“Lục ca.” Lộ Dao cười hì hì gọi.
Sau buổi tối hôm qua, Ân Lê Đình có hơi căng thẳng, sáng sớm nay không biết nên
đối mặt với Lộ Dao thế nào. Ai ngờ Lộ Dao lại như không có việc gì, sảng khoái cười nói. Ân Lê Đình hơi khựng lại, kế đó mỉm cười, nếu người
trước mắt chấp nhất, lộ ra thần sắc ngại ngùng của nữ nhi thì không phải Lộ Dao chàng biết rồi.
Ân Lê Đình và nàng cùng đi vào viện của
Phạm Dao, đang định nói chuyện thì thấy một nha hoàn hấp ta hấp tấp chạy ra, suýt nữa thì bổ nhào vào hai người.
Lộ Dao đưa tay đỡ nha hoàn nọ, cười nói: “Cẩn thận chứ.”
Nha hoàn kia vừa thấy Lộ Dao liền nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ đang định đi tìm người, người mau đi theo nô tỳ.”
Bình thường Lộ Dao luôn cười hì hì đùa giỡn với gia nhân, thành thử những
người này không ai sợ nàng, nói chuyện cũng khá tùy tiện.
Lộ Dao lập tức hỏi: “Có phải Phạm tiên sinh tỉnh rồi không?”
Nha hoàn kia lật đật gật đầu “Đúng thế, Phạm tiên sinh vừa tỉnh, tổng quản sai nô tỳ đi mời đại tiểu thư tới!”
Lộ Dao và Ân Lê Đình nhìn nhau, thi triển khinh công chạy tới phòng Phạm Dao.
Vào phòng Phạm Dao, thấy Tiền Úc và hai quản sự thân tín đều có mặt. Ba
người thấy Lộ Dao và Ân Lê Đình vội vàng tránh ra. Lộ Dao chạy tới trước giường, thấy Phạm Dao đã tỉnh, nhìn thấy nàng thì cười, giọng hơi khàn: “Tiểu nha đầu, không phải muốn chết cô không cứu à?” Vừa mở lời, quả
thật khiến Ân Lê Đình đi đằng sau ngẩn ra, giọng nói này nghe quen quá.
Lộ Dao cũng không để ý đến y, ngồi luôn xuống mép giường bắt mạch. Nửa
ngày, mạch hai tay đều kiểm tra xong rồi, Lộ Dao kiểm tra mức độ hồi
phục của vết thương trước ngực y, ngồi cạnh bàn thoáng trầm ngâm, nhấc
tay viết một phương thuốc giao cho Tiền Úc, dặn “Chiếu theo đơn này bốc
thuốc sắc uống, thuốc bôi ngoài da không đổi.”
Tiền Úc đón lấy
đơn thuốc “Đại tiểu thư cứ yên tâm.” Nói rồi dẫn hai quản sự đi ra. Vốn
dĩ ông ta đang ở chính sảnh mở cuộc họp các quản sự định kỳ nửa tháng,
nghe gia nhân tới báo Phạm Dao tỉnh liền vội vàng chạy tới. Mấy ngày
trước trải qua chuyện phái Nga Mi, ông ta biết thân phận Phạm Dao cần
phải giấu diếm cẩn thận, vì thế càng thêm dè chừng. Căn dặn nô bộc nha
hoàn không được phép tới gần nơi này, tiện cho họ nói chuyện rồi mới
quay lại tiền sảnh.
Bên này, Phạm Dao thấy Lộ Dao sầm mặt không
nói, không nhịn được chọc nàng: “Tiểu nha đầu, mấy tháng không gặp sao
yên lặng hẳn lên, còn không nói chuyện nữa?” Lộ Dao không nhịn được lườm y, hai tay khoanh trước ngực “Nếu không có tiểu nha đầu ta đây, hiện
tại huynh có thể thoải mái trò chuyện với Diêm Vương rồi!”
Phạm Dao đáp: “Nhất định Diêm Vương rất bực mình lần nào cô cũng cướp người với ông ta!”
