Đích Nữ Khó Gả

Chương 100: Gõ




Lý má má nhìn nhị thiếu phu nhân lâm vào trầm tư, trong lòng cũng có chút giật mình, chuyện kính trà mấy ngày trước người dưới có truyền ra, nói là nhị thiếu phu đối đáp làm cho đại phu nhân á khẩu không nói tiếp được. Tác phong đại phu nhân như thế nào người dưới các bà đều biết, nhị thiếu phu nhân làm như vậy, sợ là sẽ bị đại phu nhân ghi hận.

"Lý má má, ở Thẩm gia có rất nhiều chỗ ta không hiểu còn cần má má chỉ điểm thêm." Lý má má đang nghĩ ngợi, âm thanh trong trẻo của nhị thiếu phu nhân vang lên bên tai, Lý má má ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười trên mặt nhị thiếu phu nhân, vội vàng đồng ý, "Đó là phải, nhị thiếu phu nhân có gì cứ việc hỏi."

Chờ sau khi Lý má má rời đi, Sở Diệc Dao đại khái biết hình thức ở Thẩm gia, đại phu nhân quản gia, sau này quyền quản gia vô tình ngầm định giao cho dâu trưởng, vài năm đầu Điền thị theo chân đại phu nhân học tập, về sau thân thể không tốt, Nghiêm thị mới thu tất cả về, về phần chi thứ hai, từ khi nương gả vào cửa, nương và cha vẫn luôn nhường cho qua mọi chuyện sống an phận như vậy.

Có lẽ ảnh hưởng bởi phụ mẫu từ nhỏ nên tính cách Thẩm Thế Hiên cũng rất an phận, không dễ dàng cho người khác biết thân phận của mình, cũng khó trách những năm gần đây vẫn luôn bị đại phòng xem thường.

Đại phu nhân phụ trách quản lý tất cả chuyện lớn nhỏ Thẩm gia, nói một cách khác, mọi động tĩnh trong phủ đều nằm gọn dưới mí mắt Nghiêm thị, người trong Thư Hương viện cũng không nhiều lắm, phân nửa là người của nàng mang tới, Sở Diệc Dao nghĩ đợi thêm thời gian nữa xem có động tĩnh gì nói sau.

Ngoài phòng truyền tới tiếng khóc, Khổng Tước đang canh giữ bên ngoài đi vào thông báo, là hai đại nha hoàn Thu Vân Thu Lộ khóc lóc tìm đến, giống như đã bị ủy khuất lớn.

Sở Diệc Dao mi mắt chợt nháy, chân trước nương vừa mới nói muốn nàng tìm người tốt gả hai người này, chân sau họ liền khóc lóc ủy khuất đến tìm nàng cáo trạng?

"Dẫn vào đây."

Khổng Tước đi ra ngoài dẫn hai nha hoàn kia tiến vào đến, cô nương mười tám mười chín tuổi vẫn xinh đẹp như xưa, có vài phần tư sắc, theo năm tháng càng thêm vẻ thành thục trưởng thành, so với Khổng Tước cùng Bảo Sênh bên cạnh hương sắc hơn, nhất là bộ dáng lê hoa đái vũ này, rất khiến người ta động lòng.

Thu Vân và Thu Lộ quỳ xuống trước mặt Sở Diệc Dao, thấp giọng sụt sùi khóc, cũng không khóc lớn tiếng, chỉ có đáy mắt ai oán rõ ràng.

Sở Diệc Dao cũng không hỏi các nàng vì sao khóc, thong thả nâng chén trà nóng lên, nàng ngồi cũng chẳng có gì mệt mỏi như bọn họ đang quỳ, thời tiết hôm nay, nền gạch đá khá là lạnh.

Thu Vân cúi đầu đợi mãi không thấy nhị thiếu phu nhân nói chuyện, trộm ngước lên mới thấy nhị thiếu phu nhân đang ung dung uống trà nhìn các nàng, cảm thấy trong lòng cả kinh, cắn chặt môi một cái, mở miệng nói, "Thỉnh nhị thiếu phu nhân làm chủ cho chúng ta."

