Trong mắt chủ quản và người làm Thu Linh trang, Phó Thu Nhiên và Lộ Dao ngoại trừ tính tình có hơi quái gở, thi thoảng lại làm những việc khiến người ta mù tịt thậm chí chẳng hiểu gì ra thì tuyệt đối là những chủ nhân dễ
hầu hạ. Ví dụ như tết Trung Thu, lúc những đại gia đình lớn bận túi bụi
thì, Phó Thu Nhiên cho toàn bộ từ quản sự tới sai vặt nghỉ phép hết, ai
về nhà người nấy ăn tết. Những người thật sự không muốn về hoặc không có nhà để về, ở lại làm việc còn được nhận một món tiền thưởng kha khá,
thành ra không ít người càng muốn ở lại trang hơn. Vì thế Trung Thu năm
nay, cho dù có thêm bốn người phái Võ Đang nhưng cũng không đến mức bận
rộn.
Sáng sớm Trung Thu, Lộ Dao đã lôi Phó Thu Nhiên chạy tới
khác viện tìm Võ Đang chư hiệp, sau đó mấy người đóng cửa khách viện ở
luôn trong đó cả buổi sáng, không cho phép bất cứ sai vặt hay chủ quản
nào vào trong. Nhóm sai vặt đã quá quen với chuyện như thế, không lấy
làm lạ cứ việc ai người nấy làm. Trước giờ cuối năm và Trung Thu, Thu
Linh trang không xã giao, bởi thế đại quản gia Phó Hồng trước mắt là
người rảnh rang nhất sung sướng nhàn nhã ngồi ở ngoài viện uống trà gác
cửa.
Đợi Lộ Dao đẩy cửa ra lần nữa đã hết buổi sáng. Trương Tùng Khê và Ân Lê Đình cùng đi ra. Lộ Dao hãy còn đang nói với Trương Tùng
Khê: “Bây giờ chúng ta chờ Phạm Dao, nhưng muội cảm thấy bên y không có
hi vọng lắm, đến chừng đó nếu không được thì cứ theo kế hoạch mà làm,
chín phần là thành.”
Ân Lê Đình nói trước: “Có thể không dùng
thì đừng dùng cách này nhé? Huynh sợ…” Nói rồi nhìn Trương Tùng Khê, lại nhìn Lộ Dao, than thở: “Tiểu Dao, cách này ít nhiều gì cũng có nguy
hiểm.”
Lộ Dao vô tội nhìn chàng, bất lực nghiến răng, siết tay
nói: “Lần này xong việc, nếu muội không tu tập võ công đàng hoàng thì từ giờ trở đi hai chữ Lộ Dao viết ngược lại!”
Phó Thu Nhiên lườm
nàng, nhướng mày: “Mấy năm trước ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không
thèm để ý. Bây giờ sao nào? Hối hận rồi hả!”
Hắn nói câu nào
cũng là sự thật, Lộ Dao đỡ trán rên rỉ: “Ta biết sai rồi, được chưa? Có
điều lần này ta cam đoan tuyệt đối không có vấn đề.”
Trương Tùng Khê ngoảnh đầu nói với Phó Thu Nhiên: “Phó trang chủ cứ yên tâm, bốn
huynh đệ chúng ta nhất định bảo vệ Tiểu Lộ an toàn. Huống hồ lúc ấy các
đại môn phái đều có mặt, đối phương muốn làm gì cũng phải cố kỵ nhiều
thứ.”
Phó Thu Nhiên nói: “Thứ đó do hai người chúng ta tự tay
làm ra, trong lòng A Dao đã có tính toán, tất nhiên ta tin được nàng.
Còn bản lĩnh lừa người gạt quỷ này, ta càng tin hơn.”
Lộ Dao
biết Ân Lê Đình đang nghĩ gì, khẽ khàng giật tay áo chàng: “Lục ca,
chẳng lẽ huynh không tin năng lực của muội? Huống hồ, đây thật sự là
biện pháp chu toàn mà bảo đảm nhất rồi, bây giờ lão ngoài sáng chúng ta
trong tối, toàn lực thử một lần, chẳng phải có thể giải quyết một lần.
