Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 58: Can qua há dừng được




Mấy người Du Liên Châu nhìn nhau, đang định mở miệng thì thấy Lộ Dao hộc tốc chạy vào, đứng trước mặt Ân Lê Đình, lông may nhăn lại, cao giọng: “Du nhị ca, chuyện này không thể trách lục ca, là ta cứu Phạm Dao. Chúng ta là bằng hữu, cho dù không phải bằng hữu thì thân là đại phu ta cũng không lý nào khoanh tay đứng nhìn. Lục ca lo lắng an nguy của ta mới cùng ta đi Hoàng Sơn. Ngày đó phái Nga Mi muốn xông vào phòng chẩn bệnh của ta, lục ca bất đắc dĩ mới lên tiếng ngăn cản. Các huynh không thể trách phạt huynh ấy vì chuyện này được.”

Mấy người thấy Lộ Dao nhíu mày, dáng vẻ nghiêm trang, đầu tiên hơi kinh ngạc, liền đó không khí trong phòng bắt đầu trở nên kỳ cục, nhất thời không ai nói chuyện. Ân Lê Đình không nhịn được, nhẹ nhàng giật ống tay áo Lộ Dao, thì thầm: “Tiểu Dao.”

Lộ Dao rụt tay phớt lờ chàng, nói tiếp: “Chuyện này do ta mà ra, ta biết Võ Đang và Minh giáo như nước với lửa, nhưng chuyện lần này không liên quan đến lục ca. Nếu sau này có bất cứ rắc rối gì, nhất là phái Nga Mi, cứ nói Phạm Dao là do ta cứu, muốn tìm thì cứ tìm ta là được.”

Ân Lê Đình giật áo Lộ Dao lần nữa, nhỏ giọng: “Tiểu Dao, muội nghe huynh nói…”

Lộ Dao quay đầu, phồng mang trợn mắt nói “Nghe huynh cái gì? Dược là muội hái, người do muội cứu, nghe muội nói mới đúng!”

Ân Lê Đình dở khóc dở cười, nhưng thấy Lộ Dao bênh vực mình như thế, lòng thấy ấm áp, mắt thoáng chút dịu dàng, khẽ cúi đầu che giấu thần sắc trên mặt mình.

“Ha ha ha! Lục đệ, vừa nãy nói đệ ngốc, bây giờ xem ra tam ca sai rồi! Ha ha! Hay lắm!” Cuối cùng Du Đại Nham nhịn hết nổi cười phá lên. Lộ Dao ngẩn ra, quay đầu lại thấy chẳng những Du Đại Nham, cả Trương Tùng Khê cũng cười thành tiếng, ngay cả Du Liên Châu cũng lộ vẻ mặt buồn cười thấy rõ.

Lộ Dao hoàn toàn ngớ người, nhìn người này ngó người kia, không hiểu gì cả. Vừa rồi còn bày ra bộ dạng môn quy nghiêm ngặt, sao bây giờ đều như bị điểm trúng huyệt cười thế này?

Rốt cuộc Trương Tùng Khê nhịn cười, hỏi: “Tiểu Lộ, muội nghe thấy chúng ta định phạt lục đệ hồi nào thế?”

Dứt lời, Lộ Dao càng trợn mắt, nhíu mũi quay lại nhìn Ân Lê Đình, lại nhìn ba người trước mắt, lấy làm lạ: “Vừa rồi không phải lục ca…”

Ân Lê Đình khẽ than: “Tiểu Dao, muội không chịu để huynh nói. Huynh cứu Phạm huynh đương nhiên phải nói với các sư huynh mới được, nhưng khong có nghiêm trọng như muội nghĩ đâu. Không tin muội hỏi nhị ca đi.”

Lộ Dao lại ngoảnh đầu nhìn Du Liên Châu.

Du Liên Châu ho khẽ một tiếng, thoáng nghiêm chỉnh lại, đáp: “Chuyện này cần bẩm báo sư phụ định đoạt mới được. Nhưng công bằng mà xét, hành động của vị Phạm Dao Phạm hữu sứ này khiến người ta khá kính trọng. Lục đệ làm thế, chúng ta cũng tán thành. Đến chừng đó, nếu sư phụ thật sự muốn phạt lục đệ, sư huynh đệ chúng ta cùng cầu xin sư phụ là được. Tiểu Lộ không cần lo lắng, tuy Võ Đang và Ma giáo không cùng một đường nhưng cũng không phải là nơi không nói lý lẽ.”

