Edit: Lạc Thiên Di
Trông thấy Thẫm Tĩnh Di đang lo lắng, Thẫm Tĩnh Sơ cũng đã đoán ra được trong lòng nàng đang nghĩ gì, cũng không muốn nói ra, chỉ nhìn vào đồng hồ nước rồi nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta mau tới chỗ mẫu thân thôi, không được làm trễ giờ tốt vấn an tổ mẫu."
Mặc dù Thẫm Tĩnh Di muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng cũng phải đành chịu, vội vàng lên tiếng đi sau lưng Thẫm Tĩnh Sơ.
Thẫm Tĩnh Sơ đi ở phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nụ cười thắng lợi.
Dường như mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn rồi. . .
Thẫm Tĩnh Sơ đi đến ngoại viện, đã trông thấy các di nương mang theo thứnữcủa mình đã đến đông đủ. Thẫm Tĩnh Sơ nghiêng đầu nhìn Thẫm Tĩnh Thu đang đứng ở một góc hẻo lánh yên tĩnh, so sánh với Thẫm Tĩnh Lam không biết nói đạo lý cùng tâm địa gian trá Thẫm Tĩnh Di, quả thật Thẫm Tĩnh Thu thật giống với một muội muội nhu thuận ngoan ngoãn.
Thẫm Tĩnh Sơ chậm rãi bước bước tới, cười nói: "Thu muội muội, đã đỡnhiềuhơn chưa?"
Thẫm Tĩnh Thu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nàng, Thẫm Tĩnh Sơ mới nhớ tới nàng bị mất trí nhớ, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta là Sơ tỷ tỷ."
Nàng ngừng lại một chút, rồi mới hỏi tiếp: "Thu muội muội đều quên hết rồi sao?"
Ánh mắt không rời chăm chú nhìn Thẫm Tĩnh Thu như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Rất nhanh Thẫm Tĩnh Thu liền phản ứng lại, cười nói: "Sơ tỷ tỷ tốt. Muội muội cái gì cũng đều quên hết rồi. . ."
Nhìn đôi mắt Thẫm Tĩnh Thu là một mảnh mờ mịt, giống như thật sự không hề nhận biết được nàng. Thẫm Tĩnh Sơ thầm nghĩ có lẽ nàng cũng không có trùng sinh. Huống hồ, lúc nàng chết, Thẫm Tĩnh Thu vẫn sống rất là tốt.
Nghĩ đến đây, đã thấy Ninh thị bước ra ngoài, mọi người lập tức vấn an: "Phu nhân sớm."
"Mẫu thân sớm."
"Đại nương sớm." Giọng nói ngọt ngào vang lên lập tức nhận được sự chú ý của mọi người.
Mọi người đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn Thẫm Tĩnh Thu, “đại nương”, chỉ dành để xưng cho những phụnữlớn tuổi, hoặc là xưng hô của các tiểu thiếp đối với chính thê, Thẫm Tĩnh Thu lại đem "Mẫu thân" gọi thành "Đại nương", cái quy củ này, cũng không biết là học được ở đâu.
Thẫm Tĩnh Thu sững sờ, chẳng lẽ không phải là xưng hô như vậy sao?Nữnhi của tiểu thiếp không phải gọi chính thất là "Đại nương" sao? Mấy bộ phim trên truyền hình đều gọi như vậy mà, không lẽ đều là gạt người sao?
Khương di nương ngượng ngùng nói: "Sau khi Thu nhi bị rơi xuống hồ đều đã quên hết mọi chuyện, khi trở về tỳ thiếp sẽ hảo hảo dạy dỗ lại Thu nhi." Sau đó lại thấp giọng nói bên tai Thẫm Tĩnh Thu: "Phải gọi là “mẫu thân” mới đung."
Mẫu thân? Nhưng Khương di nương trước mắt mới là mẹ của nàng mà? "Nương? Cái này?"
Khương di nương nghe thấy nàng gọi mình như vậy, may mắn là nàng nói không to, nên không ai nghe được, Khương di nương tranh thủ thời gian ngăn Thẫm Tĩnh Thu lại: "Thu nhi, khi ở bên ngoài con ngàn lần không được gọi như vậy.”
