Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 57: Không chịu buông xuôi




“Lục ca, muội…”

Ân Lê Đình không chờ Lộ Dao nói xong “Huynh biết, muội là đại phu, độc thuật vô song. Nhưng võ công Thành Côn này quá cao cường, e rằng cơ hội cho muội dùng độc cũng không có. Tiểu Dao, muội nghĩ xem, nếu Phó trang chủ vì muội đi đối phó Thành Côn, muội có yên tâm được không?”

Lộ Dao nghe xong, toàn bộ lời định nói nuốt trở vào bụng. Lần này Ân Lê Đình dùng Phó Thu Nhiên làm ví dụ đúng chỗ rồi, gần như ngay lập tức Lộ Dao liều mạng lắc đầu.

Ân Lê Đình nhẹ nhàng vén lọn tóc Lộ Dao ra sau vành tai nàng, dịu dàng nói: “Nếu đổi lại, muội thử nghĩ mà xem, nếu muội gặp chuyện gì, tất nhiên Phó trang chủ sẽ không bỏ qua cho Thành Côn, đến chừng đó… e là chuyện này cũng khó mà ổn thỏa.”

Lộ Dao giật mình, từng câu từng chữ của Ân Lê Đình đều đánh trúng chỗ hiểm, hồi lâu mới thở dài nói: “Lục ca, muội hứa với huynh, sẽ không một mình đi chọc Thành Côn là được.”

Ân Lê Đình thở phào. Ban nãy chàng thấy Lộ Dao cúi đầu vừa suy tư vừa nhíu mày liền biết trong lòng nàng chắc chắn đang tính toán giải quyết Thành Côn. Vì thế vỗ vỗ nàng nói: “Thật ra muội không cần nóng ruột. Chuyện này liên lụy đến Võ Đang, đợi các sư huynh hội họp cùng chúng ta rồi sẽ nghĩ được cách thôi. Nếu muội đau đầu thì tạm thời đừng nhọc lòng nữa. Tuy rằng Thành Côn vội vàng bỏ đi nhưng có lẽ là có việc khác, chưa chắc đã như chúng ta nghĩ.”

Lòng Ân Lê Đình lúc này dường như có tảng đá đè nặng, bởi vì vừa rồi chàng sực nhớ đến câu nói “khí trung hàm sát, e có báo kiếp” của Phù Điền Thiếu Lâm Tịnh Bi phương trượng. Lộ Dao đã mấy lần bị môn phái giang hồ truy sát không rõ nguyên nhân, may mà người đối phương phái tới đối với chàng mà nói không đủ sức uy hiếp, nhưng nếu không làm rõ chuyện này chàng không thể yên tâm được. Mà bây giờ, rõ ràng Lộ Dao có ý định nhúng tay vào vụ Thành Côn, nỗi lo trong lòng chàng càng lớn, sợ câu nói kia ứng nghiệm trên người nàng.

Lộ Dao cảm thấy Ân Lê Đình nói có lý, chuyện này truy đến ngọn nguồn là việc của phái Võ Đang. Trừ tình tiết nguyên gốc trong truyện ra, nàng cũng chỉ đọc qua một ít tư liệu có liên quan đến các môn phái giang hồ do Phó Thu Nhiên đưa tới, bây giờ cũng không biết câu chuyện đã thoát ly nguyên bản mấy phần rồi. Quan trọng nhất là, giang hồ có quy củ của giang hồ, mà nàng thì không hiểu, thảo luận ý tưởng của mình với Trương Tùng Khê là một chuyện nhưng ra tay thực hiện lại là chuyện khác. Làm không khéo đi ngược lại quy tắc của họ, sợ là cả mình và Ân Lê Đình đều gặp rắc rối. Bây giờ nàng cần phải cân nhắc đến rất nhiều người, nhiều chuyện, không thể so sánh với dĩ vãng được.

Chuyện này cứ thế tạm thời gác lại, Lộ Dao gửi thư cho Phó Thu Nhiên, nhờ hắn lưu ý đến tin tức trên giang hồ nhiều hơn, nhất là tin liên quan đến Tạ Tốn. Nàng và Ân Lê Đình thì tiếp tục ở lại phân hiệu Hàng Châu, điều trị thương thế của Phạm Dao. Vết thương của Phạm Dao không nhẹ, may mà công lực y thâm hậu, căn cơ cũng rất tốt, vì thế Lộ Dao trị liệu nhanh hơn, chỉ có vài ngày đã thấy công hiệu. Mấy ngày sau đó, Ân Lê Đình và nàng gặp được mấy người trong thành Hàng Châu, khiến cả hai đều vui mừng khôn xiết.

