Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 117: Chút rối bời vắt ngang




Lộ Dao theo thói quen đi khá nhanh. Ân Lê Đình lo lắng, sợ nàng ngã, ôm eo nàng thi triển khinh công, tốc độ không nhanh nhưng đủ “lướt” vào hậu viện mà không dính hạt bụi.

Sảnh trước y vụ vẫn như ngày thường, hậu viện lại khiến Lộ Dao nhăn mặt. Trước mặt, cửa một gian phòng bị một đám người vây kín mít, tiếng ồn ào cãi vã không dứt. Dược đồng, sai vặt vốn việc ai người nấy làm giờ khắc này cũng không ngừng ngó sang bên này, có hai người còn chạy tới gần quan sát. Ngay lúc đó bỗng nghe một tiếng la thảm chói tai từ trong phòng vọng ra, giọng khàn đặc, không khác gì kêu gào, lại nửa chừng đứt đoạn cứ như miệng người vừa la bị nhét bằng thứ gì đó. Tiếng la này khiến mọi tiếng ồn ào ầm ỹ trong viện lập tức lắng đi không ít. Cả Ân Lê Đình cũng hoảng hồn tay cứng lại, cảnh giác nhìn sang, ôm Lộ Dao không buông. Lộ Dao nhẹ nhàng vỗ vỗ tay chàng: “Không sao, là sản phụ khó sinh. Lục ca muội đi xem thử.” Ân Lê Đình nghe nàng nói chắc chắn mới thoáng yên tâm nhưng liền đó chân mày lại nhíu chặt lại. Lần đầu tiên trong đời chàng chứng kiến chuyện này, không ngờ lại kêu thảm thiết kinh khủng đến thế. Lộ Dao còn chưa kịp nói gì, Hoa Hi Hằng thừa dịp này lớn tiếng hô: “Mai đại phu, Mai đại phu. Lộ đại phu tới rồi.”

Tiếng gọi của ông ta làm cả đám người đồng loạt quay sang bên này. Một nam tử khá cao đứng trong đám người thấy Lộ Dao, có vẻ như thở hắt ra, bước nhanh tới, cũng chẳng kịp làm lễ, hơi gật đầu với Ân Lê Đình liền vội vàng nói với Lộ Dao: “Lộ đại phu, lần này có hơi rắc rối, ngài nghĩ cách đi.” Người này là Mai đại phu Mai Hoán trong miệng Hoa Hi Hằng.

Lộ Dao gật đầu, đi theo ông ta vào trong, nghe ông ta nói: “Hôm nay sản phụ bắt đầu lên cơn đau từ giờ tý, giờ dần sản đạo mở ra bốn phân. Nhưng ngôi thai không ngay, hài tử ngược đầu mà mới ra được có một chân. Bây giờ sức rặn của sản phụ rất kém. Ta nhớ cô từng nhắc đến trường hợp bệnh thế này và biện pháp dùng dao, nên mới bảo Hoa chủ quản mời cô xuống. Sản phụ này sợ là không dùng cách đó không được.”

Lộ Dao gật đầu “Được, ta đi xem bệnh nhân trước. Mọi người đã chuẩn bị đồ xong chưa?”

Hoa Hi Hằng đáp: “Đã xong rồi. Bắt đầu lúc nào thì tùy ý ngài và Mai đại phu.”

Lộ Dao gật đầu, định cùng Mai Hoán đi chuẩn bị. Không ngờ một cánh tay vươn ra từ đám đông tóm lấy mình. Nàng còn chưa phản ứng lại thì thấy bóng trắng chợt lóe, cánh tay kia đã bị Ân Lê Đình siết lấy mạch môn. Định thần nhìn lại, đó là một thanh niên công tử bộ dạng không tệ, tuổi chưa tới ba mươi, lúc này tơ máu đầy mắt râu cằm tua tủa, hết sức tiều tụy. Y nhìn Lộ Dao và Mai Hoán đầy khẩn thiết, lộ vẻ lo âu. Hoa Hi Hằng nói nhỏ với Lộ Dao: “Đây là tướng công của sản phụ.”

Lộ Dao gật đầu. Thê tử mình khó sinh, chắc là y hoảng hốt không ít.

Ân Lê Đình cảnh giác nhìn đối phương, bỗng Lộ Dao giật giật tay áo chàng: “Lục ca.”

