Hồng Thược nghe được sự sủng ái trong giọng nói của chủ tử, nhịn không được
ngố nghếch cười ra tiếng, đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài
truyền đến tiếng nói dồn dập của quản gia :”Đại tiểu thư, tam hoàng tử
đến, hắn nói có chuyện quan trọng muốn gặp đại tiểu thư.”
“Hắn
tại sao lại đến?” Thượng Quan Khinh Vãn lầm bầm lầu bầu, thấp giọng nói
thầm, cùng Hồng Thược liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có vẻ có chút
ngoài ý muốn.
“Có phải là tới để lấy áo choàng của hắn hay
không?” Hồng Thược đột nhiên nhớ tới, ngày đó lúc ban đêm đại tiểu thư
tới bôi thuốc cho nàng, trên người còn khoác áo choàng kia của tam thái
tử mà.
Nàng vừa nói xong, Thượng Quan Khinh Vãn có vẻ đăm chiêu
gật gật đầu :”Ngươi không nói thì ta thật đúng là thiếu chút nữa đã quên mất, để ta đem áo choàng trả lại cho hắn, ngươi trước nằm nghỉ ngơi một lát.”
“Đại tiểu thư, thương thế của nô tì đã không còn đáng ngại nữa, người để cho ta đi theo xem như hoạt động tí đi, còn như vậy nằm
tiếp, cho dù không bệnh cũng sẽ biết thành bệnh mất.” Hồng Thược mang
theo vài phần làm nũng, trải qua cùng chung hoạn nạn lần này, quan hệ
của nàng cùng Thượng Quan Khinh Vãn càng thêm thân thiết.
Lời của nàng nghe qua hình như cũng không sai, Thượng Quan Khinh Vãn cười mỉm :”Được rồi, ta đi lấy áo choàng, ngươi chờ ta.”
--- ------ ------Dãy phân cách hoa lệ---- ------ ----
Cây hoa quế hai bên đường mòn của Thừa tướng phủ nở rộ hoa thơm, ánh mặt
trời xuyên qua cành lá sum xuê, từng chum tia sáng nhu hoà len lỏi qua
những nhành lá cánh hoa, sắc xanh lan toả, cây sa la trong gió lay động, trong ánh xanh lượn lờ nhảy múa, cánh hoa trong không trung ôn nhu phất phới, lưu lại một chút hương thơm trong gió, rồi lặng yên biến mất, vô
tung vô tích.
Hồng Thược hít sâu một hơi, tươi cười thoả mãn, bị
nhốt ở trong phòng ba ngày không ra ngoài, đột nhiên ngửi được không khí tươi mới như thế, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống thật sự rất tốt đẹp.
“Tam hoàng tử ở đằng kia…” Ngón tay Hồng Thược chỉ về hướng đình trong hoa
viên, một bóng dáng cao lớn quen thuộc liền ánh vào mi mắt.
Nam
Cung Nguyên Thác hôm nay mặc một thân cẩm bào màu xanh được may thêu
tinh tế, cùng thắt lưng đen kếu hợp với mái tóc dài chỉ dùng độc một mặc ngọc trâm màu trắng buộc lên, cẩm bào được làm từ băng tằm ở Nam Hải
dệt thành, thanh thiền ngọc trúc trên áo choàng được dùng ngân tuyến
thêu lên, bên thắt lưng đeo một miếng ngọc lục bảo, vừa nhìn liền biết
thân phận tôn quý.
Cặp mắt thâm thuý xinh đẹp kia của hắn, trong
lười nhát lộ ra tia ngạo nghễ sắc bén, nhàn nhạt liếc về phía nữ nhân
đang đến, bên trong con ngươi lướt qua hào quang như hắc diệu nhàn nhạt.
Trong tay Thượng Quan Khinh Vãn cầm áo choàng, đi đến trước mặt nam tử, đưa
cho hắn :”Đây là áo choàng của tam hoàng tử, trả cho ngươi.”
“Trừ bỏ cái này…” Nam Cung Nguyên Thác nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, ẩn ý phun ra bốn chữ này.
Nàng giả trang thoạt nhìn rất đơn giản, mái tóc đen nhánh chỉ dùng vỏn vẹn
một chiếc nơ màu xanh buột lại, vài sợi tóc bướng bỉnh xoã lạc trên hai
vai, đem da thịt trong nháy mắt càng thêm trắng bạch, làn da như tuyết
trắng, phấn nộn giống như có thể vắt thành nước, chưa trang điểm lại
tươi mát động lòng người, hai tròng mắt lại mang theo lạnh băng nhàn
nhạt, hình như có ma lực có thể nhìn thấu hết tất cả.
“Trừ bỏ cái này? Nga, bổn tiểu thư còn quên nói tiếng cảm ơn đối với tam hoàng tử…” Thượng Quan Khinh Vãn nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, bình tĩnh nhận ra, khoé môi gợi một lên nụ cười lúm đồng tiền.
Lông mày Nam Cung
Nguyên Thác nhăn lại, cảm giác nữ nhân này thực cho rằng hắn là tới để
lấy áo choàng sao? Hắn đường đường là tam hoang tử, cho dù có nghèo đi
chăng nữa, cũng không đến nỗi ngay cả một chiếc áo choàng cũng luyến
tiếc đi.
“Ngươi không còn lời khác để nói với bổn vương đi?” Ngữ
khí của hắn có chút không kiên nhẫn, lộ ra vài phần trẻ con, quả thật
ngay cả hắn cũng không biết bản thân vì sao lại xuất hiện ở nơi này, tóm lại ba ngày không nhìn thấy nữ nhân này, hắn chỉ là muốn nhìn thấy
nàng, cho nên bất tri bất giác liền đi đến Thừa tướng phủ.