyền Tào gia, ngay cả mạn thuyền cũng cao đến muốn che lấp thuyền bè cách vách.

Sau khi lên thuyền Sở Diệc Dao cũng không nói nhiều với bọn họ, phần là do lười phản ứng, phần là do vừa rồi chạy trong lầu các mệt mỏi, dứt khoát kêu Bảo Sênh mang một cái ghế đến trên boong thuyền phơi nắng, khép mắt nghỉ ngơi, mà đám người Sở Diệu Lạc lại cảm thấy chơi còn chưa tận hứng, chuyến này đến chưa kịp làm quen bắt chuyện với bất kỳ tiểu thư nào, chớ nói chi là thiếu gia nhà ai.

Trên một con thuyền khác, Thẩm Thế Hiên từ trong khoang thuyền đi ra, tùy tùng đi theo hắn đến boong thuyền, hắn đứng ở đầu thuyền nhìn đường đi dọc theo bờ sông, một tay lơ đãng chạm vào ngực, đây là dồ hắn cất giấu mang từ trong lầu các ra ngoài.

Có lẽ thứ này có thể thay đổi vận mệnh cả một nhà chi thứ hai bọn họ, cũng có thể thay đổi vận mệnh của hắn, không như đời trước trơ mắt nhìn đại bá cùng đại ca quyết định mọi chuyện, kỳ thật Thẩm gia Kim Lăng cũng không hơn gì, kỳ tích nhất là những năm thái gia gia lập nên cơ nghiệp, sau đó đến gia gia, truyền đến đời đại bá cũng chỉ còn sức gìn giữ chứ không phát triển thêm.

Trong khoang thuyền truyền đến một hồi tiếng cười, khóe miệng Thẩm Thế Hiên giương cao quẹt một cái châm chọc, vừa cúi đầu nhìn, tầm mắt rơi vào trên mui thuyền đối diện, một cô nương nằm trên ghế dựa, tựa hồ là ngủ thiếp đi, cách đó không xa một nha hoàn coi chừng, cẩn thận nhìn mới phát giác cô nương kia có chút quen mắt.

Đó không phải là nha đầu bị mình kéo vào trong lầu các sao, giờ phút này lại ngủ say sưa, không có chút nào giống bộ dáng giương nanh múa vuốt lúc trên lầu các kia.

"Kia là thuyền nhà ai." Thẩm Thế Hiên quay đầu lại hỏi tùy tùng sau lưng.

Tùy tùng xem qua phương hướng trên thuyền rồi nói ra. "Hình như là thuyền Tần gia."

"Tần gia?" Thẩm Thế Hiên nhìn Sở Diệc Dao, trong miệng lập lại hai chữ này, thuyền Tần gia vượt qua thuyền Thẩm gia dần dần đi xa, "Đi tra một chút, hôm nay trên thuyền Tần gia có người nào."

...

Trở lại Sở gia trời đã tối sầm, Khổng Tước đã sớm phân phó người đun nước, Sở Diệc Dao trước tắm táp một hồi, qua thời gian một chung trà, mệt mỏi mới xua tan một chút, sau tấm bình phong tán đều nhiệt khí, Sở Diệc Dao mở mắt ra, nhớ tới lời Trình Nghệ Lâm đã nói, Trình Thiệu Bằng sắp trở lại.

Sắp tới lại là lại có trò hay tiếp diễn kiếp trước đây.

"Tiểu thư, Trân Bảo các đưa đồ tới, nói là an ủi tiểu thư." Bảo Sênh ở bên ngoài bẩm báo, Sở Diệc Dao từ trong thùng gỗ đứng lên, một bên Khổng Tước giúp nàng mặc y phục, từ sau tấm bình phong đi ra, Sở Diệc Dao khoác mái tóc dài còn ẩm ướt liếc qua, "Vật gì?"

"Là một cây dã sâm núi." Bảo Sênh mở hộp cho nàng nhìn thoáng qua, nở nụ cười, "Xem ra những năm gần đây núi Huy Châu đều bị đào cạn sạch, một cây sâm nhỏ như vậy cũng bị nhị thẩm cất đi tặng người."

"Tiểu thư, sâm này số năm cũng không dài, có thể hầm canh gà bổ thân." Bảo Thiềm bưng hộp đồ ăn tiến đến, các nàng cùng ở bên cạnh tiểu thư nhiều năm như vậy, đồ tẩm bổ này nhìn xấu nhưng cũng có hiểu biết chút, cây dã sâm trước mắt, nếu muốn hầm canh, ít nhất cũng có một ngụm cho các nàng.