Ngày hôm ấy, trời nhá nhem tối, hai người ăn cơm ở một quán ăn khá nhỏ ven hồ. Quán này tất nhiên không thể so sánh với Lâu Ngoại Lâu được, chỉ là một quán nhỏ hai lầu, lầu trên lầu dưới cộng lại không tới ** cái bàn. Sở dĩ Lộ Dao kéo Ân Lê Đình tới đây ăn là vì đồ ăn quán này có hương vị Hán Trung, không như các quán khác bán toàn món ăn Hàng Châu nổi tiếng.

Hai người vừa cầm đũa lên thì bỗng nghe thấy dưới lầu vọng lên một loạt tiếng ầm ỹ gào thét, xen lẫn với tiếng vó ngựa. Cúi đầu nhìn xuống, thì thấy một chiếc xe ngựa mất kiểm soát đang chạy như điên nghiêng trái ngã phải. Mọi người xô nhau tránh né. Nhưng lúc hai người đang nhìn xuống qua cửa sổ, một tiểu cô nương đang chơi đùa đứng ngay chính giữa đường cái, hoảng sợ nhìn xe ngựa điên cuồng phóng tới. Mắt thấy chiếc xe kia sắp tông vào người tiểu cô nương, bốn phía vang lên tiếng hít hơi tiếng mắng chửi nhưng hoàn toàn bất lực. Khoảnh khắc như chớp giật đó, Lộ Dao thấy bóng người màu xanh nhạt bên cạnh mình loáng lên, Ân Lê Đình tung người, dưới chân sử công phu Thiên Cân Trụy, nháy mắt nhảy ra khỏi cửa sổ rơi xuống chính giữa đường cái. Không đợi hạ xuống đất, lúc còn cách ba thước, chân phải điểm vào bụi cây thấp lè tè bên đường, thân hình lập tức bay nghiêng thay vì rơi thẳng xuống, hạ tay quét qua liền ôm tiểu nữ hài kia vào lòng. Lúc này xe ngựa đã tới trước mặt hai người, tay phải Ân Lê Đình ôm đứa bé, tay trái đập vào cổ ngựa, thân hình thuận thế bay ngược ra sau, mà con ngựa kia bị chàng vỗ một chưởng hí vang, thiếu điều ngã nhào. Ân Lê Đình tung người rơi xuống đất, mặc kệ tiếng vỗ tay la hét khen hay chung quanh, vội vàng kiểm tra tiểu nữ hài, thấy nó nước mắt ròng ròng nhất thời không biết nó bị thương hay sợ hãi, vội vàng hỏi: “Tiểu cô nương, người muội bị đau chỗ nào ư?”

Tiểu nữ hài này cùng lắm chừng bảy tám tuổi, đã hoảng sợ thất kinh rồi, cứ khóc mãi, còn sức đâu mà trả lời? Ân Lê Đình vừa dỗ dành nó vừa đưa mắt chung quanh tìm người nhà của nó, chỉ thấy bốn phía toàn người bu quanh xem náo nhiệt, không có người nào lên nhận con nhà mình.

“Lục ca, để muội xem thử, đứa nhỏ này khóc dữ như thế chắc là bị thương ở đâu rồi.” Lộ Dao cũng đã nhảy xuống lầu, đi tới cạnh Ân Lê Đình.

Ân Lê Đình đặt đứa bé lên chiếc bàn của tiệm trà nước bên đường, Lộ Dao kiểm tra sơ sơ không phát hiện đứa nhỏ bị thương chỗ nào. Đang lấy làm lạ chợt nghe giọng Ân Lê Đình có mấy phần mừng rỡ: “Nhị ca! Sao huynh lại tới…” Nói chưa dứt, Lộ Dao đang định ngoảnh đầu xem chợt cảm thấy trước mắt có ánh sáng lóe lên, mấy điểm kình phong ập vào mặt, chính là mười mấy mũi ngân châm từ trong miệng đứa nhỏ kia bắn thẳng vào mặt Lộ Dao. Lúc này Lộ Dao muốn né đã không kịp nữa, lòng trĩu xuống, cấp tốc giơ tay che chở đôi mắt đã là cực hạn rồi. Trong chớp mắt, nàng chỉ cảm thấy người mình bị hai luồng kình lực một đẩy một kéo, thoáng cái đã rời khỏi vị trí ban đầu, mà cánh tay và mặt cũng không cảm thấy đau đớn gì cả.