“Vậy à…” Mấy câu này lập tức vuốt phẳng mớ lông nhím của Lộ Dao, thoáng yên tâm, chớp chớp mắt vỗ ngực cười “Vậy thì tốt rồi.”

Du Đại Nham nghe xong lớn tiếng hỏi: “Sư phụ mà trách phạt lục đệ thì cũng phạt cấm túc luyện công mười ngày nửa tháng mà thôi. Từ nhỏ tới giờ đâu phải sư huynh đệ chúng ta chưa bị phạt. Tiểu Lộ vì sao muội lo lắng như thế?” Nói rồi cười tươi rói, trêu ghẹo thấy rõ.

Lộ Dao nhìn sắc mặt Du Đại Nham, ý thức được vừa rồi quả thật hình như mình có hơi… lỗ mãng. Bây giờ thấy ba người đối diện đều buồn cười nhìn mình, biết mình trốn trước nửa canh giờ phỏng chừng vẫn không thoát được hứng thú nghe chuyện bát quái về sư đệ nhà mình của ba người. Lộ Dao than thở trong lòng, đường đường đại hiệp Võ Đang sao đều giống các bà các cô thích xem kịch vui thế. Sờ mũi, giận dỗi lườm Ân Lê Đình một cái: sao nửa canh giờ rồi mà huynh còn chưa giải thích rõ ràng?

Ân Lê Đình nháy nháy mắt: muốn huynh giải thích? Giải thích cái gì…

Lộ Dao hơi giận, ra sức trợn mắt nhíu mày: huynh không giải thích vậy nửa canh giờ vừa rồi làm cái gì?

Ân Lê Đình học động tác nhún vai vô tội của Lộ Dao: chuyện từ Phù Điền tới đây, còn có trước sau ba lần muội bị truy sát.

Lộ Dao nhếch miệng, bóp trán, bắt đầu áp dụng biện pháp cũ rích: xem như không có gì. Thế là ngoảnh đầu nói với Du Đại Nham: “Lục ca vì giúp ta, theo ta chạy đôn chạy đáo, trở về lại bị phạt vì chuyện này, sao ta không áy náy cho được? Ai làm người ấy chịu, đương nhiên ta phải gánh vác việc này mới đúng.” Phong cách làm việc của Lộ Dao trước giờ là thế, lời này cũng là thật tình, lại thêm da mặt nàng xưa nay khá dày, đi từ Tuyền Châu tới giờ thấy vẻ mặt như thế đã thành quen, thành thử bây giờ mặt không đỏ thở không gấp.

Ba người nhìn nhau, cứ mỉm cười không nói. Lộ Dao nhìn trái ngó phải, phát hiện hình như trình độ của đối phương cũng không thấp, không nhịn được quay đầu lườm Ân Lê Đình một cái: sư huynh của huynh cũng lợi hại ghê nhỉ?

Ân Lê Đình vội vàng cúi đầu, lúc này chàng hoàn toàn không dám để Lộ Dao thấy nụ cười trên mặt mình.

Lộ Dao càng hết cách, đành nói sang chuyện khác.

“Du nhị ca, sao tự dưng các huynh lại đến Hàng Châu?”

Trương Tùng Khê tiếp lời: “Tiểu Lộ cứ yên tâm, lần này chúng ta không đến để phạt lục đệ đâu.” Nói rồi ba người cười to.

Lộ Dao sờ mũi, nhe răng, nghĩ bụng: “Được rồi được rồi, cười đi cười đi, đằng nào da mặt bản cô nương cũng dày hơn lục đệ nhà các người, nói sao thì lục đệ các người cũng không chịu được trước.” Nghĩ rồi quay lại nhìn Ân Lê Đình, quả nhiên thấy người kia cúi đầu làm thinh, chắc là bị cười đến nỗi đỏ mặt rồi, tâm lý được cân bằng không ít.