Lúc này Ân Lê Đình không yên tâm được, tuy buông tay nhưng một cánh tay vẫn chắn trước mặt Lộ Dao, đề phòng người nọ tùy tiện ra tay.

Thanh niên công tử vừa bị Ân Lê Đình tóm lấy mạch môn, lập tức không lên nổi sức lực, tay chân nhũn ra, hoảng hồn không nhẹ. May mà Ân Lê Đình buông tay, vội vàng lùi lại hai bước, trừng Mai Hoán: “Ngươi đại phu này rõ ràng vừa mới nói với ta, đi vào nhìn một cái là có thể nói cho ta biết hài tử và A Nghiên thế nào, ta mới đồng ý cho ngươi vào. Kết quả cái gì ngươi cũng không biết thì chớ còn xách một tiểu nha đầu đến làm gì!”

Mai Hoán đang định mở miệng thì nghe tiếng rên la lại vang lên trong phòng, âm thanh như thể bị tảng đá khổng lồ lăn qua, đau đớn khàn đục, nghe mà khiến người ta kinh hồn. Lộ Dao phẩy tay, chẳng thời gian đâu giải thích, kéo Mai Hoán đi thẳng vào phòng, để Ân Lê Đình bên ngoài. Hoa Hi Hằng tinh ý nhanh chóng thay thế, nói chuyện với người nọ.

Bên này Lộ Dao và Mai Hoán vừa vào phòng, nhìn rõ tình cảnh trước mắt đồng thời nổi giận. Một bà đỡ tuổi trên dưới bốn mươi, lùn thấp hơi gù đang ra sức chống hai chân sản phụ, một tay không ngừng ấn lên bụng sản phụ, một tay khác dường như đang định dùng móng tay rạch đứt sản đạo. Bộ dạng hoàn toàn không đếm xỉa đến tính mạng sản phụ. Sản phụ kia đã ngất đi, gương mặt trắng bệch hàm răng cắn chặt, dưới thân còn có mấy vũng máu. Lửa giận bốc lên đầu Lộ Dao, ngay cả Mai Hoán xưa nay điềm tĩnh cũng nổi giận: “Mau ngừng tay!”

Bà đỡ kia vừa thấy hai người còn tức giận hơn cả họ, đôi mắt ti hí nhìn trừng trừng Mai Hoán “Ối trời này này! Tên đăng đồ tử nhà mi sao lại vào đây? Một đại nam nhân sao dám vào phòng sinh? Này còn ra thế nào? Đi ra, mau đi ra cho bà!”

Lúc này Lộ Dao mới biết “có chút tranh chấp” mà Hoa Hi Hằng nói là gì. Vì thế nàng hoàn toàn không hơi đâu mà phí lời với bà đỡ, dấn lên một bước xoay cổ tay ra một chiêu tiểu cầm nã năm đó học với Ân Lê Đình để phòng thân, đồng thời kềm chế hai tay bà đỡ, lực đạo khá mạnh. Bà đỡ còn chưa rõ chuyện gì liền hét lên như heo bị chọc tiết “Con đĩ ranh…” Nói chưa xong, Lộ Dao bực bội hung hăng đập vào thụy huyệt bà ta một cái, tuy không có nội lực, kình lực không đủ nhưng cũng làm bà ta ngất đi như ý. Nhíu mày quăng người cho Mai Hoán, Mai Hoán đỡ lấy, thoáng căm tức thảy người lên cái ghế kế bên. Đợi đến khi kiểm tra sản phụ, hai người đều bốc lửa lên đầu.

Ngoài phòng, hai nén nhang trôi qua, Hoa Hi Hằng đã xoa dịu xong trượng phu sản phụ. Dù sao cũng là người một tay Từ Thiên dẫn dắt, chút chuyện này có thể nói là quen việc dễ làm. Đợi ông ta quay đầu lại nhìn Ân Lê Đình thì thấy chàng đang đứng ngẩn ngơ, bộ dạng hồn treo ngược cành cây. Dặn một người làm dọn ghế tới, Hoa Hi Hằng đi lại mấy bước: “Cô gia, mời ngồi.” Lộ Dao đặt quy định, trong y quán, dược đường tất cả đều gọi nàng Lộ đại phu. Thành ra chỉ có lúc riêng tư Hoa Hi Hằng mới gọi tiếng cô gia này. Ân Lê Đình lại hoàn toàn không chú ý tới, nghe Hoa Hi Hằng nói chuyện bỗng ngẩng đầu hỏi: “Chủ quản Hoa, nữ tử sinh sản đều thế này sao?”