Lộ Dao nghe y khen khéo y thuật của nàng nhưng không ăn chiêu này, nhướng
mày nói: “Huynh cám ơn ta cũng vô dụng. Huynh ngất ở cửa sau khách sạn,
ta không nghe thấy, nếu không có lục ca nghe được, huynh sớm đi tám
chuyện với Diêm Vương rồi. Còn nữa, hôm đó phái Nga Mi tìm tới cửa cũng
nhờ huynh ấy chặn lại. Huynh muốn thì tạ ơn huynh ấy là được.” Ở trong
này không có người ngoài, Lộ Dao cũng không lo lắng vấn đề môn phái thân phận của hai người, nói huỵch toẹt luôn.
Phạm Dao thấy Ân Lê
Đình đứng cạnh Lộ Dao, ngọ nguậy muốn ngồi dậy, Lộ Dao trừng mắt đè y
xuống, đến Ân Lê Đình cũng đè vai y lại “Huynh muốn nằm trên giường thêm hai tháng nữa thì cứ việc cựa quậy!” Lộ Dao hung dữ.
Phạm Dao
bất lực, đành ôm quyền nói với Ân Lê Đình: “Ân lục hiệp, đại ân không
nói hết. Mạng Phạm Dao lần này nhờ có huynh cứu. Bất kể huynh nhận hay
không nhận ta, Phạm Dao liền nhận bằng hữu là huynh. Sau này nếu có việc cần, Phạm Dao ta tuyệt không thoái thác.”
Ân Lê Đình nghe xong
bỗng nhiên trợn mắt: “Ngoài thành Tuyền Châu đêm đó là huynh?” Chàng
nghe giọng điệu Phạm Dao gọi Ân lục hiệp, chính là người bịt mặt đêm đó
đối chưởng với nhị sư huynh Du Liên Châu, hơn nữa còn đánh với mình hai
chiêu.
Phạm Dao gật đầu: “Đêm đó ta tính rời khỏi Tuyền Châu, lại nghe nói chuyện tiểu nha đầu bị tập kích mấy ngày trước, thế nên thử
bản lĩnh Ân lục hiệp một chút, xác định có thể giao phó an nguy của nàng cho huynh không. Đã mạo phạm rồi, mong huynh đừng trách.”
Lúc Ân Lê Đình hỏi nàng trong khu lều có nhân sĩ giang hồ khác hay không Lộ
Dao đã đoán được, chắc là chàng và Phạm Dao đã đối mặt, thậm chí động
thủ rồi, thành thử bây giờ không kinh ngạc, chỉ chớp mắt nhìn Phạm Dao.
Thấy y nói tiếp: “Sao nào, chẳng lẽ Ân lục hiệp khinh thường không muốn
qua lại với người của Minh giáo như ta?”
Ân Lê Đình nghe y hỏi,
nhớ ra vì chàng giúp tìm thuốc mà Lộ Dao phá lệ kể rõ chuyện Phạm Dao
náu mình trong phủ Nhữ Dương Vương giám thị động tĩnh của vương phủ cho
chàng nghe. Lúc đó chàng khá kinh ngạc vì Lộ Dao lại kể thân phận bệnh
nhân vốn dĩ luôn bị nàng giấu kín, bây giờ mới hiểu được dụng ý của Lộ
Dao: hi vọng chàng không cần rối rắm chuyện phân biệt chính tà trên
giang hồ. Ánh mắt chân thành, chàng thành thực đáp: “Không giấu gì Phạm
huynh, ban đầu vừa biết thân phận huynh, tại hạ băn khoăn khá lâu. Nhưng Tiểu Dao kiên trì bệnh nhân là bệnh nhân, ân oán giang hồ hết thảy chờ
thương tích lành lại tính toán, tại hạ cũng cho là thế. Có điều sau nàng kể cho tại hạ nghe những gì Phạm huynh đã làm, tại hạ cảm thấy hành vi
của Phạm huynh mới là việc hiệp nghĩa mà người tập võ như chúng ta nên
làm. Tuy ta không thể cam đoan tương lai Võ Đang liệu có cùng Ma giáo,
hơ, quý giáo xung đột hay không nhưng Ân lục ta nguyện ý nhận bằng hữu
là Phạm huynh.”