Nửa ngày, đợi Du Đại Nham, Trương Tùng Khê cười đã, sư huynh đệ trò chuyện thường ngày cộng với cười đùa một trận xong rồi, Du Liên Châu mới mở miệng: “Tiểu Lộ, ta vừa mới nói với lục đệ, lần này qua Hàng Châu để đến Kim Lăng. Sau khi từ biệt ở Phù Điền, ta vừa về núi thì Võ Đang thu được thư từ Nga Mi. Trong thư Diệt Tuyệt sư thái hẹn đầu tháng chín năm nay tụ hội ở Kim Lăng Thanh Lương sơn, nói là có tin tức quan trọng liên quan đến Tạ Tốn và Đồ Long đao. Vừa vặn sắp tới cuộc hẹn mười lăm tháng tám với Phó trang chủ, vì thế chúng ta cùng xuống núi luôn. Dọc đường đi chúng ta thăm dò được, trừ Võ Đang Nga Mi ra, hình như có người còn âm thầm liên lạc với mấy phái Thiếu Lâm, Không Động và Hoa Sơn. Chúng ta từng gặp mặt Đường Văn Lượng phái Không Động ở Từ Châu, nghe y nói Không Động cũng thu được tin tức nặc danh như thế, chỉ đề cập đến Đồ Long đao và Tạ Tốn, nói đến Kim Lăng sẽ biết nguyên do.”

Lộ Dao nghe xong, nét mặt cười giỡn vừa rồi biến mất, lập tức sa sầm mặt, hết sức khó coi. Nhớ tới mấy ngày trước Thành Côn bất chấp Phạm Dao vội vàng rời đi, bây giờ mấy đại môn phái trên giang hồ bị người nặc danh hẹn nhau tề tựu ở Kim Lăng, chuyện này cơ hồ hết tám chín phần là có liên quan. Mọi người đều thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Lộ Dao, lại không rõ vì sao vụ việc có phần kỳ lạ này lại khiến nàng phản ứng bất ngờ như thế.

Trương Tùng Khê sợ Lộ Dao còn chưa rõ quan hệ trong đó, liền giải thích tiếp: “Sở dĩ nhị ca, tam ca và ta đi sớm như thế là vì cảm thấy việc này khá kỳ lạ. Mấy năm trước Võ Đang ta từng nhiều lần tìm tới Thiên Ưng giáo tra hỏi tung tích ngũ đệ, cùng đến còn có mấy bang phái Côn Lôn, Cự Kình, Hải Sa. Những bang phái này đều tổn thất đệ tử, thậm chí trưởng lão, chưởng môn trên đảo Vương Bàn Sơn. Đôi bên cũng từng động can qua, cuối cùng thủy chung không có kết quả.”

Lộ Dao cười khổ: “Năm đó Thiên Ưng giáo cướp Đồ Long đao chẳng qua muốn tạo dựng tên tuổi, bây giờ đại tiểu thư của bọn họ cũng bị cuốn vào rồi, đao cũng mất, nhà người ta đã đủ sứt đầu mẻ trán. Nếu nói bọn họ hại Trương ngũ ca thì không thông, không cần thiết, cũng chẳng có động cơ.”

Du Liên Châu gật đầu: “Mấy năm nay, sư huynh đệ chúng ta tới cửa đòi người đều bị giáo chủ Thiên Ưng giáo Ân Thiên Chính một mực phủ nhận. Ta thấy Ân Thiên Chính thống lĩnh giáo đồ độc chọi quần hùng rất có khí phách, cho dù đối địch cũng khiến người ta hết sức khâm phục, có lẽ không phải người dám làm không dám nhận.”

“Thật ra trước đây mấy lần huynh đệ chúng ta đến chỉ vì muốn hỏi ra hướng đi của ngũ đệ từ miệng Bạch Quy Thọ, không phải như mấy người Hải Sa Côn Lôn muốn diệt Thiên Ưng giáo. Có điều lần này thật lạ, trước đây ngoài Võ Đang ra chỉ có Côn Lôn, Cự Kình, Hải Sa mấy bang phái này, năm nay không biết là ai, lại mời cả mấy môn phái chẳng có liên quan gì đến đảo Vương Bàn Sơn như Thiếu Lâm.” Trương Tùng Khê nói “Điểm này ta nghĩ mãi không ra.”

Sắc mặt Lộ Dao càng thêm khó coi, cười lạnh “Không phải mấy môn phái đó không muốn đến, phỏng chừng là vì không có lý do danh chính ngôn thuận mà thôi. Còn lần này… hừ, sợ là bọn họ sẽ có ngay thôi.”