Hoa Hi Hằng bị chàng hỏi ngớ người, dừng một chút mới nói: “Cũng không đến mức như thế. Nữ tử bình thường nếu sinh thường cũng sẽ không đưa đến y quán mà ở nhà mình là được rồi. Đây là một ca khó sinh, mới bất đắc dĩ đưa đến đây, bình thường hiếm khi gặp lắm.”

Ân Lê Đình nghe xong thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt so với vừa rồi mới khá lên đôi chút: “Hóa ra là rất ít thấy thế này. Vừa rồi ta nghe nàng ta khóc la thật sự là hoảng hồn.”

Lời này càng khiến Hoa Hi Hằng ngơ ngác. Từ lâu đã nghe cô gia là nhân vật rất tiếng tăm trên giang hồ, không ngờ nghe tiếng sản phụ kêu khóc mà đã hoảng như thế. Chỉ chốc lát liền hiểu ra, hẳn là vì chuyện Lộ Dao có thai. Vừa định mở miệng thì Hàn đại phu từng quen với Ân Lê Đình hồi ở Tuyền Châu cười nói: “Ân huynh không biết đấy thôi. Nữ tử sinh sản đều bị đau đớn giày vò khóc la một bận. Ca sinh khó này sức khỏe hơi kém, động tĩnh so với bình thường còn kém không ít.” Ông ta là đại phu trực phiên, vừa tới mấy ngày trước nên chưa biết chuyện Lộ Dao.

Ân Lê Đình nghe xong hít một hơi khí lạnh, mở to mắt nhìn Hàn đại phu, sắc mặt thoáng cái trắng thêm một chút. Còn chưa đợi Hàn đại phu nói thêm thì nghe cạch một tiếng cửa phòng đẩy ra, là Lộ Dao ra ngoài. Trên áo choàng trắng của nàng lấm tấm vết máu như hoa mai, chỉ khiến người ta cảm thấy cực kỳ diễm lệ mà ma quái. Ân Lê Đình gần như vọt khỏi ghế, rơi xuống trước mặt Lộ Dao: “Tiểu Dao…” Đương nhiên chàng nhận ra không phải máu của Lộ Dao, khổ nỗi mới rồi lời Hàn đại phu làm chàng kinh hồn, vì thế lúc này chỉ có thể luống cuống túm lấy Lộ Dao, dường như làm thế mới yên tâm được. Lộ Dao mỉm cười với chàng “Không sao, máu của sản phụ kia.” Dứt lời quay sang trượng phu sản phụ, chưa đợi nàng lên tiếng, người nọ đã xông tới, không dám lại gần Ân Lê Đình, vươn cổ ra hấp tấp hỏi: “Đại phu! Hài tử và A Nghiên rốt cuộc sao rồi?”

Lộ Dao nghiêm mặt: “Hài tử vẫn ổn nhưng tôn phu nhân thân thể quá yếu, bây giờ tình hình không tốt, các hạ nên chuẩn bị.”

Người nọ nghe xong khựng lại, liền đó hỏi: “Hài tử là nam hay nữ vậy?”

Lộ Dao ngớ người, không trả lời mà mở miệng hỏi: “Ta có mọt cách, có thể cứu được nàng. Nhưng với sức khỏe của nàng sau này không thể mang thai nữa, bằng không tất đổ máu to, tính mạng cả người lớn và đứa nhỏ đều khó giữ.”

“Cái đó…” Người kia im lặng hồi lâu, đáp: “Đại phu, nhà ta ba đời độc đinh, đến đời ta con cháu thật sự quá neo người…”

Lộ Dao nghe xong nhíu mày trừng y, nhấn mạnh lại một lần nữa: “Thân thể sản phụ yếu, nếu ngươi muốn giữ nàng thì phải theo cách của ta. Một khi đã vậy, tương lai nàng không thể mang thai nữa bằng không tính mạng khó giữ. Có hiểu hay không?”

Người nọ dường như không nghe thấy, suy nghĩ nửa ngày lại hỏi giống hệt mới rồi: “Đại phu, rốt cuộc hài tử là nam hay nữ?”