Sở Diệc Dao không phải nam nhân, cái bộ dáng đáng thương này không có chút tác dụng nào đối với nàng, nàng để cái ly xuống chậm rãi nói, "Làm chủ gì cho các ngươi?"

"Ta cùng với Thu Lộ đã hầu hạ nhị gia mười năm có thừa, bây giờ lại muốn đuổi chúng ta ra ngoài, nếu là Thu Vân không phải ở đâu, kính xin nhị thiếu phu nhân chỉ rõ." Từ khi bảy tám tuổi bắt đầu đi theo nhị thiếu gia, làm đại nha hoàn hơn mười năm, các nàng vẫn chờ nhị thiếu gia thu nạp các nàng, nhưng đợi đến bây giờ nhị thiếu gia đã thành hôn, lại nghe tin gả các nàng ra ngoài.

"Là ai nói ta muốn đuổi các ngươi ra ngoài." Nàng mới từ chỗ nương về chưa đến một canh giờ, tin tức thật linh thông, không biết là do bên nương tiết lộ tin tức quá tốt, hay là mọi người bên viện nàng đều có Thuận Phong Nhĩ.

*Thuận phong nhĩ: Thần có tai nghe theo gió.

Thu Lộ ngẩng đầu lên, đáy mắt mang theo nét quật cường, "Nhị thiếu phu nhân, là tự chúng ta nghe được, không có ai nói cho chúng ta biết."

"A?" Sở Diệc Dao nhìn nàng nở nụ cười, "Chớ không phải là hôm nay gió đổi hướng, đều thổi về Thư Hương viện, cho nên các ngươi nghe thấy? Không có người nói, vậy các ngươi tự nghe từ đâu?" Ý cười trên mặt Sở Diệc Dao dần dần nhạt xuống, đáy mắt lạnh lùng, "Khổng Tước, tìm Lý má má tập trung tất cả mọi người trong Thư Hương viện tới đây, ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai nói lời này để cho Thu Vân các nàng nghe được, đến đây mời ta làm chủ!"

Khổng Tước rất nhanh đi tìm Lý má má còn chưa đi xa, Lý má má liền vội vã triệu tập tất cả mọi người Thư Hương viện, cả hai nha hoàn Quan thị mới đưa tới.

Không nhiều người cũng quỳ một phòng, Sở Diệc Dao xem trên mặt bốn nha hoàn thô sử mang theo nghi hoặc, tiện đà nhìn về phía kia hai bà tử, đều hoang mang không rõ chuyện gì xảy ra.

Sở Diệc Dao cười nhìn các nàng, "Thu Vân và Thu Lộ mời ta làm chủ vì nàng cửa, nói là nghe được có người nói ta muốn đuổi các nàng ra Thư Hương viện, trong Thư Hương viện chúng ta cũng không nhiều người như vậy, cho nên ta gọi tất cả tới hỏi, tránh trách lầm ai."

Vừa dứt lời, hai người bà tử mở miệng trước, "Nhị thiếu phu nhân, chúng ta canh cửa sau, sáng giờ cũng không gặp Thu Vân cô nương, hôm qua Vương bà tử gác đêm, bây giờ còn đang nghỉ trong phòng."

"Còn các ngươi." Sở Diệc Dao nhìn về phía bốn nha hoàn thô sử kia, bốn người đều lắc đầu, một người trong đó ấp úng mở miệng, "Nhị thiếu phu nhân, ngày thường chúng ta đều quản lý vườn, Thu Vân tỷ tỷ các nàng căn bản không nói chuyện với chúng ta, chúng ta... không biết cái gì."

Tầm mắt Sở Diệc Dao rơi vào trên người bốn nha hoàn nhị đẳng, tuổi bốn người này nhỏ Bình Nhi một chút, ngày thường chịu trách nhiệm quét dọn các phòng trong Thư Hương viện là chính, nhưng bốn nha hoàn đều nói không biết việc này.

