Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 95: Đừng lỡ cũng đừng quên




Tô Tiếu bắt mạch xong, trái tim chùng xuống. Lộ Dao thay đổi đơn thuốc ban đầu của hắn là vì cầm máu, tỉnh táo, mà bây giờ cũng không có tác dụng nữa, là bệnh nguy kịch rồi, thuốc thang đã không kịp nữa. Nhìn Ân Lê Đình đút hết thuốc, Tô Tiếu ngồi trước bàn nhấc tay viết đơn thuốc thật nhanh. Ân Lê Đình cầm lấy đọc, chỉ cảm giác trong óc nổ đùng một tiếng, như sấm sét giữa trời quang, cảm giác đau đớn nơi ngực nhanh chóng lan khắp toàn thân, mãi mà không đi.

Trên đơn thuốc đó chỉ có một vị: nhân sâm ba lạng.

Nhân sâm ba lượng, sắc với hai chén nước còn một chén, uống từ từ. Có tên Độc Tham Thang.

Ân Lê Đình không hiểu y thuật nhưng đơn thuốc có tiếng này thì người không rành dược lý như chàng cũng biết. Độc Tham Thang, là thuốc treo mạng y giả kê cho bệnh nhân bệnh nặng hấp hối.

“Ta không biết Lộ Dao đang chờ gì, nhưng rõ ràng người nàng chờ còn chưa tới. Thuốc này… sắc xong đưa luôn cho nàng uống đi, trong lòng nàng biết.” Dứt lời, vỗ vai Ân Lê Đình. Năm trước, ở Tuyền Châu hắn cực kỳ ghét thanh niên có đôi mắt trong veo này, cảm thấy chàng ta kè kè bên canh Lộ Dao thực là đáng ghét, nhưng bây giờ hắn bỗng cảm thấy, có thể ở bên cạnh Lộ Dao, nhìn người mình yêu đến tận xương tủy từ từ ra đi, dũng khí như thế khiến hắn vừa ghen tị vừa kính trọng. Bởi vì dũng khí đó, hắn không có.

Ân Lê Đình nhìn đơn thuốc ngắn ngủn, tay run run, nhưng lời dặn dò trước đó của Lộ Dao còn sờ sờ trước mắt, nhất thời bên tai lại vang vọng lời sư phụ Trương Tam Phong nói lúc Du Đại Nham trọng thương: trên đời này có ai không chết? Chàng vuốt gò má trắng bệch hơi lạnh của Lộ Dao đang ngủ say, hốc mắt bất chợt nóng ran chua xót vô cùng.

Lúc Lộ Dao tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần đặc biệt tốt, cảm giác nặng nề đè nơi ngực lúc trước cũng nhẹ đi một chút, ngược lại trong miệng có vị đắng chát đặc trưng của nhân sâm. Nàng hơi khựng lại liền biết đó là gì. Độc Tham Thang, trước nay nàng luôn cảm thấy cái tên này u ám chẳng lành, không ngờ được mình cũng có ngày dùng tới, không khỏi cười khổ. Thân là đại phu, thời khắc thế này nàng chứng kiến trên thân người khác không biết bao nhiêu lần, chẩn qua bao nhiêu bận, sáng hôm nay tinh thần tốt lên vì lý do gì, nàng rõ hơn ai hết. Hơi nghiêng đầu nhìn Ân Lê Đình vẫn nhíu chặt chân mày trong giấc ngủ, nàng kềm lòng không đậu khẽ khàng ôm lấy chàng. Mấy ngày nay Ân Lê Đình hầu như không chợp mắt, mỗi lần đau lòng khổ sở đều không muốn để nàng thấy mà mượn cớ ra ngoài, lúc quay về đối mặt với nàng lại đầy ý cười ôn hòa dịu dàng. Có lẽ đã nhiều ngày lao tâm lao lực quá độ, mấy hôm trước chỉ cần Lộ Dao hơi cựa là Ân Lê Đình sẽ thức nhưng bây giờ lại ngủ rất say. Lộ Dao nhìn giữa hai chân mày thanh tú của chàng nhăn lại thành hình chữ xuyên, nhẹ nhàng cúi người hôn lên nơi đó, quả nhiên Ân Lê Đình nhúc nhích người, chậm rãi mở mắt ra.