Dứt lời cả bốn người trong phòng đều không hiểu. Lộ Dao nghe Trương Tùng Khê kể, liên hệ chuyện Phạm Dao gặp phải trước đó, cộng với bản thảo Phó Thu Nhiên viết cho nàng, cảm thấy chuyện này chắc chắn có phần Thành Côn, hơn nữa, tính thời gian, rất có khả năng là công bố chuyện Tạ Tốn là hung thủ hơn ba mươi vụ huyết án trước kia. Cúi đầu, cầm ly trà trên bàn, vừa cúi đầu ngẫm nghĩ vừa uống cạn ly trà. Uống xong, nàng thở dài, thấy bốn người đều nhìn mình bèn nói: “Các vị theo ta đi, ở đây không tiện nói chuyện.” Bốn người thấy Lộ Dao trịnh trọng như thế, không khỏi nghiêm trang lại, theo Lộ Dao đi ra cửa sau phòng khách ra ngoài. Du Liên Châu và Trương Tùng Khê đều mải suy nghĩ chuyện này, Du Đại Nham kéo Ân Lê Đình lại, nhìn Lộ Dao phía trước đang nhỏ giọng dặn dò Tiền Úc, hỏi: “Tiểu Lộ có gặp người của Nga Mi không?”

Ân Lê Đình lắc đầu: “Hôm đó bọn Bối sư muội không gặp Tiểu Dao, sao vậy?”

Du Đại Nham yên tâm đáp: “Vậy thì tốt. Huynh sợ nếu người của Nga Mi gặp Tiểu Lộ rồi, vì nàng cứu Phạm Dao mà xem nàng là người của Ma giáo, với tính khí của Diệt Tuyệt sư thái, phiền phức không nhỏ đâu.”

Ân Lê Đình đáp: “Khi ấy tiểu đệ cũng cân nhắc điểm này mới ra sức ngăn cản.”

Du Đại Nham cười vỗ vỗ Ân Lê Đình, hai người là sư huynh đệ nhiều năm, tình như thủ túc, không cần nhiều lời đã hiểu ý đối phương.

Lúc này Tiền Úc đã quay đi, Lộ Dao dẫn mọi người quẹo đông quẹo tây đi vòng vòng mấy bận, xuyên qua một cánh cổng phủ đầy dây thường xuân, vào một gian thư phòng không lớn lắm. Bốn bức vách gian phòng này đều làm bằng trúc, rất rộng rãi, ba mặt là nước, một mặt nhìn ra sân nhỏ đầy dây thường xuân vừa tiến vào. Một mặt tường treo màn lụa có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, phía ngoài màn lụa phủ rèm châu bằng thủy tinh.

Mấy người Du Liên Châu bận tâm chuyện Lộ Dao định nói, người nào người nấy ngồi xuống ghế trúc. Trương Tùng Khê hỏi: “Chỗ này nói chuyện có tiện không?”

Lộ Dao gật đầu: “Chỗ này mà không đảm bảo nữa thì chúng ta chỉ còn nước nhảy xuống dưới hồ mà nói thôi.”

“Tiểu Lộ định nói cái gì?” Trương Tùng Khê hỏi.

Lộ Dao mím môi, thoáng chần chừ “Vừa rồi Du nhị ca nhắc tới Phạm Dao, ắt hẳn lục ca có nói tới Thành Côn rồi, đúng không?”

Du Liên Châu gật đầu, trầm giọng: “Nếu thật như lời Phạm hữu sứ, Thành Côn muốn giúp Thát tử gây bất lợi cho các môn các phái, người này thật sự lòng lang dạ sói, không thể không trừ.”

Lộ Dao gật đầu, nói tiếp: “Thật ra ta nghi ngờ, lần này rất có khả năng là Thành Côn giấu tên liên lạc các phái tề tựu ở Kim Lăng.”

Vừa nói ra, ngoài Ân Lê Đình sớm biết Lộ Dao rối rắm chuyện Thành Côn ra, những người còn lại đều kinh ngạc không thôi.

“Tiểu Lộ, ý này là sao?” Du Đại Nham mở to mắt.

“Thiên Ưng giáo vốn từ Minh giáo ra. Thành Côn và Minh giáo khúc mắc không nhỏ, lão muốn trừ Minh giáo, tất nhiên phải trảm Thiên Ưng giáo trước, bằng không với cách làm người của Ân Thiên Chính, nếu Minh giáo gặp nguy, chắc chắn ông ta sẽ ra mặt giúp đỡ.”