Lý má má nhìn nhị thiếu phu nhân ung dung từng bước từng bước hỏi thăm, trên mặt vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi, lại nhìn Thu Vân các nàng đang quỳ, chỉ sợ trong đầu nhị thiếu phu nhân đã rõ như gương, sáng tới giờ, ngoại trừ nha hoàn bên cạnh nhị thiếu phu nhân, cũng chỉ có hai nha hoàn nhị phu nhân mới đưa tới biết chuyện này.

Sở Diệc Dao chỉ còn lại hai người mới tới không hỏi, quay đầu hỏi Thu Vân. "Thu Vân, người đều ở đây, ngươi nói cho nhị thiếu phu nhân, ngươi nghe ai nói, nhị thiếu phu nhân làm chủ cho các ngươi."

Thu Vân siết chặt hai tay không nói lời nào, nàng không ngu ngốc, nhị thiếu phu nhân gọi tất cả mọi người tới là muốn mượn chuyện các nàng lập uy.

Vẫn là Thu Lộ bên cạnh nói, "Nhị thiếu phu nhân, lúc ấy chúng ta cách cửa sổ hành lang nghe thấy, cũng không thấy ai, cho nên không dám nhận loạn."

Khóe miệng Sở Diệc Dao khẽ cong lên không thể nhận ra, liếc nhanh hai nha hoàn mới, "Không thấy rõ ai lại tới mời ta làm chủ, ta thấy các ngươi học quy củ mười năm thật uổng phí."

Âm thanh của Sở Diệc Dao không nặng không nhẹ, lại lộ ra chút ý lạnh, "Các ngươi hầu hạ tướng công hơn mười năm, Thẩm phủ này có thiếu gì của các ngươi không?"

Hai người Thu Vân và Thu Lộ đều không nói, cúi đầu quỳ gối.

"Có, hay là không có!" Sở Diệc Dao sắc bén nhấn mạnh.

Lý má má thấy các nàng không nói một lời, nóng nảy thúc giục, "Thiếu phu nhân đang hỏi các ngươi điếc hết rồi hả!" Các nàng còn tưởng là nhị thiếu gia không làm chủ được Thư Hương viện này sao.

Thu Lộ tâm bất cam tình bất nguyện nói. "Không có."

"Thẩm phủ có thiếu bạc hàng tháng của các ngươi không?"

"Không có."

"Trong Thư Hương viện, tướng công cùng Lý má má bọn họ có đối đãi không tốt với các ngươi hay không?"

"Không có."

Liền ba cái không có, Sở Diệc Dao trực tiếp nổi giận, "Các ngươi ở Thẩm phủ hơn mười năm, không bị người bắt nạt, lại không thiếu bạc hàng tháng của các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì muốn hướng ta tranh công làm chủ, hôm nay cho dù có bán các ngươi khỏi Thẩm phủ, cao thấp Thẩm gia này cũng sẽ không có chủ tử nào nói không!"

Thu Vân mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Sở Diệc Dao, đáy mắt tràn đầy không thể tin, các nàng là nhị phu nhân phân công tới hầu hạ nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân dựa vào đâu mà đuổi các nàng.

"Nhị thiếu gia hắn..." Thu Lộ ngẩng đầu vội vã mở miệng.

"Nhị thiếu gia đã giao toàn bộ Thư Hương cho thiếu phu nhân." Lý má má đứng quay lưng về phía Sở Diệc Dao trừng mắt cắt đứt lời của Thu Lộ, bà đã nhìn hai nha đầu này lớn lên, sao bây giờ lại không có mắt nhìn như vậy.