“Tiểu Dao?” Mặc áo mà ngủ, Ân Lê Đình nháy mắt tỉnh táo lại, thấy sắc mặt Lộ Dao có vài phần hồng hào, mắt sáng ngời rạng rỡ, vừa mừng rỡ lập tức trống rỗng, lại cảm thấy tay Lộ Dao nhẹ nhàng vuốt chân mày, mũi, đến hai má chàng, khẽ khàng thốt lên một câu chẳng liên quan gì: “Lục ca… huynh thật sự rất đẹp đó…”

Ân Lê Đình nắm chặt bàn tay đó, đang không biết nói sao thì Lộ Dao lại nói: “Lục ca, huynh lấy giấy bút tới đây giúp muội được không? Muội muốn viết thư cho Thu Nhiên.” Giọng điệu bình thường, không như mấy hôm trước nói một câu phải ho hai ba lượt.

Ân Lê Đình cúi đầu một lát, lúc ngẩng lên quả nhiên mỉm cười: “Muốn bút than?” Thói quen của Lộ Dao chàng rất rành rẽ. Từ sau khi tập viết với chàng trên Võ Đang, mỗi lần kê đơn thì dùng thêm bút lông soi nhưng hễ viết thư cho Thu Nhiên sẽ dùng bút than giấy cứng.

Lộ Dao gật đầu.

Đúng như Tô Tiếu nghi ngờ, chính xác người nàng chờ không phải Thu Nhiên mà là Võ Đang mọi người. Tính đi tính lại, là vì không yên tâm Ân Lê Đình, cũng vì không muốn để Thu Nhiên đối mặt với sự biệt ly không bao giờ gặp lại này lần nữa. Hai kiếp nương tựa vào nhau, nàng quá rành nội tâm Thu Nhiên, trong đó là tình cảm ăn sâu vào máu, bên dưới lớp vỏ thông minh tháo vát bề ngoài, đối mặt với ly biệt còn lâu hắn mới kiên cường bằng nàng. Phật nói đời người có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, cầu bất đắc, ái biệt ly, ngũ âm thịnh [97]. Sống là khổ thứ nhất, bởi vì sống vĩnh viễn khó hơn chết. Vì hai người nàng để ý nhất đời này, nàng chỉ có thể dốc hết sức mình hóa giải, để nỗi khổ này nhạt bớt đi, cho dù muôn vàn lưu luyến không rời, cũng muốn sắp đặt tốt thời gian còn lại.

Lúc này, với thân thể của nàng, Độc Tham Thang này kê hay không kê, dùng hay không dùng chẳng có gì khác biệt. Cùng là y giả, ý này của Tô Tiếu, chẳng qua là ám chỉ nàng nên làm chuyện cần làm mà thôi.

Lộ Dao cầm bút, vốn tưởng bao nhiêu năm nay cùng Phó Thu Nhiên hoạn nạn có nhau, lại thêm tâm ý tương thông, đã không cần đặt bút nữa, song bỗng phát hiện cho dù đầy bụng ngôn ngữ, đọc ngàn cuốn sách cũng không đủ để diễn đạt ý mình. Nhưng cầm bút lên hồi lâu vẫn không hạ xuống, tình nghĩa bấy nhiêu năm chẳng biết nói từ chỗ nào. Có câu muốn cười lại ưu sầu, muốn ca lại giấu nụ cười [98], bây giờ nàng lại là muốn viết lại dừng. Một phong thư, viết từ sáng sớm tới khi mặt trời lặn, đến cuối cùng thể lực không đủ, dựa vào lòng Ân Lê Đình hồi lâu mới viết xong. Nhìn Ân Lê Đình niêm kín phong thư thay nàng, lòng không nhịn được mà buông lỏng xuống, dường như sợi dây căng trong lòng bao nhiêu năm giờ được thả ra, mệt mỏi nhắm mắt áp má mình vào ngực Ân Lê Đình, cảm giác cả người nhẹ bẫng như lông vũ “Lục ca…” Nói chưa xong đã nặng nề thiếp đi.

