Trở lại Thừa tướng phủ, Thượng Quan Khinh Vãn phân phó gia nhân trong nhà đem đàn cổ trên xe ngựa đỡ xuống đưa đến Lê Hoa uyển, nàng cùng Hồng Thược từ từ theo ở phía sau, bước từng bước chậm rãi đi trên đường mòn, như đang dăm chiêu suy nghĩ gì đó.
“Hồng Thược, hôm qua Tam nương vào phòng xem giá y, là ngươi dẫn nàng ấy đi vào xem?” Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên nhàn nhạt hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Thược đột nhiên biến đổi, sợ tới mức run run ra tiếng:”Đại tiểu thư,người không phải là đang hoài nghi kia… Thứ kia là do nô tì bỏ vào chứ?”
Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được tặng nàng ấy một cái xem thường, trong đầu nha đầu này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, nàng làm sao có thể hoài nghi nàng ấy chứ, loại sách này ngay cả nàng nhìn cũng nhịn không được gò má nóng lên, nha đầu Hông Thược này càng sẽ không có lá gan lớn như vậy.
Theo ánh mắt của chủ tử, Hồng Thược nhất thời cũng hiểu được, mắt hạnh vẫn hoang mang như cũ, không thể tin lẩm bẩm nói:”Đại tiểu thư là đang hoài nghi Tam phu nhân? Hôm qua người cuối cùng xem qua giá y quả thật chính là nàng ta, hơn nữa nàng ấy còn đem giá y sắp xếp chỉnh tề cắt vào ngăn tủ, căn bản không cho nô tì nhúng tay vào. Nếu nói như vậy, người khả nghi lớn nhất đích xác chỉ có nàng, nhưng mà… Tam phu nhân làm sao có thể biết hôm nay đại tiểu thư sẽ mang theo giá y đi bán đấu giá chứ?”
Thượng Quan Khinh Vãn ngẫm lại cũng đúng, Liễu Tâm Lan làm sao có thể biết nàng hôm nay sẽ mang theo giá y ra ngoài bán đấu giá, ngay cả chính nàng cũng chỉ là đột nhiên nghĩ ra chủ ý này thôi, nàng ta làm sao có thể biết trước tương lai?
Nhưng quyển sách kẹp vào trong giá y kia, hiển nhiên chính là do Liễu Tâm Lan làm, nàng ta vì sao phải làm như vậy, Thượng Quan Khinh Vãn nhất thời nghĩ mãi không ra, nhưng mà nàng tin nàng ta tuyệt đối cũng không có ý tốt gì.
Trên đường đi ngửi thấy mùi hoa quế nhàn nhạt thơm nát, hồ nước ven đường trong vắt, ánh mặt trời nhu hoà chiếu vào hồ nước toả ra ánh sáng ấm áp, làm cho người xem cả người đều thích thú sảng khoái.
Vừa mới đi đến cửa Lê Hoa Uyển, Thượng Quan Khinh Vạn liền phát hiện không khí bên trong có chút không đúng lắm, trong viện đứng rất nhiều người, trừ bỏ đại phu nhân Vân Tử Mạn, Tam phu nhân Liễu Tâm Lan cùng nữ nhi bảo bối của nàng ta cũng ở chỗ này, ngay cả Thượng Quan Gìa cũng đứng lặng yên ở tron này, trận thế to lớn như thế, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Vãn nhi, con đã đi nơi nào?” Tiếng nói té nhu của Vân Tử Mạn truyền đến, không khó nghe ra trong giọng nói ó vài phần lo lắng.
“Đi dạo trên phố, thuận tiện mua đàn cổ.”Thượng Quan Khinh Vãn cười trả lời, mắt trong như nước không chút để ý từ trên người mấy người còn lại lướt qua một vòng, ra vẻ không hiểu buồn bã nói:”Nương, hôm nay là ngày gì, tại sao mọi người lại đều đến Lê Hoa Uyển của chúng ta.”
“Vãn nhi, nương hỏi con… Gía y trong ngăn tử đâu rồi?” Vân Tử Mạn khẩn trương nuốt nước bọt, mất hạnh bồn chồn bất định, trộm liếc mắt quan sát sắc mặt nghiêm nghị của Thượng Quan Gìa, lại ngoái đầu nhìn lại Thượng Quan Khinh Vãn.
“Gía y… Bán…” Thượng Quan Khinh Vãn giả vờ lắp bắp nói, mắt liễm buông xuốn đảo qua một tia tinh quang, tiếp tục bổ sung một câu:”Bán một vạn lượng bạc.”
“Một vạn lượng bạc?” Cơ hồ mọi người đều trăm miệng một lời, một kiện giá y có thể bán một vạn lượng bạc, quả thực là người si nói mộng mà.
“Vậy bạc đâu?” Liễu Tâm Lan khinh miệt hừ lạnh một tiếng, ban nãy khi đi trên đường nàng chợt nghe được chuyện đại tiểu thư cầm giá y đi bán, bất quá còn chưa nghe xong hết mọi chuyện, nàng đã liền vội vội vàng vàng trở về phủ, thật đúng là trời cũng giúp nàng, ban đầu bỏ quyển sách kia vào bên trong giá y của nàng ta,vốn định hôm nay tìm cơ hội dụ lão gia đến đây, lấy danh nghĩa là muốn thưởng thức tay nghề xuất chúng của đại phu nhân, thuận tiện làm cho chuyện đại tiểu thư âm thầm cất giấu “xuân cung đồ” bại lộ, cũng coi như là đã báo được thù lần trước nha đầu kia đối với mình vô phép.