Dẫu nàng có can đảm tới mấy thì lần này cũng bị dọa hết hồn, dùng tay che mặt, hai mắt nhắm chặt nửa ngày mới hoàn hồn. He hé mắt ra, phát hiện mình đã cách quán trà kia hơn ba trượng, trước mắt là vạt áo trước của một người, nói chính xác là vạt áo của Ân Lê Đình. Lúc này Lộ Dao mới ý thức được vừa rồi Ân Lê Đình phi ngược hướng ngân châm bay tới ôm nàng bay ra khỏi quán trà. Lần này nàng cả kinh, chẳng kịp để ý gì khác vội vã giãy ra, muốn kiểm tra lưng của Ân Lê Đình “Lục ca, huynh có sao không? Lưng có trúng châm không?” Nói rồi đưa tay sờ lưng Ân Lê Đình, sờ soạng mấy vòng, kiểm tra cẩn thận một lượt, phát hiện không có ngân châm trên mặt mới yên tâm. Ân Lê Đình cúi đầu không lên tiếng, nguyên nhân là vì đối diện là mấy vị sư huynh nhà mình Du Liên Châu, Du Đại Nham, Trương Tùng Khê, người nào cũng đang xem kịch.

Lộ Dao thấy Ân Lê Đình không sao, cuối cùng cũng yên tâm, nhớ vừa rồi Ân Lê Đình gọi nhị ca, vội vàng nhìn chung quanh, thì thấy bên trong quán trà có ba người đứng, chính là Du Liên Châu, Du Đại Nham và Trương Tùng Khê trong Võ Đang thất hiệp. Một tay Du Liên Châu kềm chế đứa nhỏ phóng độc châm, còn Du Đại Nham và Trương Tùng Khê thì cười hì hì đảo mắt qua lại trên người Ân Lê Đình và nàng. Lộ Dao chớp mắt sờ mũi, nhìn Ân Lê Đình có vẻ ngượng nghịu, thẹn thùng chào hỏi sư huynh nhà mình, không nhịn được nhướng mày, hết sức sảng khoái tiến lên chào hỏi.

“Chào Du nhị ca, Du tam ca, Trương tứ ca!”

Du Liên Châu gật đầu đáp lễ, thấy Ân Lê Đình và Lộ Dao sóng via nhau, vẻ mặt mỗi người một kiểu, nở nụ cười hiếm hoi. Lần này là lần đầu tiên Du Đại Nham xuống núi sau khi lành bệnh, bây giờ gặp Lộ Dao, trong lòng ngổn ngang khó nói nên lời. Nhưng trời sinh tính chàng phóng khoáng, khó khăn đã qua bây giờ tựa như mây khói, cười lớn nói với Lộ Dao: “Tiểu Lộ, Du tam ca nhà muội lần đầu tiên tái xuất giang hồ thì gặp được muội, muội nói đây có phải ý trời không?”

Hàng lông mày thanh tú của Lộ Dao nhíu lại “Đương nhiên là ý trời, ông trời thấy huynh mới khỏe đã bắt đầu giày vò nên mới đưa huynh tới trước mặt ta để ta kiểm tra một bận, nếu có vấn đề, mau mau trói lại đưa về Võ Đang mới được. Nói đi, dọc đường có động thủ với ai không? Gân cốt khớp xương có chỗ nào không ổn?”

Mấy câu làm Du Đại Nham cười càng sung sướng: “Nhị ca, tứ đệ, Tiểu Lộ đúng là ba câu không rời nghề. Từ biệt nửa năm, bây giờ vừa mở miệng là giọng điệu đại phu giáo huấn bệnh nhân rồi.”

Lộ Dao đang định nói lại thấy ánh mắt bốn người đồng thời sầm xuống, tay trái Du Liên Châu vòng qua trước người đứa nhỏ bị điểm huyệt, không biết là bắt lấy cái gì. Du Đại Nham và Trương Tùng Khê đồng thời phi thân lên, lướt thẳng qua đám đông, binh binh vài tiếng động thủ với người ta. Nàng thì bị Ân Lê Đình đẩy ra sau lưng che chắn kín mít. Lộ Dao giật mình, bám lấy vai Ân Lê Đình thò đầu ra, thấy Du Đại Nham tóm một nam tử gầy nhom không cao lắm đi lại. Tên kia bị điểm huyệt không nhúc nhích, chỉ có mỗi đôi mắt đảo lia lịa, lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Lộ Dao không nhìn rõ diễn biến sự việc, Ân Lê Đình thì thấy rõ ràng, hạ giọng nói với nàng: “Vừa rồi tên này định giết đứa bé bịt miệng, hai mũi cương tiêu đánh vào đứa bé bị nhị ca triệt hạ.”

Lộ Dao nghe xong cau mày, quan sát người bị Du Đại Nham quăng xuống đất. Du Đại Nham và Trương Tùng Khê đều đã nghe Du Liên Châu nhắc tới chuyện Lộ Dao bị một đám hắc y nhân đuổi giết ở Tuyền Châu, không ngờ hôm nay vừa trùng phùng lại gặp chuyện thế này.

“Tiểu Lộ, chuyện này rốt cuộc là sao? Muội có đắc tội với ai không? Là nhà buôn dược liệu kia à? Bọn chúng dám dùng thủ đoạn này đến ám toán muội?” Du Đại Nham nhíu mày.

