Dưới ánh mặt trời màu vàng, một nữ tử quần áo trắng thuần, trên tay cầm một đoá hoa quỳnh tươi mát xinh đẹp, linh lung lay động, thắt lưng không đầy một nắm tay, mày nhu như liễu, mỹ thái giống như phi yến đón gió.
Khí chất rất thoát tục, hấp dẫn bước chân Nam Cung Nguyên Thác không tự chủ thay đổi phương hướng, cá tính phóng đãng không kềm chế được khiến hắn đối với mỹ nhân này không có lực miễn dịch, khoảng cách càng gần, hắn càng phát hiện nữ tử kia không chỉ có khí chất thoát tục, dung mạo của nàng cũng rất mỹ lệ bất phàm, búi tóc đơn giản, dáng vẻ thanh tố, thần thái ưu nhã quanh thân, cả người từ trong ra ngoài lộ ra một cỗ thanh tao nhẹ nhàng.
Càng nhìn cẩn thận, ánh mắt Nam Cung Nguyên Thác đã bắt đầu phát ra ánh sáng, ngắn ngủn mới có mấy ngày không đến Từ ninh cung thỉnh an hoàng nãi nãi, trong cung nãi nãi khi nào lại xuất hiện một tiểu mỹ nhân giống thiên tiên như vậy?
“Tam hoàng tử đến? Nô tì thỉnh an tam hoàng tử.” Lục Điểu Ưng rất nhanh liền chú ý đến nam tử đang xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, chủ động đón nhận ý cười trong suốt, cúi người hành lễ, lại hỏi :”Tam hoàng tử đến đây chắc cũng là muốn đi thỉnh an Thái hậu nương nương đi? Thái hậu nương nương đang ở trong điện cùng Thừa tướng phu nhân trò chuyện, nhị hoàng tử cũng đã tới rồi, ngài đi vào đó đi.”
Tính cách Nam Cung Nguyên Thác ngày thường rất hài hước hướng ngoại, cũng thường cùng bọn nha hoàn trong cung vui đùa, cho nên bọn nha hoàn thấy hắn sắc mặt người nào cũng đều xấu hổ, trong lòng đặc biệt thích vị hoàng tử này.
Hắn căn bản đều không đem lời nói của Lục Điểu Ưng nghe vào tai, hai mắt Nam Cung Nguyên Thác phóng tinh quang, tròng mắt nhìn chằm chằm nữ tử đang trong bụi hoa ngửi hương thơm cách đó không xa, đè thấp tiếng nói cười hỏi :”Lục Điểu Ưng, nha đầu kia tên gì? Bên người hoàng nãi nãi khi nào nhiều ra một tiểu mĩ nhân như vậy, các ngươi thế nhưng cũng không thông tri cho bổn vương nha.”
“Khụ… Tam hoàng tử, vị kia chính là thiên kim của Thừa tướng đại nhân. Trong ngày thường ngài hay đùa giỡn nha hoàn trong cung cũng liền thôi, nhưng nàng ta là tiểu thư của Thừa tướng phủ, ngài cũng không nên tuỳ tiện trêu đùa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điểu Ưng hồng hồng, anh anh nha nha nói.
“Thiên kim của Thượng Quan thừa tướng? Thượng Quan thừa tướng lại có thể có nữ nhi xinh đẹp như vậy, bổn vương trước kia sao chưa nhìn thấy qua a…” Mắt liễm Nam Cung Nguyên Thác khẽ buông xuống nghiêm cẩn suy xét, cũng lười suy nghĩ nhiều nữa, khoát tay nói :”Ngươi lui xuống đi, để bổn vương thay hoàng nãi nãi đến chiêu đãi vị khách quý này.”
“Ai! Tam hoàng tử vạn vạn không thể…” Lục Điểu Ưng muốn tiến lên ngăn cản, nàng biết rõ rất tính tình của tam hoàng tử này, nhìn thấy cô nương xinh đẹp đều liền muốn tiến lên đùa bỡn một phen, nhưng vị cô nương trước mắt này chính là Thượng Quan đại tiểu thư, thiếu chút nữa còn trở thành nhị hoàng tẩu của hắn nha. Huống chi trước đó vị đại tiểu thư này đã thất trinh, thật sự không thể trêu đùa được, không chừng sẽ gặp phải phiền toái gì đó, nếu gây ra rũi ro, bị Thái hậu trách tội xuống, nàng chẳng qua chỉ là một nha hoàn nho nhỏ cho dù có mười cái đầu cũng không đủ trảm a.
“Được rồi được rồi, Lục Điểu Ưng, ngươi không phải đang ghen tỵ đi? Yên tâm, cho dù nàng ấy rất xinh đẹp, cũng không thể thay được vị trí của ngươi trong lòng bổn vương….” Nam Cung Nguyên Thác lời nói không đứng đắn, giọng điệu hài hước trêu chọc khiến người nhịn không được đều muốn cười, ngay lúc Lục Điểu Ưng thất thần, trong nháy mắt hắn liền ở trước mặt nàng chuồn mất.
--- ------ -----dãy hoa lệ phân tuyến---- ------ -------
Hít sâu một hơi, Thượng Quan Khinh Vãn chỉ cảm thấy không khí nơi này thật tốt nha! Xuyên không đến cổ đại đã nhiều ngày nay, tuy rằng nàng rất nhớ công việc trước đây, nhưng mà nơi này cũng không có gì là không tốt a? Hơn nữa ngay thời khắc vừa nhìn thấy Thái hậu nương nương lúc nãy, lại giống như để nàng trở về khoảng thời gian tốt đẹp sống cùng bà ngoại, nàng thật sự rất vui vẻ.