Editor: tieudangnhi
Bước chân Nam Cung Nguyên Thác cũng nhanh hơn chút, ánh mắt thâm thuý có vẻ phức tạp, nhìn bóng dáng xinh đẹp đơn bạc đang đi về phía trước kia, tay lớn yên lặng nắm lên vai áo choàng, im hơi lặng tiếng cở ra.
Không khí mang theo nhè nhẹ ẩm ướt. Bên trong cỏ xanh ướt át tràn ngập hương thơm thanh mát, còn có một cỗ bùn nhẹ rất dễ chịu, chỉ nghe bước chân nam nhân phía sau bước nhanh theo, đột nhiên một trận ấm áp đánh úp lại, đem từ bả vai nàng tới toàn bộ phía sau lưng, hoàn toàn đều bao lấy.
“Không ngờ ta hoàng tử còn rất có phong độ thân sĩ.” Khoé môi Thượng Quan Khinh Vãn hơi hơi cong lên, ngưng trọng nhìn hắn, bước chân lại tiếp tục nhanh hơn.
Nam Cung Nguyên Thác nhận lấy ánh mắt tán thưởng của nàng, khoé môi cũng câu lên nụ cười yếu ớt, bước chân cũng không dám chậm lại, theo sát nàng đi đến Cầm Phong các.
Ngoài cửa Cầm Phong các, vừa lúc nhìn đụng phải Thượng Quan Nghê Diệu đang đi ra, ánh mắt nha đầu kia khi dừng trên mặt Thượng Quan Khinh Vãn hơi sững sờ, liền lướt qua một tia kinh miệt, chỉ là trong vài giây sau, nàng ta liền nhìn thấy rõ Thượng Quan Khinh Vãn đang cùng sóng vai đi với một người, ánh mắt nhất thời sáng lên, nam tử cao nhã tuấn mỹ như vậy, làm cho tim nàng trong nháy mắt bang bang đập mạnh không ngừng, nhất kiến chung tình.
“Đại tỷ tại sao giờ mới trở về a, phụ thân… Luôn chờ người đấy! Vị này là…” Thượng Quan Nghê Diệu chỉ nhận ra nhị hoàng tử Nam Cung Nguyên Liệt, chưa từng nhìn thấy qua tam hoàng tử Nam Cung Nguyên Thác.
Thượng Quan Khinh Vãn căn bản không rảnh rỗi đi giới thiệu với nàng, lập tức vào cửa viện, đi tới cổng lớn.
Thượng Quan Nghê Diệu ban đầu tính rời đi đột nhiên thay đổi chủ ý, nàng nếu cứ như vậy rời đổi, chẳng phải là sẽ không nhìn thấy một màn rất kích thích sao, đại nương còn đang quỳ ở bên trong sảnh đường, lúc này nàng rất muốn nhìn, phụ thân thế nào xử phạt dã nha đầu Thượng Quan Khinh Vãn kia.
Thượng Quan Khinh Vãn bình tĩnh đẩy cửa khắc hoa tinh xảo ra, gỗ trầm hương thượng hạng tản ra ánh hoàng kim lộng lẫy, ngay cả cửa cũng khắc hoa tinh xảo như vậy, không khó nhìn ra Thừa Tướng của cải rất phong phú.
Trong đại đường có một cỗ hương vị đàn hương thanh nhã, mềm nhẹ lười nhác trong không khí tản mát ra, trừ bỏ đường gia Thượng Quan Gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tam di nương Liễu thị cùng tứ di nương cũng đều ở chỗ này.
Thật đúng là náo nhiệt! Mắt hạnh Liễu thị chỗ sâu nhất bao hàm ý cười vui sướng khi ngyời gặp hoạ, thấy Thượng Quan Khinh Vãn đẩy cửa tiến vào, khoé môi cũng mất tự nhiên hơi hơi giơ lên, nhớ đến nha đầu này mấy hôm nay làm cho nàng không được thoải mái, hôm nay nàng cũng phải nhìn xem nha đầu kia thế nào có thể qua ải của lão gia.
Người nào cũng biết Thượng Quan Gìa gia pháp rất nghiêm, ở trong phủ bất kể là kẻ nào phạm sai, hắn đều xử phạt không nương tay, lần trước bỡi vì Liễu thị cấu kếu cùng bà mai Lưu, ý muốn đem Thượng Quan Khinh Vãn gả ra ngoài, không ngờ sau khi chuyện này bại lộ, Thượng Quan Gìa phạt nàng ba tháng không được bước ra khỏi cửa phủ nửa bước, ba tháng tiền chi tiêu cũng bay mất.
Chỉ là, theo sát phía sau Thượng Quan Khinh Vãn, là một bóng dáng xuất hiện ở cửa, nhất thời ánh mắt mọi người đều hoa lên, tam di nương cùng tứ di nương đồng thời trừng lớn mắt, nam tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lân phong kia không phải là tam hoàng tử thì là ai?
Thượng Quan Gìa ban đầu bưng ly trà cúi đầu nhấm nháp, giống như cũng nhận ra được khác thường, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt ban đầu còn âm lãnh, khi nhìn thấy Nam Cung Nguyên Thác đến, đột nhiên trở nên sáng ngời.
Hắn vội vàng đứng dậy, đi về phía trước nghênh đón :”Không biết tam hoàng tử gia lâm không từ xa tiếp đón, mong tam hoàng tử thứ tội!”
“Thừa tướng đại nhân không cần quá lễ tiết, bổn vương trễ như vậy còn đến quấy rầy, chỉ là muốn đến thay phu nhân cùng đại tiểu thư nói chút tình, việc chịu tội hôm nay không phải lỗi ở chỗ các nàng, muốn trách thì cứ trách bổn vương là được rồi.” Nam Cung Nguyên Thác nhàn nhạt tự nhiên nói, lời nói tuy là thỉnh tội, lại nghe không ra nửa điểm tự trách, giọng điệu ngược lại càng làm cho người cảm nhận được vài phẫn cao lãnh.