Còn chưa vào đại môn Lê Hoa Uyển, Thượng Quan Khinh Vãn liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười nói, có giọng Vân Tử Mạn, làm mắt thủy nàng không khỏi giật mình, mẫu thân nói chuyện với ai? Phải biết rằng ở phủ Thừa tướng, ngày thường mấy thê thiếp không hề lui tới, mà Vân Tử Mạn thân với người khác đã ít lại càng ít.
Cất bước vào cửa viện, hết thảy liền đều sáng tỏ, Thượng Quan Khinh Vãn và Hồng Thược cùng nhìn nhau một cái, bởi vì người ngồi ở trong sân trò chuyện rôm rả với Vân Tử Mạn không phải người khác, đúng là Nhị phu nhân Xuân Hồng nàng bắt gặp trên đường sáng hôm nay.
“Vãn Nhi đã trở lại? Mau tới đây cho Nhị di nương hảo hảo nhìn một cái...” Thanh âm thân thiện của Xuân Hồng truyền đến, tuy trong ngày thường không nói chuyện nhiều, nhưng tựa hồ nàng và mấy thê thiếp phòng bên có duyên, có thể nói chuyện được mấy câu.
“Vãn Nhi gặp qua Nhị nương.” Khóe môi Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên nụ cười nhu thuận, tựa như sự tình gì đều không biết, đi đến trước mặt nàng thỉnh an vấn an.
“Tuy trước kia tỷ ăn chút đau khổ, mà lúc này nhìn Vãn Nhi... Hoàn toàn thoát thai hoán cốt*, thay đổi hoàn toàn, hiện thời Hoàng thượng lại ban hứa hôn, tỷ tỷ thật đúng gặp họa hóa phúc a!” Xuân Hồng nắm tay Vân Tử Mạn, lời nói thấm thía mềm nhẹ nói, đồng thời khẩu khí cũng nhạt đi: “Cũng không biết khi nào Ngọc Diệp trở về...”
*thay đổi từ trong ra ngoài.
“Muội muội đừng khổ sở, kỳ thực sở dĩ lão gia yêu cầu nghiêm khắc với Ngọc Diệp, tất cả cũng vì tốt cho hắn, phải biết rằng trong phủ chúng ta chỉ có muội muội sinh cho lão gia con trai, muội là đại công thần của phủ Thừa tướng a.” Ngữ khí Vân Tử Mạn cũng thật thành khẩn, người tam phòng cũng bên trong, nàng chỉ có thể nói vài chuyện với hắn..
“Tỷ tỷ nói đúng lắm, lão gia nghiêm khắc như vậy tất cả đều vì tốt Diệp nhi. Vãn Nhi, đến đến đến, ngồi bên cạnh Nhị nương, để Nhị nương hảo hảo nhìn xem, chờ ngày nào đó đột nhiên gả ra ngoài, Nhị nương lại muốn xem... Chỉ sợ cũng không dễ dàng thấy được như vậy.” Xuân Hồng lôi kéo tay Thượng Quan Khinh Vãn, thân mật ngồi xuống ở vị trí bên cạnh mình.
“Nhị nương cũng luyến tiếc Vãn Nhi, vậy ngày khác di nương đến trước mặt cha cầu tình giúp Vãn Nhi đi, kêu hắn ngàn vạn đừng đáp ứng Hoàng thượng chuyện hòa thân!” Thượng Quan Khinh Vãn cũng liền lời của nàng, miệng mang theo vài phần làm nũng nói.
“Tỷ tỷ, ngươi nghe lời nói của nha đầu kia kìa, ý chỉ Hoàng thượng sao chúng ta có thể tùy ý cự tuyệt? Trừ phi... Chúng ta không sợ rơi đầu.” Xuân Hồng đè thấp giọng nói cười, vài phần vui đùa, vài phần nghiêm cẩn.
Thượng Quan Khinh Vãn cười mà không nói, mắt thủy lướt qua một tia dị sắc không dễ dàng phát giác, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, Nam Cung Nguyên Thác chưa chuẩn bị cho nàng, hôm nay ra phủ vốn định hỏi hắn chút chuyện, nhưng tất cả đều vì Bạch Hoa Trần đột nhiên xuất hiện, đảo cục diện rối tinh rối mù.
“Nhìn xem, đây là giá y vi nương làm cho ngươi, quả thực đẹp đến làm người đố kỵ, may mà ta không sinh ra nữ nhi, bằng không tương lai làm giá y, ta sầu chết.” Xuân Hồng cười trêu ghẹo nói, lấy giá y hôm nay Vân Tử Mạn vừa mới làm xong đến trong tay lăn qua lộn lại xem, bộ dáng yêu thích không buông tay.
Ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược cũng không khỏi bị màu đỏ mỹ lệ hấp dẫn, mặt trên dùng tơ vàng chỉ trắng thêu tám cánh hoa sen, sở dĩ chọn đồ án này, là vì Vân Tử Mạn tin phật, nàng hi vọng trên người nữ nhi mặc giá y hoa sen gả ra ngoài, cũng hi vọng tám cánh hoa sen có thể mang đến hạnh phúc cho nữ nhi nàng.