"Hai người các ngươi tuổi cũng không nhỏ, không thích hợp tiếp tục hầu hạ tướng công, nương đã phân phó ta tìm người phù hợp cho các ngươi, niệm tình các ngươi hầu hạ tướng công nhiều năm như vậy, ta sẽ thay chàng chuẩn bị của hồi môn cho các ngươi." Cả người Thu Lộ ngã trên mặt đất, Thu Vân ẩn nhẫn hơn chút, khoé mắt đong đầy nước mắt vẫn cắn răng không nói lời nào, Sở Diệc Dao phất phất tay, Lý má má vội vàng cho vài tiểu nha hoàn kéo các nàng đi ra ngoài, như vậy mà dám xông tới tìm nhị thiếu phu nhân, không bị phạt trượng đã xem như may mắn rồi.

Sở Diệc Dao thật sự muốn cho các nàng mỗi người mười bản, nhưng như thế sẽ kéo dài ngày dưỡng thương, sẽ trễ ngày xuất giá, dù sao cũng là người nương phân phó, nàng không thể hạ thể diện của nương được.

Mọi người đi ra ngoài, lúc này Sở Diệc Dao mới miễn cưỡng lên tiếng, "Lý má má, ngươi đây là đau lòng các nàng."

Lý má má cười, cũng không phủ nhận, "Nhị thiếu phu nhân, ta cũng nói thật, ta đã nhìn hai nha hoàn này lớn lên, các nàng đối với nhị thiếu gia quả thực tận tâm tận lực, thiếu phu nhân có thể tìm một nhà tốt cho các nàng, đó là ân huệ của các nàng, nên dập đầu cảm tạ ngài."

Loại lời a dua nịnh hót này Sở Diệc Dao đã nghe ngán, ngắt lời bà nói. "Lý má má, bốn người Tiền má má sẽ trợ giúp ngươi, đều là người ta mang tới, ngươi biết nên làm như thế nào đi."

"Ta sẽ tìm người giám sát hai nha hoàn kia thật chặt, nhị thiếu phu nhân cứ yên tâm." Hỏi tất cả mọi người duy chỉ có hai nha hoàn kia không hỏi, Lý má má lão nhân nhiều năm như vậy, sao lại không hiểu ý tứ nhị thiếu phu nhân.

"Không cần nhìn quá chặt, dù sao cũng là người nương đưa tới." Giám sát quá chặt, làm sao người ta có cơ hội lòi đuôi.

Lý má má đáp lời rời khỏi, Khổng Tước đi đến, nhìn trên mặt đất bị Thu Vân các nàng khóc ướt, có chút khinh thường, quay lại nói với Sở Diệc Dao, "Tiểu thư, sao nhị phu nhân lại phái người như vậy đến." Nha hoàn thích nói huyên thuyên bàn lộng thị phi như vậy, không phải cố tình làm cho Thư Hương viện ngột ngạt sao.

"Có lẽ chính nương cũng không biết." Sở Diệc Dao đứng dậy, đi vào trong nội thất, rốt cuộc là ai?

...

Tháng hai, Thẩm phủ qua tết vẫn không ngừng bận rộn, Thẩm đại thiếu gia muốn thành thân, trước hai ngày, Thủy gia đưa của hồi môn của Thủy Nhược Thiên tới, không hổ là một trong tứ đại gia tộc Kim Lăng, Thủy Nhược Thiên là đại tiểu thư Thủy gia, con đầu xuất giá, của hồi môn tất nhiên xa xỉ, vài chục cái rương ra ra vào vào cũng gần nửa ngày, đặt ở tiền viện Thẩm gia.

Rương gỗ đỏ thẫm nước sơn vô cùng chói mắt, phía trên đều thắt lụa đỏ, đưa của hồi môn tới là thứ đệ của Thủy Nhược Thiên.

Nghiêm thị nhìn danh sách của hồi môn khóe miệng vui vẻ không khép lại được, sính lễ giống nhau đổi về của hồi môn hơn kém nhiều như vậy, tiểu môn tiểu hộ như Sở gia sao có thể so với Thủy gia kia.

===============