Phạm Dao nghe xong cười lớn: “Đệ tử của Võ Đang
Trương chân nhân đúng là không giống người thường, quả thật bất phàm!
Chẳng trách tiểu nha đầu trước nay không nể mặt bất cứ nam nhân nào cũng nhìn huynh với con mắt khác!”
Ân Lê Đình nghe Phạm Dao nói thẳng tuột như thế, lập tức máu dồn lên mặt, đỏ như gấc chín. Dù sao mối dây
vô hình giữa hai người cùng với việc bị người ta trêu chọc như thế là
hai chuyện khác nhau. Chuyện trước khiến chàng chìm đắm lưu luyến không
muốn tỉnh lại, nhưng vế sau lại khiến chàng xấu hổ ngượng ngập vô cùng.
Lộ Dao thấy Ân Lê Đình nháy mắt đã đỏ mặt, nhăn mũi trừng Phạm Dao một
cái, biết y nghĩ cái gì, nghiến răng nói: “Ta nói với huynh ấy chuyện
của huynh là vì cần tìm cho huynh một vị thuốc quan trọng, nhờ có huynh
ấy giúp đỡ. Ta phải để huynh ấy biết huynh ấy cứu loại người nào mới
được!”
Phạm Dao cười ha hả: “Tiểu nha đầu cô giải thích làm gì?
Trước giờ chẳng phải cô vẫn nói giải thích chính là che giấu, che giấu
chính là ra hiệu ngầm à? Ta nói cô nhìn võ nghệ của chàng ta với con mắt khác mà thôi, cô nghĩ chệch đi đâu hả!”
“Ta nghĩ chệch á? Ta sợ
lục ca cứu cái người ngay cả Diêm Vương cũng chê bỏ như ngươi sau này sẽ hối hận thôi! Được lắm, bây giờ chúng ta tính toán phí thuốc men của
ngươi. Phí chẩn bệnh một ngày của cô nương ta là hai mươi lượng, riêng
loại người muốn chết như ngươi tính tiền gấp đôi. Đâm đầu vào chỗ chết
một lần tính nợ một lần, năm đó ở Lương Châu một lần, Tuyền Châu một
lần, bây giờ Hàng Châu một lần nữa, cũng tức là lần này phí chẩn bệnh
của cô nương ta một ngày một trăm sáu mươi lượng, ở đây tổng cộng ba
mươi ngày, tức là hai ngàn tám chục lượng. Cộng thêm dùng toàn dược liệu thượng hạng, ít nhất hai trăm nữa, ta và lục ca còn chạy một chuyến tới Hoàng Sơn, tiêu pha hai chục, phí tìm dược hai trăm. Còn nữa, phí nghỉ
lại phân hiệu Hàng Châu này cùng với phí người làm chăm sóc tổng cộng
một trăm nữa. Gộp lại là hai ngàn sáu trăm lượng bạc, nể tình hai chúng
ta quen biết, giảm giá cho ngươi, hai ngàn năm trăm lượng là được rồi.
Ngươi trả bây giờ hay là để người đưa tới sau?” Lộ Dao nói như cháo
chảy, báo giá làm cả Ân Lê Đình và Phạm Dao đều há hốc mồm, đến cuối
cùng, Ân Lê Đình cười hì hì mà Phạm Dao thì hết cách: “Tiểu nha đầu, cô
đúng là đại tiểu thư Thu Linh trang mà! Ta chưa thấy đại phu nào kiếm
tiền nhanh như cô nữa!”
Lộ Dao hếch cằm: “Tính vậy là khá lắm rồi, nếu Thu Nhiên mà đến, phỏng chừng huynh mắc nợ nửa đời. Nói coi, chừng nào trả?”
Phạm Dao đáp: “Trên người ta bây giờ một đồng xu cũng không có, chỉ có một
thứ đáng tiền thôi.” Nói rồi tháo một cái thiết bài tinh xảo đeo trên cổ xuống đưa cho Lộ Dao “Tiểu nha đầu cầm cái này đi, tương lai nhất định
có ngày cần dùng đến, thứ này giá trị không chỉ hai ngàn năm trăm lượng
đâu, đừng vất đi. Nhất là bây giờ, đám người truy sát cô còn chưa biết
là nhân vật ở đâu.”
