Lời hắn nói ra, đáy mắt Nam Cung Nguyên Thác lướt qua một tia dị sắc, chỉ là rất nhanh lền trêu chọc cười đáp :”Trần, lần trước không phải ở trong nhục lân các ngươi đã gặp qua rồi sao?”
“Đêm đó ở Nhục lâm… Chính là nàng ấy?” Bạch Hoa Trần thế nhưng lại thật sự không lưu ý đến, tối hôm đó hán hình như ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn hai người nữ giả nam trang trà trộn vào nhục lâm kia, cho nên hắn mới cảm thấy mình hẳn là đã gặp nàng ta ở đâu đó.
Nhưng mà, không cho hắn có cơ hội nói chuyện nữa, Nam Cung Nguyên Thác đã đáp xuống đất, không kiên nhẫn đánh gãy đề tài này :”Nhóm thần y đều đã đến đủ chưa?”
“Còn thiếu vợ chồng Đông tà Tây độc. những người còn lại đều đã đến đông đủ.” Bạch Hoa Trần nhíu mày, lực chú ý bị Nam Cung Nguyên Thác thành công chuyển đi, suy nghĩ liền bay tới nơi khác.
“Thượng Quan đại tiểu thư, đi vào tìm chỗ trước đi!” Nam Cung Nguyên thác như giống như chủ nhân tiếp đón khách nhân, tuy rằng hắn chẳng phải chủ nhân của trang viên này, nhưng hắn cũng là bằng hữu tốt của chủ nhân trang viên.
Thượng Quan Khinh Vãn đi vào đại đường, cửa gỗ tinh xảo khắc hoa, dùng trầm hương ngàn năm mà điêu khắc thành, khung cửa được nạm bằng vàng lộng lẫy, không khó nhìn ra chủ nhân trạch viện này rất xa hoa tỉ mỉ.
Trong đại đường đã có rất nhiều khách nhân đang ngồi, Nam Cung Nguyên Thác đè thấp tiếng nói giới thiệu lai lịch của những người ngồi trong phòng đó cho nàng biết----
“Lão nhân hồng y ngồi bên kia kêu là phúc thọ thần y, người đang mê đắm nhìn chằm chằm nha hoàn là Diệu thủ thần y của Tây Lương Quốc, còn người bộ dạng rất xinh đẹp bên kia…. Giang hồ danh xưng hắn là Ngàn cốt quỷ y, còn vị lão phu nhìn không chớp mắt, tài năng ngân châm của nàng ta đã đến trình độ xuất thần nhập hoá, lần trước bổn vương tặng cho ngươi quyển Ma Môn Thần Châm, kia chính là tổ truyền cả nhà nàng ta…”
“Đã là tổ truyền của nhà nàng ta, vì sao lại có thể để rơi vào trong tay ngươi?” Thượng Quan Khinh Vãn đầu tiên là ngẩn ra, kịp thời phản ứng bật thốt lên hỏi.
Lời này của nàng vừa nói ra, tuấn nhan của nam tử cứng đờ, bộ ngực nâng lên cao, đương nhiên đáp :”Ai quy định, tổ truyền nhà nàng ta gì đó liền nhất định phải ở nhà nàng ta chứ?”
Bạch Hoa Trần ban đầu một mực nhìn không chuyển mắt ngắm nhìn ngoài cửa sổ đột nhiên ngoái đầu lại nhìn về phía bọn họ, ánh mắt thâm thuý phút chốc trở nên căng thẳng-----
“Thác, ngươi vừa rồi nói… Quyển Ma Môn Thần lần trước là đưa cho nàng ta?”
Theo vào nhà đến bây giờ, Bạch Hoa Trần căn bản một mắt cũng không lướt qua bọn họ, không nghĩ tới đối thoại của bọn họ lại toàn bộ rơi vào tai nam nhân này, Thượng Quan Khinh Vãn có chút không ngờ, mắt nước trong suốt một lần nữa nhìn về phía hắn, giọng nói lạnh lùng mang theo chế nhạo nhè nhẹ----
“Mỗi lần gặp mặt công tử không phải đều nói câu như đã gặp qua bổn tiểu thư ở đâu đó sao? Hai lần gặp mặt đều dùng một chiêu thức như vậy, công tử có thấy biệt pháp này không khỏi quá cũ đi, nhưng mà…Tâm tư của ngươi bổn tiểu thư đã hiểu rõ. Yên tâm đi! Ta đối với tam hoàng tử một chút hứng thú cũng không có đâu a.”
Nàng vừa nói xong, đầu lông mày Bạch Hoa Trần nhíu chặt lại, lời nói của nữ nhân này dĩ nhiên có ý trong lời nói, nhìn môi nàng gợi lên tia cười quỷ dị yếu ớt kia, giống như một cây kim nhọn đâm sâu vào da thịt hắn, đau đớn khó chịu vô cùng.
“Thác---“ Bạch Hoa Trần không thích cùng nữ nhân lý luận, hắn đem tầm mắt trở về trên người Nam Cung Nguyên Thác, muốn nghe hắn làm thế nào giải thích với mình.
Con ngươi của Nam Cung Nguyên Thác xoay vòng, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía cửa :”Đến rồi, hai vị thần y chúng ta trông ngóng cuối cùng cũng đến rồi.”
Tầm mắt Thượng Quan Khinh Vãn cũng nhìn theo, đường ngoài cửa, một đôi vợ chồng trẻ tuổi cùng nhau đi đến, nử tử trong lòng ôm một hài tử, thoạt nhìn rất nhỏ, bộ dáng ước chừng chỉ mới mấy tháng tuổi, nam tử nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nàng ấy, chậm rãi mà đến.
Sau khi bọn họ đi vào, Thượng Quan Khinh Vãn phát hiện khí sắc của bọn họ không tốt, so với mấy vị thần y khác, hai vị thần y này nhìn qua tiều tuỵ rất nhiều.