Trương Tùng Khê nghe xong không hiểu lắm “Nhưng vì sao muội nói lần này các phái khác thu được thư mời nặc danh có liên quan đến lão? Cho dù như muội nói trong đó có lẽ có người ngấp nghé Đồ Long đao, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, ắt là không thể trực tiếp động thủ với Thiên Ưng giáo.”

Lộ Dao nặng nề thở dài: “Thành Côn chỉ cần nói một câu là có thể làm mấy người đó danh chính ngôn thuận rồi. Đến chừng đó e rằng sự việc sẽ náo nhiệt đây. Thiên Ưng giáo muốn chống đỡ không dễ đâu.”

“Câu gì?” Lần này đến Ân Lê Đình cũng không rõ.

Lộ Dao chớp mắt, thì thào: “Ta biết lời ta nói tiếp theo đây có lẽ các huynh rất khó tin. Đừng hỏi vì sao ta biết, ta không nói được. Nhưng bất luận thế nào, ta không lừa các huynh là được.”

Câu này khiến mọi người như lạc trong mây mù, Du Đại Nham nói: “Tiểu Lộ cứ nói đi. Nếu ta không tin muội, bây giờ cũng không ngồi đây rồi.”

Lộ Dao nghe xong trong lòng thoáng an ủi đôi chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn Ân Lê Đình, ít nhiều gì có chút giãy dụa. Một khi nói ra rồi, sau này nếu có người truy cứu ngọn nguồn vì sao mình biết, sợ rằng sẽ moi ra không ít thứ kinh thế hãi tục, không biết đến chừng đó mọi người phản ứng ra sao. Đang nghĩ đến đó thì thấy Ân Lê Đình mỉm cười với nàng, ánh mắt vẫn ấm áp rạng ngời như cũ. Lòng Lộ Dao chợt động, cơ hồ theo bản năng vươn tay nắm bàn tay Ân Lê Đình bên cạnh, cảm giác ấm áp đó khiến lòng nàng nhẹ nhõm, nhìn mấy người Du Liên Châu, nói khẽ: “Thành Côn chỉ cần nói ra một chuyện, những đại phái khác tất toàn lực thăm dò tung tích Tạ Tốn, dốc hết sức truy hỏi Thiên Ưng giáo. Bởi vì Tạ Tốn, chính là hung thủ của hơn ba mươi vụ huyết án liên hoàn năm xưa, hơn nữa còn viết lên tường câu ‘Kẻ Giết Người Là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn’.”

Lời Lộ Dao làm mọi người thất kinh, chỉ một câu đã trấn áp bốn người trong Võ Đang thất hiệp. Những chuyện này, nàng nói nhiều thêm một chút đều phải cân nhắc liệu mình có gánh vác nổi hậu quả kèm theo đó không. Nếu đổi lại là nhiều năm trước, nàng sẽ nói hết toàn bộ cho sướng. Nếu là năm ba năm trước đây, nàng sẽ không nói một lời im lặng cho qua. Nhưng bây giờ, nàng nghiêng đầu nhìn Ân Lê Đình, rốt cuộc vẫn tiết lộ bí mật không ai biết này ra. Không cầu nhân quả, chỉ mong dốc sức thử một lần.

Mấy người Du Liên Châu quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Lộ Dao cảm thấy, đằng nào cũng đã kích thích họ rồi, không bằng kích thích một lần cho xong luôn, bèn nói tiếp: “Sở dĩ Tạ Tốn giết người là vì, ông ta là đồ đệ của Thành Côn. Năm đó Thành Côn từng vô lễ với thê tử ông ta, chẳng những thế còn giết sạch cha mẹ vợ con Tạ Tốn một nhà mười ba người, sau đó trốn đi ẩn naaso. Tạ Tốn điên cuồng giết người khắp nơi, lưu lại tên Thành Côn, hi vọng ép Thành Côn lộ diện báo thù. Về phần Đồ Long đao, Tạ Tốn cướp cũng chỉ vì muốn đối phó Thành Côn mà thôi.”

Kích thích liên tiếp hai bận, nhất thời Võ Đang chư hiệp đều lặng thinh, mạnh ai nấy tiêu hóa tin tức kinh người kia. Lộ Dao nhìn trái nhìn phải, thấy Ân Lê Đình lại nhìn mình, trong lòng hơi căng thẳng, sợ chàng hỏi vì sao mình biết chuyện đó. Nào ngờ Ân Lê Đình nắm tay nàng chặt hơn, thì thầm: “Mấy ngày trước muội đau đầu là vì chuyện này ư?”