Lộ Dao nhận lấy thiết bài nhìn, thấy thiết
bài này có hình ngọn lửa, trên khắc hai chữ Phạm Dao. Nàng không biết
vật này, đưa mắt hỏi y, nghe Phạm Dao nói: “Đây là thiết diễm lệnh của
Minh giáo ta. Quang Minh tả hữu sứ mỗi người có một cái, cô cất đi,
tương lai nếu cần giúp đỡ, nhất là nếu có người đuổi giết cô nữa, chỉ
cần đưa cái này ra, giáo chúng Minh giáo toàn lực giúp đỡ.”
Lộ
Dao nhíu mày nhìn món đồ trong tay, thứ này Phạm Dao từng đưa cho nàng
một lần, nàng cảm thấy chẳng có tác dụng gì nên không lấy. Lần này Phạm
Dao lại nhắc lại một lần nữa khiến nàng có phần khó hiểu, kế đó dường
như nghĩ ra điều gì, ngừng một chút mới nói: “Được rồi, đã vậy thì ta
tạm thời cất đó, khỏi mắc công vì cứu huynh mà chọc phải người không nên chọc. Bất quá, rốt cuộc là huynh động thủ với ai? Bị thương ra nông nỗi này? Có phải Thành Côn không?”
Phạm Dao biết chắc chắn nàng có
thể đoán được, cũng không giấu diếm, than thở: “Lão này thật lợi hại, ta cứ nghĩ với tu vi mấy năm nay của ta có thể đánh lại, ai ngờ vẫn cứ bại dưới tay lão. Tiểu nha đầu nhớ cầm lấy lệnh bài của ta, tương lai nếu
có ngày Thành Côn tìm cô gây sự, trốn được bao nhiêu cứ trốn, đừng dây
dưa.”
Ân Lê Đình nghi hoặc: “Thành Côn này có phải người Tiểu Dao nói muốn mượn sức Nhữ Dương Vương phủ đối phó với Minh giáo và nghĩa
quân chống Nguyên không?” Chàng chứng kiến qua công lực Phạm Dao, ngay
cả nhị sư huynh Du Liên Châu, võ công cao nhất trong các sư huynh đệ
cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với y, Thành Côn này có thể làm y bị
thương nặng như thế, có thể thấy công lực cao hơn một bậc.
Phạm Dao gật đầu: “Là lão, lão là sư huynh của phu nhân giáo chủ bổn giáo.”
Lộ Dao đứng bên nhún vai, chen vào: “Còn là sư phụ của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn.”
Hai người làm Ân Lê Đình hồ đồ, thắc mắc: “Thành Côn này có quan hệ sâu xa
với quý giáo như thế, vì sao còn muốn xúc xiểm Nhữ Dương Vương phủ đối
phó quý giáo?”
Phạm Dao cười khổ: “Đây cũng là chỗ ta nghi ngờ,
bao nhiêu năm nay cũng không tra ra được manh mối. Nhất là gần hai năm
nay, ngay cả hành tung của Thành Côn cũng rất khó tra, cho dù đuổi tới
thì cũng đã vườn không nhà trống, huống chi là chuyện đã bao nhiêu năm?”
“Cái này không phải trọng điểm, đằng nào lão cũng có ý định đối phó Minh
giáo rồi. Hiện giờ quan trọng là, lần này rốt cuộc lão khốn đó muốn làm
cái gì…” Lộ Dao chống một ngón tay lên má, nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Lần này?” Phạm Dao lên tiếng.
Ân Lê Đình cũng thuộc tuýp người chỉ gợi ý là thông suốt, cộng thêm liên
hệ lời phái Nga Mi nói, liền đoán được đại khái sự việc, bèn giải thích
với y: “Hôm Tiểu Dao chữa bệnh cho Phạm huynh, phái Nga Mi từng tìm tới
cửa, nói bắt được bồ câu đưa thư ngoài thành, trên đó có phong thư, dùng giọng điệu Phạm huynh viết, cầu cứu phân đà của quý giáo.”