Thẫm Tĩnh Thu có chút hồ đồ, nhưng mà, Khương di nương chắc chắn sẽ không gạt nàng đâu: "Dạ, di nương."
Xem ra, quy củ của thế giới mới này nàng phải chậm rãi học mới được. Ai nóinữxuyên qua đều có số mệnh tối? Xuyên thành đíchnữhào quang vô hạn, nhưng nếu xuyên vào thứnữ, mọi chuyện đều kém một bậc, nói không chừng về sau cũng chỉ được làm di nương. Sau đại môn lại có thậtnhiềuquy củ, tranh đấu cũng gay gắt hơnnhiều, thật không khác gì một hình ảnh thu nhỏ của cung đấu, còn tri thức ở đây cònnhiềuđiều hạn chế, giống như vừa rồi, suýt chút nữa nàng thành trò cười cho mọi người rồi.
Nàng tuyệt đối sẽ không làm mất mặt của cácnữxuyên thành thứnữđược, là thứnữthôi mà, có rấtnhiềuthứnữtiến công chiếm đóng thành trì, tuy nàng là thứnữ, nhưng nàng tin tưởng vào bản lĩnh cùng sự thông minh của mình, tuyệt đối tiền đồ của nàng sẽ không khác gì một đíchnữ!
Ninh thị quét mắt nhìn mọi người, phát hiện không thấy Lưu di nương, sắc mặt không khỏi trầm xuống: "Lưu di nương đâu?"
Trên mặt Thẫm Tĩnh Lam nở ra nụ cười đắc ý, nhưng vẫn theo quy củ hành lễ: "Thân thể Lưu di nương không khỏe, phụ thân chăm sóc di nương, miễn cho di nương không cần phải đi thỉnh an."
Ninh thị nhớ tới nửa đêm canh ba hôm qua Lưu di nương sau người tới mời Thẫm Hoằng Uyên đi, sáng nay lại mượn cơ thân thể không tốt để không đi thỉnh an, sắc mặt nàng có chút khó coi.
Thấy sắc mặt Ninh thị đang trầm xuống Thẫm Tĩnh Sơ vội vàng tiến lên kéo tay của nàng: "Là được phụ thân đồng ý, tí nữa mẫu thân cứ trực tiếp nói như vậy với tổ mẫu là được."
Tối hôm qua rõ ràng phụ thân đã ngủ ở chỗ mẫu thân, thế mà sáng sớm nay phụ thân lại miễn cho Lưu di nương không đi thỉnh an, sẽ không phải là nửa đêm Lưu di nương mời phụ thân tới chứ?
Thẫm Tĩnh Sơ thoáng nhíu mày, quả nhiên là tiểu thiếp, lòng dạ chứa đầy mưu mô.
Ninh thị nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, rất nhanh hiểu được ý tứ của nàng. Mặc dù đây là được Thẫm lão gia đã đồng ý, nhưng Lưu di nương thủy chung làm sai quy củ, nếu nàng đứng đây quở trách, lại có người muốn đồn thổi nàng không cảm thông cho thân thể của Lưu di nương, nhưng nếu nàng không dị nghị sựviệcnày, cư như vậy thông báo cho Lão phu nhân, Lão phu nhân có ý kiến gì hay không, có trách phạt gì hay không, đều sẽ không liên quan đến nàng.
Ninh thị dẫn mọi người đi đến Vinh Uyển, từng người lần lượt bước vào thỉnh an Lão phu phân, ánh mắt của Lão phu nhân vô cùng sắc bén, đều nhớ rất rõ thứ tự của mọi người khi thỉnh an, hôm nay thiếu đi một người, tất nhiên bà biết rất rõ, huống chi canh ba đêm qua Lưu di nương lại sai người tới Cẩm Uyển mời nhi tử của bà đi, lão phu nhân hiểu rõ như lòng bàn tay, khẽ hừ một tiếng, thanh âm từ trong mũi truyền đến: "Lưu di nương đâu?"