Cuối cùng Lộ Dao cũng hiểu được y suy tính cái gì, cả sức lực giận dữ cũng chẳng còn, lườm y một cái, không đợi y trả lời vỗ vỗ vai Ân Lê Đình rồi phất tay áo quay vào phòng sinh. Người kia không thấy Lộ Dao trả lời, lòng nóng như lửa đốt muốn đuổi theo nhưng nhìn Ân Lê Đình trước mặt, liếc thanh kiếm trong tay chàng, không dám lên tiếng nữa.

Lần này so với Lộ Dao khám bệnh trước đây nhanh hơn nhiều. Ân Lê Đình lại cảm giác hình như dài hơn hẳn những lần đứng chờ Lộ Dao ra ngoài trước đây. Ước chừng nửa canh giờ, trong phòng tiếng trẻ con “oe” lên một tiếng hết sức vang dội, thanh niên kia lập tức nhảy bật dậy, mặt mày cực kỳ vui sướng, lớn tiếng mừng rỡ: “Khóc to như vậy nhất định là trai! Là trai!” Quả nhiên không được một lát liền thấy một dược đồng bồng một đứa bé được bọc kỹ càng từ trong phòng đi ra, dược đồng đưa đứa bé cho người nọ: “Chúc mừng, là một tiểu công tử.” Thanh niên run rẩy bế đứa bé, cao hứng nói không nên lời, cơ hồ mừng đến phát khóc. Một dược đồng từ trong phòng đi ra định nói gì đó với y song căn bản không kéo lại y được, chỉ thấy y hào hứng dặn dò người hầu nhà mình: “Mau lên, mau về phủ bẩm báo lão gia phu nhân, nói họ có cháu nội rồi!” Nhất thời trong viện lại loạn cả lên.

Ân Lê Đình chẳng để ý được nhiều, thấy đứa bé được đưa ra, cho là Lộ Dao và Mai Hoán cũng sẽ ra theo, đứng ngóng trước cửa hồi lâu mãi vẫn không thấy bóng dáng. Thấy lại có một dược đồng ra khỏi phòng, vội vàng cản lại hỏi: “Tiểu ca, Mai đại phu và Lộ đại phu của các người sao còn chưa ra?”

Dược đồng thấy là Ân Lê Đình vội vàng hành lễ: “Mai đại phu và Lộ đại phu đang cấp cứu cho bệnh nhân. Bệnh nhân bị xuất huyết sau sinh, sợ không xong rồi.”

Ân Lê Đình giật mình, không nghĩ hài tử bình an chào đời mà sản phụ lại không xong. Nhất thời, tâm trạng càng rối bời, ngơ ngác đứng ở cửa.

Dược đồng vốn do Lộ Dao sai ra gọi thanh niên kia vào phòng, làm việc nhanh nhẹn hơn người trước nhiều, chen thẳng vào trong đám đông kéo thanh niên kia, hắng giọng hét to trong mớ hỗn loạn: “Công tử, bệnh nhân xuất huyết sau sinh, trước mắt nguy kịch, Lộ đại phu và Mai đại phu kêu ngài mau vào.”

Lần này rốt cuộc thanh niên hơi tỉnh hồn sau niềm vui lần đầu làm cha, nghe rõ mồn một, lắp bắp gọi “A Nghiên”, trên mặt lộ vẻ áy náy. Nhưng lúc định theo dược đồng vào phòng thì ngoài cửa lại ầm ỹ một trận, một đám nha hoàn bà tử đỡ một bà lão đi vào viện. Thanh niên vừa thấy, bất giác rụt chân về, đi tới chỗ bà lão “Mẹ!”

Bà lão kia chống gậy, gương mặt già nua không giấu được mừng rỡ “Con ơi, cháu mẹ đâu? Cháu mẹ đâu rồi?!”

Thanh niên vội vàng bế đứa nhỏ lên “Mẹ, đứa nhỏ ở đây này, người mau nhìn xem có giống con không?”

Nháy mắt trong viện lại hỗn loạn cả lên. Cả nhà từ chủ nhân tới người hầu chẳng một ai nghĩ tới việc đi xem sản phụ lấy một chút. Dược đồng bị Lộ Dao và Mai Hoán sai ra kêu người thật tình hết cách, thở dài tự đi trở vào. Sau lưng Ân Lê Đình là tiếng người ầm ỹ, trước mặt là cửa phòng đóng kín, nhất thời trong lòng hoang mang rối rắm chưa từng có.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc cửa phòng bị đẩy ra nghe cạch một tiếng. Ân Lê Đình vội vàng ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một bóng trắng xuất hiện ở cửa, chính là Lộ Dao. Sắc mặt nàng khá tốt, chỉ là hơi mệt mỏi, lộ rõ nơi chân mày.