Phạm Dao nghe xong nhíu chặt lông mày: “Không thể nào, ta không có viết qua lá thư nào cả.”
Lộ Dao trề môi “Đương nhiên biết không phải huynh viết rồi. Huynh đã biết
ta dừng chân ở Hàng Châu, đâu ngu tới mức viết phong thư đó? Thư này còn vừa khéo bị phái Nga Mi chặn lại, lục ca và ta đều cho rằng đấy là
Thành Côn cố ý thả ra, muốn mượn đao giết người, mượn tay phái Nga Mi
kết liễu huynh. Nói như thế… hôm đó huynh có đả thương được lão không?”
Phạm Dao gật đầu: “Tuy ta bị lão đả thương nhưng cũng chém một đao trúng vai phải lão, lão bị thương cũng không nhẹ, đáng tiếc là ngoại thương mà
thôi.”
“Lúc đó nếu lão muốn giết huynh thì có đủ sức không?”
Phạm Dao suy nghĩ giây lát: “Lúc ấy tuy ta bị thương nhưng nếu lão muốn giết ta, nói không chừng phải tốn một phen công phu, vả lại bản thân lão e
là cũng phải trọng thương dưới tay ta.”
Lộ Dao sờ cằm, đong đưa
đầu “Nói thế, lão khốn này cho dù bị thương thì cũng nhẹ hơn huynh. Muốn hạ sát huynh có thể tự làm, cớ gì phải mượn tay phái Nga Mi? Đây mới là chỗ ta lo lắng…”
Hai ngày nay Ân Lê Đình cũng suy nghĩ chuyện
này, nghe Lộ Dao lẩm bẩm, lên tiếng: “Có khi nào lão còn việc khác,
không thể không bỏ đi?”
Điểm này tất nhiên Lộ Dao cũng đã nghĩ
đến. Theo như Phó Thu Nhiên thuật lại, mấy năm nay Thành Côn không có
động tác gì lớn mà ẩn núp trong Thiếu Lâm tự mới đúng, cớ gì lần này lại vội vàng bỏ đi? Nhìn Ân Lê Đình, bỗng nhiên nàng nghĩ tới Trương Thúy
Sơn, kế đó lại nghĩ tới Tạ Tốn liền giật mình, há hốc miệng hít hơi.
Nàng nghĩ tới lúc đầu khi Trương Thúy Sơn, Ân Tố Tố cùng Tạ Tốn tới Băng Hỏa đảo, Tạ Tốn từng kể cho hai người mình giết người giá họa cho Thành Côn. Lúc ấy Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố cũng kinh ngạc không thôi. Trên giang hồ, tin tức của hai người có thể nói khá nhanh. Dẫu thế cả hai
đều không biết huyết án hơn ba mươi năm trước trên giang hồ đều do Tạ
Tốn làm, cũng tức là trên giang hồ hẳn không có người biết kẻ đầu sỏ của mấy huyết án đó là Tạ Tốn, hơn nữa hình như đến hiện tại cũng không có
ai biết chuyện này. Nhưng đến khi một nhà Trương Thúy Sơn vừa về tới
Trung Thổ, cơ hồ tất cả người trên giang hồ đều biết những vụ huyết án
kia do Tạ Tốn làm. Thành thử bất luận là ngấp nghé Đồ Long đao hay là
thật tâm muốn báo thù đều ùn ùn xông lên Võ Đang, thậm chí Phật môn
thanh tịnh như Thiếu Lâm kia cũng pháo đệ tử lên Võ Đang, tiếng là đòi
câu trả lời cho Không Kiến, thế này mới có màn bi kịch trong ngày đại
thọ trăm tuổi của Trương Tam Phong. Cũng tức là nói, trong khoảng thời
gian đó có người tiết lộ hung thủ năm đó là Tạ Tốn ra giang hồ, mà hiện
tại ở Trung Nguyên, kẻ biết chân tướng sự việc kia chỉ có một mình Thành Côn! Vậy tức là, mấy năm sau, nhất định Thành Côn sẽ công khai sự tình
này ra.