Nếu không sau này e là khó tìm được cơ hội nào tốt như vậy nữa.”
Ân Lê Đình biết rõ Lộ Dao nói câu nào cũng có lý chỉ là mãi vẫn không yên
tâm được. Nửa ngày rốt cuộc thở dài “Tiểu Dao, đến chừng đó muội phải
nhớ kỹ, thuận lợi hay không không quan trọng, cẩn thận là trên hết.”
Lộ Dao cười nói: “Đương nhiên rồi, lục ca thấy muội làm việc không nắm chắc bao giờ chưa?”
Đoạn thời gian này, Ân Lê Đình hiểu biết nàng xưa nay suy nghĩ cực kỳ chu
đáo, trước khi làm bất cứ việc gì đều tỉ mỉ suy tính, bây giờ nàng cười
nói rạng rỡ cam đoan, tuy vẫn không yên tâm như cũ nhưng chung quy là
gật đầu, âm thầm tính toán đến chừng đó nhất định phải dốc sức bảo vệ
nàng chu đáo mới được.
Bên này Phó Thu Nhiên kéo Lộ Dao lại, nói với hai người Trương Ân: “A Dao và ta còn có việc, đi trước không quấy
rầy. Hôm nay Trung Thu, đến buổi tối, mời chư vị tới phòng khách cùng
nhau ngắm trăng.”
Trương Tùng Khê và Ân Lê Đình chỉ nói hai
người tình như ruột thịt, giờ là Trung Thu, tất là có chuyện riêng cần
nói, vui vẻ gật đầu.
Lộ Dao lại hơi kinh ngạc nhìn Phó Thu
Nhiên, còn chưa kịp phản ứng đã bị Phó Thu Nhiên kéo thẳng về viện hai
người. Dọc đường đi hai người kề vai men theo lối đi nhỏ, không ai mở
miệng, nhiều năm ngầm hiểu, rất nhiều sự tình càng không cần phải nói
bằng lời. Mãi đến bên bờ Hoành Đường, hai người chọn đại một bãi cỏ ngồi xuống, Phó Thu Nhiên mới nói: “Chuyện Thành Côn thuận lợi giải quyết
xong là đến Phổ Tế Y Hội, sau y hội năm nay, ngươi có định đi Tế Nam
không?” Hắn biết thói quen của Lộ Dao, mỗi năm nếu Tế Nam Diệp Thù không tới y hội, sau đó nhất định Lộ Dao sẽ tìm thời gian đến thăm, bày tỏ ý
tôn trọng.
Lộ Dao gật đầu: “Năm nay việc Tuyền Châu nhờ Diệp
tiền bối lo liệu phần lớn, giúp đỡ rất nhiều. Nếu ta không đích thân tới tạ cứ thấy bất an.”
Phó Thu Nhiên gật đầu qua loa. Tuy hắn cũng đích thân tới thăm nhưng Lộ Dao là đại phu, tới tận nhà cảm ơn vẫn tốt hơn.
Phó Thu Nhiên nhìn nữ hài tử trước mắt, đã không còn dáng vẻ tiểu cô nương
non nớt lần đầu gặp mặt hơn sáu năm về trước nữa, thân hình mảnh mai
song khỏe mạnh, làn da bánh mật không trắng trẻo như nữ nhân khác nhưng
lại có nét phong tình riêng. Mấy năm nay, bờ vai và trái tim nàng gánh
trách nhiệm, trở thành một đại phu lần nữa đòi hỏi can đảm, nét ngây thơ sạch sẽ trên người nàng năm xưa nhạt dần, song lại nhiều thêm phần kiên nhẫn rắn rỏi. “A Dao…, mấy năm nay, ngươi vất vả rồi.”