Trong giấc ngủ, bỗng nhiên nàng mơ thấy chuyện thời niên thiếu, lúc còn là trẻ con nắm tay Cố Nhược Trường nhảy nhót, lúc thiếu niên đi học thì cùng Thu Nhiên gây chuyện nghịch ngợm khắp nơi, trong học viện y khoa chong đèn đọc sách thâu đêm không ngủ, lần đầu tiên mặc áo bác sĩ màu trắng một lòng một dạ tuyên thệ, vừa mới làm bác sĩ thực tập thì dè dặt lại hưng phấn vô cùng, làm bác sĩ cứu viện trong vùng chiến sự cùng Nhược Trường thì sợ hãi và thoải mái, sau khi Nhược Trường qua đời cùng Thu Nhiên nương tựa sớm chiều. Giấc mơ thoắt cái chuyển đến trúc cốc, lần đầu đọc nhiều sách y như thế kinh ngạc không hiểu, sau trùng phùng với Thu Nhiên mừng rỡ lạ thường, ngàn dặm độc hành hành y tế thế thì vất vả và chấp nhất. Kế đó trong lòng nhảy nhót, mơ thấy thiếu niên với đôi mắt trong veo mà tha thiết nhìn nàng trong Vọng Giang lâu Vũ Xương, trên núi Võ Đang động cái là đỏ mặt thẹn thùng, trong thành Tuyền Châu chống kiếm che chở như bóng với hình, Cô Sơn rừng mai nhỏ nhẹ khuyên giải an ủi, bên bờ Tây Hồ Hàng Châu tay dắt tay lặng im không nói, bờ Hoành Đường hứa hẹn làm bạn thiên nhai, trên Thanh Lương sơn ăn ý liên thủ chống địch, đến bây giờ là hôn lễ động phòng cực kỳ đơn giản đạm mạc lại tình thâm nồng nàn trong trúc cốc. Cảnh mộng dài dòng mà rõ ràng, bóng lay ảnh động, đủ loại ký ức một đời hai kiếp tưởng như mới hôm qua, bỗng nhiên Lộ Dao muốn tiếp tục ngủ mãi như thế này, muốn nhìn xem về sau sẽ xảy ra chuyện gì, liệu có phải đừng đánh mất đừng bỏ quên là tuổi tiên có thể khỏe mạnh mãi mãi, có phải không rời không bỏ là tuổi thơm có thể lâu bền mãi mãi [99]. Nhưng nàng không mơ được đến sau này, lúc mở mắt ra, nước mắt rất hiếm khi chảy từ sau khi Cố Nhược Trường qua đời đã đẫm hai má, ướt hết vạt áo trước ngực Ân Lê Đình.

Nàng cảm giác thân thể mình lâng lâng, cảm giác buốt lạnh đau nhức nhạt đi không ít, chỉ có nụ hôn nhè nhẹ của Ân Lê Đình trên trán và giọng chàng thì thầm bên tai là càng lúc càng rõ. Nước mắt trên mặt được cẩn thận lau đi “Tiểu Dao, đừng khóc… ngoan, đừng khóc nữa…”

Lộ Dao muốn vươn tay lau mặt mình lại phát hiện mình thực sự chẳng còn sức lực “Lục ca, giờ nào rồi…?” Giọng khàn khàn vô lực, dường như tất cả tinh lực vô hạn của ngày hôm qua đều bị rút hết.

Ân Lê Đình bỗng ý thức được gì đó, ôm siết lấy nàng, cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, thân thể vẫn không ức chế được run rẩy, nửa ngày mới nói: “Canh tư rồi.”

