Quả nhiên Lộ Dao kiểm tra xong lập tức mày liễu dựng ngược. Nàng khụt khịt
mũi, đang định mở miệng, bỗng nhiên xoay chuyển ý nghĩ, cười một cách
quỷ dị, nhấc tay kê một đơn thuốc, giao cho đạo đồng Thanh Phong của Du
Đại Nham: “Đơn thuốc này từ ngày mai một ngày dùng hai lần, dùng đến khi nào ta gật đầu kêu ngưng mới thôi.”
Thanh Phong chưa phát hiện
ra gì, Du Đại Nham lại bất lực cười khổ, đương nhiên hiểu đơn thuốc này
chả phải đồ tốt lành gì. Mà nếu chàng nói một chữ không, e rằng không
phải một đơn thuốc có thể giải quyết vấn đề, trong lòng chỉ đành âm thầm tính toán nếu đi nói với lục đệ, không biết Lộ Dao có thể nhả ra không.
Lộ Dao đuổi Thanh Phong đi phòng thuốc, quay lại, trầm ngâm nhìn Du Đại
Nham. Du Đại Nham thấy vẻ mặt suy tư của nàng, chân mày hơi chau, dường
như có chuyện gì phiền lòng bèn hỏi: “Lục muội có tâm sự? Chẳng lẽ bệnh
này…”
Lộ Dao vội vàng lắc đầu “Không phải cái đó, Du tam ca không cần lo lắng. Mà là…”
“? Đệ muội cũng nói chuyện ấp a ấp úng từ khi nào thế?”
Lộ Dao bất lực rờ trán, nghĩ bụng ta có muốn ấp a ấp úng đâu. Nàng kiếm
chiếc ghế đối diện Du Đại Nham ngồi xuống, thoáng cân nhắc, mở miệng
hỏi: “Du tam ca, bây giờ cách thời điểm huynh bị thương năm đó, có tới
mười năm rồi nhỉ?”
Du Đại Nham không dè nàng nhắc đến chuyện đã
lâu như vậy, thoáng chựng lại, gật đầu: “Đúng thế, có mười năm rồi.”
Nghĩ lại mười năm lên lên xuống xuống, không khỏi cảm khái muôn vàn “Cái gọi là thế sự vô thường, đời người nhấp nhô, mười năm nay có thể nói là nếm trải hết rồi.”
Thế sự vô thường đời người nhấp nhô, tám chữ này khiến Lộ Dao cũng thoáng ngây người, kế đó nghĩ tới Ân Lê Đình, bất giác nở nụ cười. Với nàng mà nói, tám chữ này bản thân cũng đã trải
nghiệm, cái kết thúc sau nhiều năm này khiến nàng cảm thấy chuyện cũ xưa kia có phức tạp vất vả bao nhiêu cũng không tính là gì. Nghĩ đến đó,
bỗng nhiên lòng nàng nhẹ đi, mở miệng thăm dò “Du tam ca có tính đi tìm
người đả thương huynh năm xưa báo thù không?”
Du Đại Nham nghe
Lộ Dao hỏi thế, suy nghĩ một lát, trầm giọng: “Năm xưa nằm liệt giường
bốn năm, toàn thân từ trên xuống dưới ngay cả một đốt ngón tay cũng
không nhúc nhích được. Tâm niệm chống kiếm hành hiệp hồi trước tất cả
hóa thành ảo ảnh trong nháy mắt, làm sao không hận cho được? Nếu không
phải thời thời khắc khắc nhớ mong ngũ đệ chưa về, cũng muốn tìm ra người đả thương huynh rửa mối hận trong lòng, huynh thà chết cho sạch sẽ.
Nhưng bây giờ… nhưng bây giờ…” Nói rồi bất lực cười cười “Có lẽ là vết
thương lành rồi quên đau, năm đó lúc mới lành lặn xuống núi, trong lòng
cũng muốn báo thù. Khi đó từng cùng nhị ca tứ đệ tìm kiếm người năm xưa
đả thương ta, khổ nỗi không có manh mối. Trái lại hai năm nay, càng ngày càng bận bịu, cũng lâu rồi không có thời gian đi tìm tung tích kẻ thù.” Nói rồi chàng cười cười với Lộ Dao “Bây giờ có tuổi rồi, không như hồi
xưa có thù tất báo nữa. Càng huống chi bây giờ cả nhà ngũ đệ quay về,
sau mười năm rốt cuộc Võ Đang cũng đoàn viên rồi. Đệ muội, muội hỏi thế
khiến ta lo việc khác. Võ công mấy kẻ kia không kém, hơn nữa ẩn nấp lâu
như vậy vẫn không bị truy ra, hẳn là đằng sau có người giúp đỡ. Năm đó
ngũ đệ vì điều tra chuyện này, một lần đi là mười năm, sư phụ và sư
huynh đệ cũng lo âu bận lòng mười năm. Không sợ đệ muội chê cười, nếu vì chuyện này mà lại có sư huynh đệ nào bị tổn thương nửa điểm, huynh…”
Chỉ nói đến đó rồi nặng nề thở dài.