Lộ Dao
ngẩn ra, kế đó hiểu Phó Thu Nhiên nói gì, bèn cười nhạt khe khẽ lắc đầu: “Thu Nhiên, ngươi ta sớm đã là một, hà tất nói những lời này? Tâm an
thì nơi đâu cũng là quê nhà. Nhưng được tâm an, ngàn dặm vạn dặm, với ta mà nói cũng chỉ là nơi nhỏ bé. Vất vả chút ít đấy, đã là gì đâu?”
Phó Thu Nhiên nghe xong, môi hơi nhướng lên, chuyển đề tài: “Lần nay ngươi
đi Tế Nam thăm Diệp lão đại phu, có cần Ân Lê Đình đi cùng như trước
không?”
Lộ Dao và hắn bên nhau hai đời, đương nhiên biết ý hắn
tuyệt không chỉ trên mặt chữ, nhất thời không biết đáp ra sao. Nhớ tới
Ân Lê Đình, chớp mắt, từ lần đầu tiên quen biết ở Vọng Giang lâu đến núi Võ Đang, trong thành Tuyền Châu, hồ Tây Tử Hàng Châu, đỉnh Liên Hoa
trên Hoàng Sơn, cùng với ngày hôm đó, ở nơi này, nàng nói một chữ “được” kia, hỗn loạn không kể xiết đồng loạt dâng lên trong lòng, cảm giác này quá mãnh liệt khiến nàng cơ hồ không cách nào kháng cự được. Bỗng
nhiên, gương mặt tươi cười của Nhược Trường năm xưa cũng hiện ra trước
mắt, từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, thời niên thiếu hai nhỏ vô tư cùng
với vô số an ủi khích lệ dẫn dắt những năm trưởng thành, tất cả những
cảnh ấy lộn xộn vô cùng, cơ hồ khiến nàng có cảm giác rối loạn thời gian và không gian.
Phó Thu Nhiên thấy thần sắc Lộ Dao, biết ngay
trong đầu nàng đang nghĩ gì, đặt một tay lên vai Lộ Dao: “Ta còn tưởng
hai năm nay A Dao ngươi thông suốt hơn rồi, không ngờ ngược lại vẫn
không nhìn thoáng hơn. Bây giờ ngươi còn nhớ, Nhược Trường từng nói gì
với chúng ta không?”
Ánh mắt Lộ Dao có vẻ mê man, nghe giọng hắn dần trở nên sáng sủa hơn, Phó Thu Nhiên nói: “Cuộc đời hỗn loạn mà gian truân, hễ không biết đi đâu về đâu thì buông bỏ tất cả, dùng tâm mình
để quyết định. Như thế đến khi cuộc sống kết thúc, ít nhất làm được bốn
chữ không thẹn với lòng.”
Lộ Dao đột ngột trầm mặc, hồi lâu mới
khẽ khàng: “Thu Nhiên, ta… đối với lục ca, ta chỉ không biết rốt cuộc là mình thật lòng hay chỉ vì ảo giác mấy ngày nay tập mãi thành quen…”
Phó Thu Nhiên buồn cười lắc đầu: “Nếu là tập mãi thành quen, sao có thể là
ảo giác được? A Dao, Nhược Trường đã nói, đi hỏi lòng ngươi, ngươi có
thể cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt của nó hay không. Nhược Trường trên
trời có linh thiêng, nếu thấy tình trạng ngươi như bây giờ, sợ là lại
muốn thở dài gõ đầu ngươi rồi. A Dao, trước giờ ngươi luôn dũng cảm hơn
ta. Ngươi dám đối diện với quá nhiều quá khứ như thế, chẳng lẽ, bây giờ
lại không muốn đi đối mặt với lòng mình sao? Không muốn nhìn tâm của Ân
Lê Đình sao?”
Vì một câu này, Lộ Dao trầm mặc đủ một khắc thời
gian. Ngắn ngủi một khắc, kiếp trước kiếp này, đủ loại chuyện xưa như
nước chảy qua, phát ra âm thanh rõ rệt. Vô số lần nàng lấy hết dũng khí
đi đối mặt với một mặt bất kham của bản thân đời trước, đối mặt với đạo
đức và niềm tin sụp đổ, bây giờ, chẳng qua là nhắm hai mắt, cảm thụ tình ý dịu dàng ấm áp kia, cần gì phải rối rắm thế này? Hồi lâu, nàng hít
sâu một hơi, ngẩng đầu “Thu Nhiên, ngươi nói không sai. Sự đời rối rắm
khó phân biệt, nhưng lòng người là chân thật nhất, đầy ắp hay trống
rỗng, tuyệt không thể giả.”