Nghĩ đến đây, chân mày Lộ Dao càng chau chặt, chỉ một
thời gian ngắn đã thở dài mấy lần. Đến tột cùng dưới tình huống gì, xuất phát từ động cơ gì mà Thành Côn tiết lộ tin này ra? Lần này lão vội
vàng bỏ đi có liên quan đến việc này không? Một khi lão lộ tin này ra,
cho dù có Đồ Long đao hay không, mấy năm sau này các phái lớn liền có lý do danh chính ngôn thuận lên Võ Đang hỏi tội, vậy mình có nên nghĩ cách can thiệp vào chuyện này một chút không?
Phạm Dao nghe tiếng
nàng hít hơi, lại thấy vẻ mặt biến hóa muôn hình vạn trạng của nàng,
không nhịn được muốn lên tiếng thắc mắc thì bị Ân Lê Đình cản lại, mím
môi lắc đầu, ra hiệu cho y khoan nói. Ân Lê Đình biết chắc Lộ Dao đang
suy nghĩ chuyện Thành Côn, vì thế không muốn ngắt ngang. Nhất thời trong phòng cả ba người đều không mở miệng.
Song thấy chân mày nàng
càng lúc càng nhíu chặt, sợ nàng lại chìm sâu vào đó, suy nghĩ không ra
như trước, khẽ khàng lên tiếng: “Tiểu Dao? Còn nghĩ sao?” Nói rồi nhẹ
nhàng vỗ vai nàng.
Cú vỗ này làm Lộ Dao hoàn hồn, thấy Ân Lê Đình lo lắng nhìn nàng, nhớ ở trên Cô Sơn chàng nói với mình: có chuyện nói
ra thì tốt hơn là một mình suy nghĩ, bèn khẽ nghiêng đầu hỏi: “Lục ca,
huynh còn nhớ năm trước trên núi Võ Đang, chuyện muội nói với Trương tứ
ca không?”
Trương Tùng Khê từng tỉ mỉ thảo luận với sư phụ Trương Tam Phong và sư huynh đệ bọn họ chuyện Lộ Dao nói liên quan đến Trương
Thúy Sơn và Đồ Long đao, cùng với cách giải quyết phiền phức một khi
Trương Thúy Sơn xuất hiện do Lộ Dao đề ra, di họa đến Thiếu Lâm tăng
nhân dùng Đại Lực Kim Cang Chỉ đả thương Du Đại Nham. Khi đó Võ Đang mọi người đều cho rằng chủ ý này tuy rằng không được quang minh chính đại
nhưng có mùi vị thiện ác hữu báo. Ân Lê Đình nghe nàng nhắc tới chuyện
này lập tức phản ứng lại: “Ý muội là liệu Thành Côn có dính đến chuyện
này không ư? Này…”
Lộ Dao cau mày: “Lục ca đừng quên, tuy Thành
Côn là sư phụ Tạ Tốn nhưng bây giờ lão lại nghĩ hết cách làm khó Minh
giáo. Trên giang hồ có rất nhiều người ngấp nghé Đồ Long đao đều biết Đồ Long đao đang ở trong tay Tạ Tốn, Tạ Tốn là người của Minh giáo. Có võ
lâm chí tôn, loại lợi ích này thu hút, lão chỉ cần dễ dàng tìm một lý do là có thể khiến cả giang hồ làm khó Minh giáo. Thiên Ưng giáo hiện nay
chẳng phải cũng thế sao?”
Ân Phạm hai người đều nghĩ đến Thiên
Ưng giáo bây giờ đúng là bốn bề thọ địch. Hiện tại, bất luận là danh môn đại phái hay là bang hội giang hồ đều không ngừng kiếm chuyện, nói là
đòi công đạo cho đệ tử bổn môn bị trọng thương điên khùng, thật ra chỉ
vì ngấp nghé Đồ Long đao mà thôi.
Ân Lê Đình chần chừ: “Chẳng lẽ
Thành Côn muốn mượn Tạ Tốn và Đồ Long đao làm lý do đối phó Minh giáo?