"Ta không dám ăn." Sở Diệc Dao nửa đùa nửa thật nói, "Mấy người các ngươi cầm đi nấu canh mà uống, bồi bổ thân thể cũng tốt."

Bảo Thiềm nhìn thoáng qua Bảo Sênh, cũng không dám động, ngược lại Khổng Tước cầm mau, cười hì hì đem cái hộp đó đi, đối với Sở Diệc Dao cúi người, "Đa tạ đại tiểu thư ban thưởng."

Sở Diệc Dao bật cười, cúi đầu dùng cơm, để lại Bảo Sênh ở bên cạnh, Bảo Thiềm đi theo Khổng Tước ra ngoài, cho đến khi ra khỏi phòng một đoạn xa, lúc này Bảo Thiềm mới kéo Khổng Tước lại, trong giọng nói có chút do dự, "Khổng Tước tỷ, chúng ta cầm lấy có vẻ không tốt, đây chính là quà Sở nhị phu nhân tặng cho tiểu thư."

Khổng Tước quay đầu lại yên lặng nhìn nàng ta, thật lâu, thở dài một hơi, "Bảo Thiềm, ngươi rốt cuộc là suy nghĩ cho ai."

"Ta tất nhiên là suy nghĩ vì tiểu thư a, cho nên nếu để Sở nhị phu nhân biết tiểu thư đem thứ này cho chúng ta, đến lúc đó náo loạn không được tự nhiên cũng không hay." Bảo Thiềm ngẩng đầu thành khẩn nói, vì Sở nhị lão gia đang giúp đỡ Sở gia, tiểu thư càng phải cư xử khéo léo mới được chứ.

"Đồ nếu tiểu thư đã nhận, muốn ban thưởng cho ai là chuyện của tiểu thư, Sở nhị phu nhân đến đây là khách, không phải chủ tử Sở gia chúng ta, Bảo Thiềm, ngươi có biết ngươi như vậy chính là muốn tiểu thư và thiếu phu nhân phải cúi mình thấp giọng đi lấy lòng bọn họ, vậy thì ngươi không thấy rõ rồi, đến tột cùng ai mới là chủ Sở gia!" Khổng Tước có chút thất vọng, giống như nói chuyện Bảo Thiềm hoàn toàn không thông, nếu nói Bảo Thiềm bất trung, cũng không đúng, nhưng cái loại trung thành ngu ngốc này, tựa hồ so với bất trung càng làm cho người ta cảm thấy sợ.

"Lời Tiền má má nói ngươi đã quên sao, Bảo Thiềm, ta và ngươi chỉ là nha hoàn, chuyện giữa tiểu thư và Trân Bảo các kia, không phải chúng ta nghĩ trông nom là có thể trông nom, chẳng lẽ ngươi còn muốn tự mình thay mặt tiểu thư, Bảo Thiềm, cái tâm ý này của ngươi, đã quá lớn."

Bảo Thiềm bỗng dưng ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt Khổng Tước, đáy mắt thoáng hiện lên một tia hoảng loạn, tự dưng sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, Khổng Tước đem hết thảy thu vào đáy mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, vốn nàng còn không tin, nhưng hiện giờ xem ra, tâm Bảo Thiềm là ở Sở gia, nhưng chưa chắc đã hoàn toàn đặt ở trên người tiểu thư.

"Ngươi đem cái này cầm đi phòng bếp nhỏ, nói cho Bình Nhi, là tiểu thư thưởng cho chúng ta hầm canh uống, nàng sẽ tự xử lý." Khổng Tước đem cái hộp nhét vào trong tay Bảo Thiềm, đẩy nàng ta một cái, lại nhìn nàng ta vòng qua hành lang gấp khúc, lúc này mới trở về phòng.

Sở Diệc Dao đã ăn cơm xong, Khổng Tước đem chuyện vừa phát sinh trong hành làng nói với nàng, Sở Diệc Dao cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn, Bảo Thiềm người này đủ trung thành, nhưng không đủ thông minh, dễ dàng bị người ngoài nắm bắt suy nghĩ, tự mình chủ ý lại không nhỏ, bởi như vậy rất dễ dàng bị đối phương nắm điểm yếu đâm ngược lại một nhát.

"Tâm của nàng a, so với ai trong các ngươi đều lớn hơn." Nếu không phải nàng trải qua một kiếp trước, nàng cũng không thể tin được, cái nha đầu ngốc ngốc trong Di Phong viện này, có thể làm được nhiều chuyện như vậy.

...

Lại qua mấy ngày, Sở Diệc Dao nhận được thư Tần Mãn Thu gửi đến, Trình Thiệu Bằng đã trở lại.

===============