Lộ Dao nói khẽ “Lục ca… muội muốn ra ngoài nhìn xem…”

“Tiểu Dao, bên ngoài trời lạnh lắm, muội không chịu được lạnh.”

Lộ Dao có chút cố chấp: “Lục ca, muội muốn đi xem… muội muốn xem mặt trời mọc… lâu lắm muội không thấy mặt trời mọc rồi…!”

Ân Lê Đình sao nỡ nhẫn tâm cự tuyệt, hôn nhè nhẹ lên trán nàng “Được, Tiểu Dao muội chờ chút.” Nói rồi ngồi dậy mặc đồ, lấy quần áo đông mặc cho Lộ Dao, lại dùng áo da điêu, mũ trùm quấn nàng kín mít, bế nàng ra ngoài. Trúc cốc ba mặt là vách núi dựng đứng, phía đông gần tới đỉnh lại có một chỗ khá bằng phẳng, có cây trúc lâu năm tạo thành một cái đình nhỏ. Ân Lê Đình bồng Lộ Dao ngồi bên đình, lúc này trời đêm tối đen, ngày đông trên bầu trời muôn ngàn vì sao nhấp nháy, thiên hà lấp lánh như đang chuyển động.

Lộ Dao ngóng nhìn bầu trời xa xăm, chậm rãi thở hắt ra, hai tay nắm lấy bàn tay đang vén mũ trùm giúp nàng của Ân Lê Đình, nhắm mắt nửa ngày rốt cuộc dồn được chút sức, thì thầm: “Năm đó, muội từng rất oán Nhược Trường, nhất là mỗi năm vào ngày giỗ huynh ấy, muội đều không dám khóc…”

Ân Lê Đình nhớ tới đêm Tuyền Châu Lộ Dao say rượu nhưng từ đầu chí cuối không rơi một giọt lệ, mỉm cười nói: “Huynh ấy biết muội là nữ tử dũng cảm kiên cường nên mới như thế.”

Lộ Dao lắc đầu: “Không phải thế… là vì huynh ấy biết tương lai rốt cuộc sẽ có một ngày muội trở nên dũng cảm kiên cường, sẽ vượt qua tất cả.”

“Phải, có Thu Nhiên bên cạnh muội, huynh ấy mới yên tâm mà đi.”

“Thời điểm đó, muội và Thu Nhiên cũng từng tưởng rằng, những ngày tháng như cơn ác mộng không kết thúc đó sẽ không qua được… mãi đến sau này, phát sinh nhiều chuyện như vậy, thị phi đúng sai yêu hận tình thù đều không phân rõ nữa… bao nhiêu lần muội muốn vứt bỏ hết, không cần gánh vác quá nhiều đau thương khổ sở như thế. Nhưng cuối cùng phát hiện, thật ra muội không bỏ được gì cả. Bởi vì những thứ đó, căn bản không cần vất bỏ, nên vất chính là tình cảm đau khổ bi thương đó… giống như muội nói, trên đời này còn có Thu Nhiên yêu thương muội, cần muội như thế, sao muội không sống tốt được? Sao có thể khiến hắn đau lòng khổ sở? Để một mình hắn gánh lấy tội nghiệt nặng như thế?…”

Ân Lê Đình không nhịn được, nhẹ nhàng vỗ nàng, khàn giọng: “Tất cả đều đã qua rồi, Tiểu Dao, đều là quá khứ rồi. Muội là đại phu rất giỏi, hành y tế thế cứu người chữa bệnh, tám chữ “Phổ Thiên Đồng Tể, Bác Ái Thương Sanh” của sư môn muội, muội không phụ lòng, cũng rất xứng đáng.”