Hơn một canh giờ, Lộ Dao và Mai Hoán đều không rảnh tay, lại thêm bây giờ thể lực không bằng bình thường, vô cùng mệt mỏi. Hít sau một hơi, còn chưa thở ra liền cảm thấy hơi thở quen thuộc ập đến, một cánh tay quàng qua eo đỡ nàng. Lộ Dao thở hắt ra, rúc vào lòng chàng tìm vị trí thoải mái nhắm mắt dưỡng thần. Mai Hoán thấy thế, im lặng mím môi cười, rón rén đi ra, trực tiếp đi tìm người nhà bệnh nhân mời năm lần bảy lượt chẳng thấy đâu kia.

Các đại phu trong y quán đều có phòng nghỉ riêng của mình, Ân Lê Đình bồng Lộ Dao qua đó, đặt nàng xuống giường, đưa khăn nóng cho nàng.

Lộ Dao lau mặt, lại uống hết canh ngọt nóng mới cảm thấy khá hẳn lên. Ân Lê Đình ngồi bên giường hỏi: “Bệnh nhân vừa rồi thế nào?”

Lộ Dao nghĩ đến người nhà mời mãi không vào, khẽ than: “Sức khỏe quá kém, tử cung xuất huyết không cầm. Muội và Mai Hoán hết cách, vì cứu mạng nàng đành cắt bỏ tử cung, sau này nàng không thể mang thai nữa. Có điều…” Nói rồi lắc đầu “Theo muội thấy không có con được nữa cũng tốt. Bằng không nếu tiếp tục mang thai, sợ rằng phải bồi thường tính mạng.”

Ân Lê Đình nghe hiểu, tâm trạng vốn hoảng sợ không yên càng thêm nặng nề, mở miệng lại không biết phải nói gì, nhìn Lộ Dao muốn nói lại thôi, sắc mặt còn trắng hơn cả nàng.

Lộ Dao thấy thế, có chút nghi hoặc, kế đó hiểu ra chàng đang lo cái gì, úp tay lên tay chàng, cười than: “Lục ca huynh nghĩ nhiều quá. Trường hợp như sản phụ này rất hiếm gặp. Một trăm ca chưa chắc đã gặp một. Vả lại nếu không phải ban đầu bà đỡ kia quá thô bạo cũng không đến mức sản phụ bị xuất huyết tử cung, càng không tới mức này. Hơn nữa sức khỏe muội rất tốt, huynh không cần lo lắng. Thần y muội đây, sinh một đứa con cũng không lo xong thì chiêu bài bị đập đổ thật rồi.”

Ân Lê Đình thấy nàng nói năng nhẹ nhàng, chắc chắn, tâm trạng hoảng hốt thoáng vơi đi. Một trăm ca chưa chắc đã có một, lại có Mai Hoán và Lộ Dao điều trị được. Chàng nảy ra ý định đến chừng đó nhất định phải mời Mai Hoán lên Võ Đang, còn phải nói Phó Thu Nhiên tìm vài đại phu giỏi tới mới được. Trái tim lơ lửng nửa ngày rốt cuộc thoáng buông xuống, chàng cởi áo ngoài leo lên giường ôm lấy Lộ Dao, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, cùng nàng nghỉ ngơi.

Lộ Dao cứ tưởng sau khi nàng giải thích thì chuyện này coi như xong, không ngờ Ân Lê Đình thở phào chưa tới một ngày lại căng thẳng lên, hơn nữa còn tệ hẳn đi. Chỉ vì lần trước chẳng qua là chàng đoán mò rồi lo lắng còn lần này là bị Lộ Dao dọa thật. Nguyên nhân là, rốt cuộc Lộ Dao cũng chỉ là thần y mà không phải thần tiên, sau khi mang thai hai tháng một cách dễ chịu, chung quy cũng giống những phụ nữ mang thai khác. Bắt đầu nôn nghén rồi.