Lộ Dao bặm môi, gật đầu.

Ân Lê Đình mỉm cười khe khẽ, lên tiếng: “Sao rồi, có phải nói ra rồi trong lòng thoải mái hơn nhiều?”

Lộ Dao ngẩn người, cứ cho rằng bất kỳ ai cũng sẽ hỏi làm sao nàng biết bí mật đó, hoàn toàn không ngờ chàng lại có phản ứng thế này.

Ân Lê Đình thấy nàng tròn mắt càng cười vui vẻ: “Nếu thoải mái rồi, lần sau nhớ nói ra. Để trong lòng khó chịu một mình không tốt.”

Lộ Dao ra sức chớp mắt, lại chớp mắt, cảm giác sức nóng trên tay, trong lòng đột nhiên mềm hẳn, bỗng nghe Du Liên Châu nói: “Cũng tức là nói, lần này Thành Côn âm thầm mời các phái tới là muốn trực tiếp thiệt hại thậm chí tiêu diệt Thiên Ưng giáo? Nhưng vì sao Thiếu Lâm cũng bị mời tới?”

Du Liên Châu mọi người đều rành chuyện cũ giang hồ, tự nhiên biết huyết án năm đó dính đến mấy phái Nga Mi, Hoa Sơn, Không Động, song không biết vì sao lần này Thiếu Lâm cũng bị mời tới.

Lộ Dao vội vàng hoàn hồn, lưỡng lự một chút, cuối cùng không nói ra hết toàn bộ, chỉ đáp: “Xưa nay ta không thích nổi Thiếu Lâm. Có điều Không Kiến phái Thiếu Lâm thật sự là cao tăng Phật môn, đáng tiếc bị Thành Côn thiết kế, một lòng muốn hóa giải chuyện này, kết quả bị Tạ Tốn đánh chết.”

“Hả?!” Du Đại Nham sửng sốt: “Mấy năm trước nghe nói Không Kiến đại sự bệnh chết, thật không ngờ lại bị ác tặc Tạ Tốn kia…”

Lộ Dao nhún vai: “Tóm lại, bất luận ra sao, bây giờ phái Thiếu Lâm cũng muốn tìm Thiên Ưng giáo xả giận. Hơn nữa, không chỉ Thiên Ưng giáo, e là sau đó sẽ là Minh giáo. Thực tế Minh giáo mới là mục tiêu số một của Thành Côn. Lão giết sạch cả nhà Tạ Tốn, chỉ vì lão quá hiểu con người Tạ Tốn. Trong tình huống lão ẩn thân, tất nhiên Tạ Tốn sẽ có hành vi quá khích ép lão xuất hiện. Như vậy vô hình tạo cho Minh giáo rất nhiều kẻ thù. Bây giờ tiêu diệt Thiên Ưng giáo, chín phần là muốn quay sang đối phó Minh giáo rồi. Trong đó còn có khả năng mượn chuyện điều tra ngũ đệ các huynh, lợi dụng những kẻ ngấp nghé Đồ Long đao đối phó Võ Đang. Chờ xong Minh giáo, thế lực giang hồ hiện tại tất tổn thất nghiêm trọng, được lợi nhiều nhất kỳ thực chính là đương kim triều đình. Tóm lại, chuyện này sợ rằng càng lúc càng ầm ỹ lớn, mà Thành Côn kẻ này, tuyệt đối là đại phiền toái.”

Mọi người đều trầm mặc. Lộ Dao nói chuyện nào cũng quan hệ đến mạch máu võ lâm, chỉ cần một chuyện có lầm lẫn, e rằng giang hồ lại có một hồi huyết vũ tinh phong. Nhất thời, trong phòng trừ Lộ Dao vừa nói xong chuyện vẫn mãi canh cánh, thần sắc thoáng buông lỏng ra, mấy người Du Liên Châu đều nặng nề, lông mày cau lại. Nửa ngày, Du Liên Châu chậm rãi nói: “Tuy Tạ Tốn lạm sát người vô tội rất đáng hận nhưng chung quy vẫn là ân oán giang hồ. Còn Thành Côn này lại gian ác cùng cực, nếu không trừ, giang hồ không biết còn bao nhiêu người chết oan vì lão. Lần này phải giải quyết lão mới được.”