Lộ Dao nghe xong lại cười, nụ cười như sao trời, làm gò má trắng bệch gầy gò cũng sáng lên: “Phải ha, đều là quá khứ rồi. Tịnh Bi đại sư nói thiên đạo tuần hoàn nhân quả hữu báo, món nợ cũ đó, rốt cuộc muội cũng đã trả sạch sẽ rồi… lục ca, năm đó trên núi Võ Đang huynh từng hỏi muội làm đại phu có phải vì cứu người chữa bệnh không, lúc ấy muội nói đợi muội nghĩ rõ ràng sẽ nói cho huynh… bây giờ muội nghĩ xong rồi, làm đại phu thật ra vốn vì cứu người chữa bệnh nhưng với muội mà nói, cứu người chữa bệnh là vì có cuộc sống tốt đẹp, muội nỗ lực sống như thế, trả món nợ cần trả, làm chuyện cần làm, trời xanh chứng kiến… thế nên ông ấy cũng thưởng cho muội, huynh, là phần thưởng tuyệt nhất muội nhận được…”

Ân Lê Đình nghe xong nghẹn lời, cúi đầu hôn nàng, hít sâu một hơi mới cười thành tiếng: “Phải, nếu ông trời khích lệ muội, muội phải tiếp tục nỗ lực thật nhiều mới được, không thể lười biếng…”

Lộ Dao lại lắc đầu: “Lục ca… muội muốn nói huynh cũng nên tiếp tục sống thật tốt mới được. Huynh là Võ Đang Ân lục hiệp, nổi danh giang hồ, chống kiếm hành hiệp trừ bạo giúp yếu mới là chuyện huynh nên làm… huynh còn có sư phụ sư huynh, họ yêu thương quan tâm huynh, để ý huynh, huynh không thể khiến họ đau lòng khổ sở…”

Tiểu Dao…” Giọng Ân Lê Đình run run, lại thấy Lộ Dao cười cực kỳ rạng rỡ. Lúc này chân trời hửng sáng, một tia sáng len lỏi qua tầng mây chui ra, hắt trên vách núi đằng sau hai người, yếu ớt mà sáng sủa.

Hai tay Lộ Dao nắm chặt tay Ân Lê Đình “Lục ca, huynh là trượng phu muội, phải dũng cảm hơn muội mới được. Năm xưa muội có thể thoát ra, tiếp tục sống đàng hoàng, bây giờ nhất định huynh cũng có thể. Sau đó trời cao sẽ nhìn thấy, sẽ thưởng cho huynh, cũng như ông trời làm với muội vậy. Có lẽ đợi huynh vượt qua những chuyện rầy rà này, sẽ có một cô nương rất rất tốt xuất hiện trong cuộc sống của huynh…”

Ân Lê Đình bất chợt run lên, ôm chặt Lộ Dao, khàn giọng: “Không đâu, Tiểu Dao! Không đâu… muội đừng nói bậy…”

Lộ Dao than khẽ, nhắm mắt lại khe khẽ vỗ về chàng: “Lục ca… muội nào có muốn… muội sợ huynh quên muội yêu cô nương khác, nhưng lại mong huynh yêu cô nương khác mà quên muội… muội mong huynh được vui vẻ, lại ích kỷ không muốn huynh thích người khác…” Nói rồi chợt phát hiện Ân Lê Đình ôm mình càng run rẩy dữ dội, rốt cuộc không nhẫn tâm: “Lục ca, thôi… duyên đến duyên đi không do người, tình sâu hay cạn há thường tùy tâm? Rất nhiều chuyện, do nhân duyên quả báo, cũng do tạo hóa thế gian, huynh chỉ cần nghiêm túc sống tốt, chung quy sẽ có một ngày trời quang mây tạnh…” Âm thanh càng nói càng nhỏ.