Lần đầu tiên là buổi sáng sớm rời giường. Hôm đó Ân Lê Đình vừa bưng nước nóng lại, chưa đặt xuống thì thấy Lộ Dao nằm sấp bên mép giường, một tay đè cổ, vừa ói ra nước chua vừa thở dốc.

Ân Lê Đình cả kinh, chậu đồng trong tay rớt xuống đất “keng” một tiếng, nước ướt vạt áo, nhìn còn nhếch nhác hơn Lộ Dao. Dấn lên đỡ Lộ Dao, vừa vuốt ngực vừa vuốt lưng, giày vò nửa ngày mới xong. Sau khi Lộ Dao ba lần bốn lượt giải thích đấy là hiện tượng bình thường khi mang thai, Ân Lê Đình mới hoàn hồn sau cơn hoảng hốt.

Nhưng chuyện nôn nghén này không phải nôn một lần là giải quyết được vấn đề. Hai ba ngày đầu Lộ Dao mới chỉ ói mỗi sáng sớm một lần, Ân Lê Đình đã nơm nớp lo âu không biết làm sao. Đợi đến ngày thứ tư, từ từ phát triển theo hướng chỉ cần ăn đồ ăn, cho dù là canh đậu đỏ ngọt, vào miệng không tới một nén nhang là ói ra liên tục. Liên tiếp nửa tháng, trừ uống nước ra, cơ hồ ăn gì ói nấy, gương mặt hồng hào thời gian trước nhanh chóng gầy xọp, cả người chẳng còn sức sống. Một người nếu ăn vào là ói, đương nhiên rất khó mà thèm ăn, vì thế người vốn nhìn thấy điểm tâm đồ ăn ngon là hai mắt sáng quắc như Lộ Dao chẳng mấy chốc nhìn gì cũng không muốn ăn. Ân Lê Đình nhìn đồ ăn cơm canh điểm tâm trái cây chỉ ăn được hai miếng lại bị đẩy về còn nguyên, sầu tới nỗi nuốt không trôi ngủ không được. Nhìn Lộ Dao gầy rộc tinh thần uể oải, cơ hồ sầu muốn bạc tóc. Những món này chàng đặc biệt đi hỏi Tống Viễn Kiều và Trương Thúy Sơn, lúc Phạm Thường và Ân Tố Tố mang thai có thể ăn gì. Không ngờ Lộ Dao chẳng nuốt được nửa miếng.

Lộ Dao cũng biết Ân Lê Đình rất lo lắng, nói đi nói lại bảo chàng cứ yên tâm, qua hai tháng là ổn. Có điều nếu Ân Lê Đình mà yên tâm được thì đã không là Ân Lê Đình rồi. Vì vậy đêm khuya Lộ Dao thức giấc, phát hiện nến vẫn chưa tắt, hai mắt nhập nhèm ngẩng lên phát hiện Ân Lê Đình dựa vào đầu giường, một tay ôm mình, chân mày nhíu chặt, thấy nàng tỉnh lại vội vàng hỏi: “Tiểu Dao? Không thoải mái sao?”

Lộ Dao lắc đầu, đưa tay xóa chữ xuyên nơi chân mày chàng: “Lục ca, sao vậy? Sao không ngủ?”

Ân Lê Đình nhét tay nàng vào chăn, nhìn nàng hồi lâu, nói khẽ: “Tiểu Dao, hôm đó huynh thấy sản phụ kia sinh khó, lại nguy hiểm như thế. Nếu không gặp được muội và Mai Hoán e rằng mạng cũng mất luôn. Hơn nữa, hẳn là sau này hồi phục thì sức khỏe nàng ấy cũng không bằng ngày xưa. Bây giờ chưa tới ba tháng mà muội đã bị hành hạ đến mức này rồi. Nếu thật đến mười tháng, không biết còn chịu bao nhiêu tội… vả lại nếu đến chừng đó lỡ… Tiểu Dao, ôi… muội biết đó, huynh và công tử kia không giống nhau, huynh vốn là cô nhi, cái gì mà hương hỏa truyền đời này nọ, với huynh mà nói chẳng sao cả…”

Lộ Dao càng nghe càng trợn mắt: “Lục ca…”

Ân Lê Đình ôm nàng, gác cằm lên trán Lộ Dao thì thầm: “Tiểu Dao. Nhìn muội khổ sở thế này huynh thật sự không muốn thế. Thật sự không được, đứa bé này… chúng ta không cần có phải sẽ khá hơn chút không?”