Lộ Dao nghe đến đó xua tay liên tục: “Du nhị ca, ta nói với các huynh chuyện này, không phải muốn các vị đi tìm Thành Côn thanh toán. Công phu của lão khốn đó thật sự rất cao, ách…”

“Ý Tiểu Lộ là huynh đệ chúng ta không bì kịp lão? Cứ nói đừng ngại.” Trương Tùng Khê hỏi.

Lộ Dao sờ mũi “Hơ, các vị đừng trách. Nói thẳng nhé, lão Thành Côn này công phu thật sự quá cao cường, cá nhân ta cảm thấy, trừ phi đích thân Trương chân nhân ra tay, bằng không sợ là cực kỳ nguy hiểm. Nếu vì lời nói hôm nay của ta mà các vị có thương tổn gì, ta… cuộc sống của ta không yên ổn nổi. Vả lại, vấn đề là, lão ta cực kỳ gian xảo, muốn giải quyết lão dứt điểm, chắc chắn phải nghĩ biện pháp chu đáo.” Lộ Dao nói đã uyển chuyển lắm rồi, thật ra nguyên văn câu nàng định nói là: lão khốn kia không phải kẻ dễ chơi, quang minh chính đại đấu với lão căn bản vô dụng, hơn nữa quang minh chính đại huynh cũng đánh không lại lão, nếu muốn giải quyết gọn gàng, nói không chừng phải dùng một ít thủ đoạn mới được. Thực ra trong lòng nàng có tính toán khác. Trong nguyên tác, Thành Côn, kẻ sau màn này đến cuối cùng mới bị Tạ Tốn đánh chết tại Thiếu Lâm tự, nhưng bây giờ tình tiết đã không giống trước nữa. Cũng tức là nói, chưa chắc Võ Đang thất hiệp không bị hại dưới tay Thành Côn. Bản thân xen vào vì tránh cho Trương Thúy Sơn và Mạc Thanh Cốc chết thảm, nếu lỡ chọc ra kết quả như thế, hóa ra được kết quả hoàn toàn ngược lại rồi.

Có điều bất kể Lộ Dao nghĩ gì, mấy câu nói khéo này mọi người đều nghe lọt, ai nấy đều gật đầu. Võ Đang thất hiệp đều không phải kẻ lỗ mãng, đương nhiên hiểu được lòng người hiểm ác, không phải chỉ bốn chữ quang minh chính đại là đối phó được. Thành thử mạnh ai nấy cúi đầu suy nghĩ chuyện này.

Ngay lúc này, bỗng nhiên Du Liên Châu ngẩng đầu nói với Lộ Dao: “Ngoài cửa viện có người tới, không biết võ công.”

Lộ Dao ngớ người, quả nhiên không tới một hồi nghe tiếng Tiền Úc thở hổn hển ngoài cửa: “Đại tiểu thư, văn kiện sơn son khẩn cấp,”

Tác giả có lời muốn nói:

Biết trước tình tiết, song lại biết nửa vời, đây là chuyện khiến người ta rất đau đầu, nhất là bây giờ không giống với nguyên tác nữa. Nói hay không nói, nói rồi sẽ thế nào? Mỗi lần nói thêm một chuyện, vậy bản thân phải phụ trách biến động do mình đem lại, bất kể là tốt hay xấu.

Bây giờ Lộ Dao nghĩ thế đấy. Vì thế tha thứ cho nàng không thể nói quá nhiều đi, nàng phải cân nhắc liệu mình có thể chịu trách nhiệm về kết cục được không.

Rất nhiều người cảm thấy Lộ Dao không có cảm giác với Ân Lê Đình, thật ra chỉ vì bản thân nàng chưa ý thức được mà thôi… nếu không cớ gì vì chuyện Thành Côn, chuyện Võ Đang mà dốc sức chu toàn như bây giờ? Cần gì an bài cho Kỷ Hiểu Phù chu đáo? Sống qua hai kiếp người, khuê nữ nhà ta tuyệt đối là phái thực tế, cái gọi là thích, phong hoa tuyết đối là phái thực tế, cái gọi là thích, phong hoa tuyết nguyệt không kéo dài lâu được, tận tâm tận lực mới là căn bản.