Ân Lê Đình áp má mình lên má nàng “Tiểu Dao, đừng nói nữa, muội nghỉ ngơi cho khỏe…”

Lộ Dao chớp chớp mắt “Không nói thì không kịp nữa… lục ca, lục ca, thời niên thiếu muội đọc sách, có nghe một câu chuyện xưa thế này: thời cổ có một truyền thuyết, kể rằng có một con chim thần cực kỳ xinh đẹp. Sở vương vô cùng thích thú bèn nuôi con chim đó trong cung, cung phụng đồ ăn ngon nhất… thẳng đến một ngày, một đứa bé nhìn thấy chim thần bay trên trời cao, sững sờ rung động trước vẻ đẹp của nó, bèn quỳ xuống thành kính cúng bái. Sau đó, đứa trẻ vào núi tu hành, cuối cùng đắc đạo… đợi đến khu nó quay về thì chim thần đã không còn nữa. Thế là nó tới trước mộ Sở vương xây cho chim thần cúng tế, ca rằng: ‘Nó Đã Đi Rồi, Ta Còn Ở; Mà Khi Ta Cũng Đi, Có Gì Vĩnh Viễn Không Rời…’ sau đó thơ thới mà đi… lục ca, huynh có biết, chim thần đi rồi, để lại là sự trưởng thành của đứa bé, nhưng có một ngày đứa bé cũng đi, vĩnh viễn không đi chính là tình sâu…”

Ân Lê Đình giật mình nhìn Lộ Dao. Lúc này sắc trời đã sáng dần, ban mai màu hồng cam nhuộm chân trời và mây khiến không khí dường như cũng ấm lên, ánh sáng trắng từ từ hóa thành màu vàng sáng, cắt ngang sắc đêm, làm chân trời dần chuyển màu xanh thẳm, hòa với màu mây hồng cam tỏa ra quầng sáng tím nhạt, trang điểm cho trúc cốc xanh rì, như mộng như ảo. Sắc mặt Lộ Dao cũng trong trẻo lạ kỳ, như ngày đầu tiên hai người gặp mặt nàng một thân áo xanh với nụ cười trong trẻo như nước xuân. Lối vào trúc cốc có tiếng động khẽ, Lộ Dao nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn thấy người mình vẫn luôn chờ đợi, trong lòng nhẹ nhõm. Lúc này ánh dương hắt trên mặt ao lăn tăn và trúc xanh lay động, ấm áp một vùng. Đợi nàng ngẩng lên lần nữa thì thấy gương mặt tuấn tú của Ân Lê Đình đầy nước mắt, lăn xuống ướt đẫm vạt áo hai người, đôi mắt trong sáng sạch sẽ đầy ngập đau thương. Lộ Dao cố sức giơ tay vuốt má chàng, mỉm cười: “Lục ca… huynh đừng khóc nha…”

Ân Lê Đình đè tay nàng “Được… Tiểu Dao, huynh không khóc…”

Lộ Dao cười càng sáng lạn “Lục ca, muội hát cho huynh nghe nhé…”

Ân Lê Đình giữ chặt bàn tay nàng lau nước mắt giúp mình, gật đầu “Ừ.”

Chỉ nghe giọng Lộ Dao nhè nhẹ chầm chậm, khơi dậy lục trúc xào xạc gió mát trong trong, dường như muốn hóa thành mây trôi một đi không trở lại.

“Họa đường xuân noãn tú vi trọng, bảo triện hương vi động…

Thử ngoại hư danh yếu hà dụng?

Túy hương trung, đông phong hoán tỉnh lê hoa mộng…”

Một lần một tiếng, quyến luyến quanh quẩn, mới ra khỏi một hồi mộng cũ.

Ánh mặt trời sáng sủa rốt cuộc nhuốm cả bầu trời, Ân Lê Đình dường như nghe thấy tiếng sóng nước lăn tăn liên tiếp bên bờ Hoành Đường, còn có một chữ “được” Lộ Dao chớp mắt cười thánh thót mà thốt nên khi lần đầu tiên nàng hát khúc ca này cho chàng nghe, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi không kềm chế được.

“Lục ca… đừng khóc nữa mà…” Âm thanh và hơi thở đều yếu đi, liền đó đôi mắt sáng trong, nụ cười rạng rỡ, tất cả tan trong gió ban mai, không bao giờ thức dậy nữa.