“A Dao, ngươi phải nhớ kỹ, niềm tin
có thể lấp đầy cuộc sống của ngươi nhưng nó còn chưa đủ để lấp đầy tim
ngươi. Ta chỉ mong có ngày, trong lòng ngươi trừ niềm tin, trừ ta và
Nhược Trường ra, còn có gì đó có thể khiến ngươi nhớ nhung lưu luyến.
Nhược Trường đã nói, muốn chúng ta nhất định phải chăm sóc quan tâm đối
phương. Ta hi vọng, ngươi được vui vẻ, mặc sức tỏa sáng xuất phát từ ý
muốn của ngươi giống như ngày xưa mà không phải cố gắng làm cho mình có
vẻ vui sướng.”
Nhớ đến quãng thời gian đồng hành với Ân Lê Đình, lòng Lộ Dao khẽ bay bổng. Nửa ngày mỉm cười nói: “Nhược Trường bảo
chúng ta chăm sóc đối phương đàng hoàng, vậy, Thu Nhiên, lòng ngươi thì
sao? Ta ở bên ngoài dùng niềm tin lấp đầy cuộc sống, ngươi dùng cách của bản thân ngươi thực hiện niềm tin của mình. Vậy, cuộc sống của ngươi
thì sao?”
Phó Thu Nhiên ngớ người, không nghĩ Lộ Dao bỗng nhiên nhắc tới việc này. Thoáng chốc, đến phiên hắn trầm mặc.
“Hôm trước ta mới gặp Khê Huyên. Hơn một năm không gặp, tỷ ấy chẳng thay đổi tí nào. Thu Nhiên, đến bây giờ đã bốn năm rồi, ngươi không phải kiểu
người sẽ ghét bỏ xuất thân của tỷ ấy. Vậy vì sao ngươi không muốn thử?
Trên đời này, khó có được nhất chính là thật lòng thật tình, ta cũng như vậy, mong có một ngày, trừ ta và Nhược Trường, trừ làm ăn, dược liệu gì đó ra, lòng ngươi cũng được lấp đầy.”
Lộ Dao nhìn thẳng vào mắt Phó Thu Nhiên, trong mắt toát ra muôn vàn ánh sáng, bao hàm rất nhiều
thứ không diễn tả nổi bằng lời. Năm đó Nhược Trường qua đời là cơn ác
mộng lớn nhất trong đời họ; phản bội niềm tin và đạo đức thầy thuốc vì
báo thù cho Nhược Trường, là vết nhơ hai người chùi cả đời cũng không
sạch; quá nhiều chuyện lộn xộn, đau khổ trong đó, hắn dùng rượu cay,
nàng dùng thuốc phiện muốn tìm cách giải thoát. Song cuối cùng, khiến họ từng bước thoát ra là nhờ tình cảm nương tựa lẫn nhau ăn sâu vào máu
thịt. Đến bây giờ, phải trái đúng sai đã không còn quan trọng nữa. “Thu
Nhiên, nhớ kỹ, trời xanh để chúng ta đến nơi này là muốn chúng ta nhất
định phải sống vui vẻ, vui vẻ, vui vẻ mà sống tiếp.”
Nhắc đi nhắc lại chữ vui vẻ, nói nặng tựa ngàn cân, dường như muốn khắc nó vào lòng Phó Thu Nhiên.
Phó Thu Nhiên nhẹ nhàng vén tóc rối của Lộ Dao ra sau, nói khẽ: “Ta hiểu mà. A Dao, chúng ta đều phải vui vẻ mà sống.”
Vui vẻ mà sống. Ngắn ngủi mấy chữ, mấy năm nay hai người đã dốc toàn lực rồi.