Nhưng Tạ Tốn là đồ đệ của lão mà!”
Lộ Dao cười khổ: “Lục ca,
không phải sư đồ nào cũng như Trương chân nhân và sư huynh đệ các huynh, tình như phụ tử, thân như ruột thịt đâu. Nếu muội là Thành Côn, muốn
tiêu diệt Minh giáo cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Mượn người của
danh môn chính phái làm đao sai sử, khiến bọn họ ép lên Minh giáo tra
hỏi tung tích Tạ Tốn và Đồ Long đao, bản thân không tốn chút sức nào
cũng đạt được mục đích. Mấy ngày trước phái Nga Mi tới đây chẳng phải là ví dụ hay sao? Có điều, muội thấy lạ, Tạ Tốn và ngũ ca huynh không rõ
tăm hơi đã nhiều năm rồi, vì sao Thành Côn mãi không mượn cơ hội này ra
tay mà kéo dài lâu như thế?”
“Lão đang chờ.” Phạm Dao đột nhiên
trầm giọng “Lão đang chờ thời cơ một lưới hốt gọn Minh giáo. Từ sau khi
Dương giáo chủ mất tích, nội bộ Minh giáo mâu thuẫn ngày càng trầm
trọng, nhưng dù sao thế lực cũng lớn, không dễ tan rã. Thành Côn đang
chờ sau khi nội bộ Minh giáo hoàn toàn chia cắt, mượn cơ hội này một lần tiêu diệt toàn bộ Minh giáo.”
Phạm Dao biết rõ tình hình nội bộ Minh giáo hiện giờ hơn hẳn Ân Lê Đình và Lộ Dao, vì thế càng lo âu hơn.
Lộ Dao sờ cằm: “E là không chỉ như thế.” Nói rồi nhìn Phạm Dao, tiếp tục
nói: “Huynh từng nói với ta, ở Nhữ Dương Vương phủ huynh thám thính được Nhữ Dương Vương không chỉ có ý tiêu diệt Minh giáo không thôi, thực tế
các đại môn phái trên giang hồ có uy hiếp với quân Nguyên không nhỏ, vì
thế lão muốn tiêu diệt tất cả các môn các phái giang hồ này. Mà mấy năm
nay Thành Côn không ra khỏi Nhữ Dương Vương phủ, bây giờ không ở, rất có thể là đang mưu đồ chuyện này.”
“Tiểu Dao, ý muội là, Thành Côn
còn muốn mượn sự kiện Đồ Long đao, nhân cơ hội tiêu diệt Thiên Ưng giáo
và… Võ Đang của huynh?” Ân Lê Đình nhớ Lộ Dao có nói Võ Đang và Thiên
Ưng giáo thật ra sớm đã ngồi chung một thuyền, phản ứng lại lập tức thất kinh.
“Này…!”
Phạm Dao trầm giọng: “Nếu thật như thế, sợ rằng không chỉ liên lụy Võ Đang thôi đâu!”
Lộ Dao gật đầu: “Thế nên ta mới lo lần này lão hấp tấp bỏ đi là vì cái gì? Nếu vì chuyện khác còn đỡ, vì Đồ Long đao, e rằng chúng ta phải nghĩ
cách mới được. Cho dù lần này không phải, phỏng chừng rất nhanh sẽ có
lần sau.” Nói rồi hơi nheo mắt, chân mày nhướng lên.