“Chúng ta đã nghe nhị ca nói chuyện Tuyền Châu rồi,” Trương Tùng Khê nói “Phó trang chủ có biết chuyện này không?”

Lộ Dao đang định trả lời, bỗng nhiên trong óc lóe lên, vội vàng bước tới trước người nam tử gầy nhom kia, ra tay như gió điểm mấy huyệt chính trước ngực gã. Ai ngờ ánh mắt gã nhanh chóng rũ xuống, mũi miệng trào máu, nháy mắt đã tắt thở. Lộ Dao thở dài đứng dậy lắc đầu “Chuyện này phức tạp lắm, giờ kẻ biết nội tình cũng chết sạch rồi.”

Du Đại Nham trợn tròn mắt, khó hiểu: “Rõ ràng ta chỉ điểm huyệt gã, sao lại thế?”

Lộ Dao than: “Gã bị hạ độc. Nếu chuyện hôm nay thành thì quay về tìm người lấy thuốc giải, nếu không thành thì như thế.” Nói rồi lật mi mắt người kia lên, kiểm tra mũi miệng, cau mày “Thủ đoạn lợi hại thật. Dùng thanh lăng diệp khống chế tử ngọ đoạn hồn tán, vừa đến thời điểm lập tức phát tác. Xem ra người sau màn không tính giữ mạng cho gã bất kể có thành công hay không.”

Du Đại Nham nghe xong nổi giận: “Một nhà buôn dược liệu mà thủ đoạn độc ác như thế?”

Ân Lê Đình khuyên: “Tam ca, đệ tà Tiểu Dao cảm thấy không phải hành vi của dược thương kia. Hai lần đuổi giết sau, hình như kẻ ở hậu đài đều là người giang hồ.”

“Hai lần sau? Còn mấy lần nữa?” Trương Tùng Khê hỏi dồn.

“Tổng cộng ba lần.” Lộ Dao nhún vai, nhìn chung quanh, thấy người đi đường qua lại đều sợ hãi tránh thật xa, người to gan thì đứng xa xa tò mò nhìn, thấy chủ quán trà hoảng sợ không thôi, nàng cười khổ: “Chúng ta đổi chỗ nói chuyện nhé?” Nói rồi chỉ người vây quanh “Các vị xác định muốn thảo luận chuyện này ở đây và chờ quan phủ tới tra án?”

Mọi người đã quen hành tẩu giang hồ, đương nhiên biết giờ phút này nên tức tốc rời đi tránh hiềm nghi. Vì thế bèn nhấc đứa bé và thi thể, Lộ Dao bỏ lại cho chủ quán trà một đĩnh bạc lớn, chọn con đường ngắn nhất quay về phân hiệu Hàng Châu. Chuyện còn lại, Tiền Úc tự xử lý chu toàn, không cần Lộ Dao quan tâm.

Bên này đúng giờ cơm tối, Tiền Úc vội vàng sai người bày cơm ở phòng khách, chuẩn bị phòng cho khách chu đáo. Mọi người dùng cơm xong ngồi trong phòng khách uống trà. Lộ Dao kiếm cớ đi tra hỏi đứa bé, bỏ Ân Lê Đình lại trong sảnh, lấy tiếng là sư huynh đệ bọn họ tụ hội, thêm người ngoài như mình nói chuyện không thoải mái. Thực tế là lúc ăn cơm nếm đủ ánh mắt đánh giá mình và Ân Lê Đình của Du Đại Nham, Trương Tùng Khê, xấu bụng cảm thấy hiện giờ nên quăng cái vấn đề lắm chuyện này cho Ân Lê Đình ứng phó thì hơn, tuy không phúc hậu nhưng ai kêu huynh là sư đệ chứ?

Vì thế Ân Lê Đình bị Lộ Dao quăng lại phòng khách, một mình đối mặt với ba vị sư huynh. Ba người vừa nãy chứng kiến hai người xưng hô, chung đụng, đều hiểu lòng mà không nói, bây giờ nghe Ân Lê Đình giải thích Lộ Dao cảm thấy phiền toái vì mấy lời đồn đãi dọc đường đi mới đề nghị hai người xưng hô huynh muội, không nhịn được buồn cười. Du Đại Nham vỗ đầu Ân Lê Đình cười mắng lục đệ, hôm nay huynh mới biết đệ đúng là ngốc. Ân Lê Đình cười hiền lành, song trong mắt lại lấp lánh ánh sáng. Ba người đều rành tính nết lục đệ nhà mình, bây giờ mấy tháng không gặp bỗng dưng phát hiện so với dĩ vãng có chút bất đồng, nhưng không giống chỗ nào thì nhất thời không nói rõ được, chỉ có Du Liên Châu vẫn bình thản như cũ.