Ninh thị cung kính đáp lời: "Tối hôm qua thân thể Lưu di nương không khỏe, hôm nay lão gia miễn cho nàng đi thỉnh an."
"Miễn đi. . . thỉnh an?" Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Lão phu nhân là đang rất tức giận.
Thỉnh an, vốn chính là đi thỉnh an Lão phu nhân, muốn miễn, cũng không đến lượt Thẫm lão gia, mà phải là Lão phu nhân. Như vậy, chẳng phải chính là không xem trọng Lão phu nhân hay sao? Thân thể của Lưu di nương có chút mệt mỏi, vẫn có thể gắng gượng đến thỉnh an. Mà quy củ này lại do chính Lão phu nhân đặt ra, không biết hôm nay Lưu di nương đã dùng thủ đoạn quyến rũ gì để Thẫm lão gia miễn nàng đi thỉnh an. Bình thường, nam nhân, vẫn không nên can thiệp vào một số chuyện của nội viện.
Huống chi chỉ là sáng sớm đến thỉnh an một chút mà thôi, cũng đâu phải bắt nàng làm chuyện gì nặng nhọc, vừa mới mang thai đã được nuông chiều như vậy rồi, về sau còn muốn tác oai tác quái như thế nào nữa?
Lão phu nhân cũng không muốn làm mất mặt nhi tử của mình trước mặt mọi người, lỗ mũi thoát ra hai tiếng hừ lạnh: "Nếu như đã được miễn đi thỉnh an, chắc Lưu di nương cũng rất nhàn rỗi, nàng đang mang thai, hôm qua lại suýt nữa đẻ non, vẫn nên cầu các Thần Phật phù hộ, để nàng chép phạt một lần Kim Cương Kinh, trước bữa tối phải xong, ngày mai cầm đến đây tự mình cầu phúc đi."
Trong lòng Ninh thị khẽ nhúc nhích, ngoài miệng vẫn cung kính đáp: "Dạ, mẫu thân."
Lão phu nhân vốn là một người vô cùng công chính*, chưa từng vì Thẩm lão gia thiên vị Lưu di nương mà cay nghiệt Ninh thị. Ở điểm này, Ninh thị thật sự không thể không nói Lão phu nhân đúng là một mẹ chống rất tốt.
*: Công bằng chính trực.
Thẫm Tĩnh Lam lại không kiềm chế được bản thân vội lên tiếng: "Tổ mẫu, hôm nay Lưu di nương đã mang thai, trước bữa tối phải chép xong Kim Cương Kinh thật sự có chút mệt nhọc. . ."
"Im miệng!" Ninh thị tranh thủ thời gian quát Thẫm Tĩnh Lam, cúi đầu nói: "Con dâu quản lý không nghiêm, kính xin mẫu thân thứ lỗi."
Lão phu nhân hừ lạnh vài tiếng rồi nói: "Hừ, đúng lànữnhân dạng gì thì sẽ sinh ranữnhi như thế! Lam nhi quả nên học tập lại quy củ một chút”.
"Nghiêm ma ma!" Lão phu nhân kêu một tiếng, Nghiêm ma ma cung kính lên tiếng. "Từ nay trở đi, ngươi phải dạy dỗ lại Lam nhi, phải để Lam nhi học lại thật tốt các quy củ, không thể vì nàng mà làm mất hết thể diện của Thẫm gia."
Nghiêm ma ma cung kính đáp: "Vâng." Hai mắt không chút khách khí đánh giá Thẫm Tĩnh Lam.
Thẫm Tĩnh Lam cả kinh, Nghiêm ma ma là người nổi danh là rất nghiêm khắc, nếu để cho bà ta tới dạy dỗ nàng. . . chỉ sợ không dễ dàng qua được…..
Thấy Nghiêm ma ma đang đánh giá mình, trong lòng nàng có chút không vui, nhưng nghĩ lại, bất kể như thế nào, dù sao nàng vẫn là chủ tử, Nghiêm ma ma chỉ là hạ nhân, sao có thể làm gì được nàng?
Nghĩ đến vậy, trong lòng nàng có chút ổn định lại.