Lúc này Lộ
Dao đang cân nhắc chuyện khác. Chín mươi chín phần trăm là Thành Côn
tiết lộ cho các môn phái biết Tạ Tốn là hung thủ huyết án, chẳng những
Trương Thúy Sơn, sau này cái chết của Mạc Thanh Cốc đều có liên quan đến lão. Đã như thế, chi bằng sớm nghĩ cách giải quyết kẻ này, như vậy các
phái mới khôkhoolaays csau này cái chết của Mạc Thanh Cốc đều có liên
quan đến lão. Đã như thế, chi bằng sớm nghĩ cách giải quyết kẻ này, như
vậy các phái mới khôkhoolaays csau này cái chết của Mạc Thanh Cốc đều có liên quan đến lão. Đã như thế, chi bằng sớm nghĩ cách giải quyết kẻ
này, như vậy các phái mới không lấy cớ Tạ Tốn tra hỏi, Du Đại Nham cũng
không bị tàn phế suốt đời, Mạc Thanh Cốc càng không bị đệ tử Trần Hữu
Lượng của Thành Côn giết chết, đây quả thật là biện pháp giải quyết hữu
hiệu nhất. Nhưng võ công của nàng hoặc là Ân Lê Đình, thậm chí Võ Đang
chư hiệp và Phạm Dao, không có ai bì kịp Thành Côn, luận tâm tư cũng
không phải là kẻ dễ đối phó. Nhất thời nên đối phó thế nào, Lộ Dao bắt
đầu nhức óc. Bỗng nghe giọng nói khá nghiêm túc của Ân Lê Đình: “Tiểu
Dao, muội đang nghĩ làm sao đối phó Thành Côn phải không? Muội không
được làm bừa, võ công Thành Côn sợ là huynh cũng không thể bảo vệ muội
chu đáo.”
Phạm Dao nghe Ân Lê Đình nói cũng trừng mắt với Lộ Dao: “Tiểu nha đầu, ta đưa lệnh bài cho cô vì sợ có ngày lão biết cô cứu ta
mà tìm cô tính sổ, mới cho cô mượn thế lực Minh giáo bảo vệ bản thân.
Nếu cô xen vào là tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Lộ Dao nghe xong trề
môi, làm cái mặt quỷ với Phạm Dao: “Ta đâu phải huynh, cứng rắn đối chọi với lão? Huynh là quân tử đại trượng phu, đường đường chính chính mà
đến, đổi lại là ta, đương nhiên là âm mưu quỷ kế chào hỏi rồi. Cái gọi
là quân tử cũng phải tùy người, đối với quân tử có biện pháp quân tử,
đối phó loại tiểu nhân này, tất nhiên có biện pháp của tiểu nhân, đồ ngu mới chính diện đối phó với lão.”
Ân Lê Đình lớn lên ở Võ Đang,
từ nhỏ đã tiếp thu chuẩn mực đạo đức của các đại hiệp quân tử là Trương
Tam Phong và Tống Viễn Kiều mọi người. Phạm Dao ở Minh giáo, theo đuổi
cũng là chuẩn mực của quần hào giang hồ. Hai người nghe Lộ Dao nói xong
đều dở khóc dở cười, có phần bất lực nhìn nhau. Lại nghe Lộ Dao nói:
“Lão khốn này mà còn, đối với Võ Đang, Minh giáo, ngũ ca huynh Trương
Thúy Sơn hay là huynh đệ Tạ Tốn của huynh đều là mầm đại họa. Đổi lại là ta, tất nhiên phải nghĩ cách xử lý lão mới được.” Nói rồi, hai mắt tối
lại, hai người kia nhìn mà ngẩn người.
Phạm Dao khá kinh ngạc,
chỉ vì y luôn cho rằng Lộ Dao là y giả, cứu sống người khác, không nhìn
được chuyện tổn thương mạng người. Nhưng Lộ Dao vừa rồi, trong mắt toát
ra chút sát khí. Trong đầu Ân Lê Đình chợt xẹt qua lời Lộ Dao nói khi ở
Cô Sơn, vì bảo vệ người yêu thương, cho dù làm chuyện quá đáng thì đã
sao?! Khi ấy chàng chỉ nghĩ Lộ Dao chìm đắm trong tâm tình của mình
không tự thoát ra được, bây giờ bỗng nhiên thoáng hiểu tâm tình Lộ Dao.
Thế là ôm quyền nói với Phạm Dao: “Phạm huynh, ta và Tiểu Dao đi trước
nói chuyện, được chứ?”
Phạm Dao gật đầu, nhìn Ân Lê Đình dắt Lộ Dao ra khỏi phòng.
Y mỉm cười: “Tiểu nha đầu, còn nói là không có nhìn với con mắt khác