Lộ Dao nghe xong, trong lòng nhảy nhót, khóe môi không kềm được vểnh lên. Năm đó nàng còn chưa lên
núi Võ Đang đã nghe Ân Lê Đình nói tam ca Du Đại Nham tính tình hào
hiệp. Chừng sau từ chỗ Phó Thu Nhiên biết được chuyện sau này nàng cũng
từng bất lực thở dài. Nhưng bây giờ nàng đã nghĩ thông, người vốn tung
hoành giang hồ bị người ta hại phải nằm liệt giường mười năm, mỗi ngày
trừ ghi nhớ muốn báo thù kẻ đả thương mình thì còn có thể làm gì? Tất
nhiên không thể không hận rồi. Có điều bây giờ vết thương đã lành, với
tính tình của chàng, oán hận đó e cũng sẽ không giữ trong lòng lâu, dù
sao so với thù hận năm xưa, còn có rất nhiều chuyện đáng làm, có rất
nhiều người đáng nhớ. Nghĩ đến đó, rốt cuộc Lộ Dao thở phào, khe khẽ lẩm bẩm: “Du tam ca, thật ra huynh nói đúng, cũng không phải là vết thương
lành đã quên đau, mà là rất nhiều lúc quên đi hoặc buông bỏ một số việc, nhẹ nhõm nhất vẫn là bản thân.” Dứt lời nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt
trời len qua bãi cỏ hàng cây xanh trước đình, vừa vặn chiếu vào.
Trên đại điện, mấy người Tống Viễn Kiều tiễn người của ba tiêu cục Hổ Cứ,
Yến Vân, Tấn Dương đi rồi, đang nghe Trương Tùng Khê giải thích ba tiêu
cục này có giao tình gì với Võ Đang. Ân Lê Đình một bên nghe, một bên
chốc chốc thò đầu nhìn ra sau đại điện, Trương Thúy Sơn gọi chàng hai
lần chàng cũng không nghe thấy. Mãi đến khi Mạc Thanh Cốc đẩy chàng một
cái mới phản ứng lại “Thất đệ? Chuyện gì?”
Mạc Thanh Cốc chỉ chỉ Trương Thúy Sơn “Lục ca, hoàn hồn! Ngũ ca đang gọi huynh kìa.”
Ân Lê Đình vội vàng quay sang Trương Thúy Sơn đang ngồi một bên “Ngũ ca?”
Trương Thúy Sơn nhìn bộ dạng Ân Lê Đình, không nhịn được hỏi: “Lục đệ đang chờ ai à?”
Ân Lê Đình chưa lên tiếng, Mạc Thanh Cốc đã giành trước: “Còn chờ ai nữa?
Chờ lục tẩu qua đó mà! Ngũ ca huynh không thấy cổ lục ca nửa ngày đã dài ngoẵng ra rồi sao?”
“Thất đệ…” Ân Lê Đình bị trêu chọc ngay
trước mặt sư huynh đệ, khá ngượng ngùng song không nhịn được lại quay
đầu nhìn, sắc trời đã tối, ngoài cửa vẫn im lìm như cũ.
“Lục đệ, lục muội bảo huynh nói với đệ, muội ấy đi tìm ngũ muội có việc. Còn nói chuyện riêng của nữ nhân, bảo đệ và ngũ đệ ai cũng không được tới.” Du
Đại Nham cười nói “Nếu ngũ đệ cũng ngoẹo cổ như đệ, trước cửa Võ Đang ta có thể nhiều ra hai môn thần trái phải rồi!”
Mọi người nghe
xong đều cười phá lên, ngay cả trầm tính ít nói như Du Liên Châu cũng
không nhịn cười được. Ân Lê Đình đỏ bừng mặt thế nhưng vẫn không lơ là
quan sát xem chừng nào Lộ Dao tới.
Lộ Dao thì từ sau buổi trưa
đã chẳng biết chạy đi đâu, nửa ngày không thấy bóng dáng, mãi đến khi Võ Đang mọi người tụ tập ở đại điện Tử Tiêu cung, Du Đại Nham mới nói Lộ
Dao nhờ chuyển lời dùm đến chàng, nói là nàng muốn đi chỗ Ân Tố Tố, hơn
nữa còn nói rõ ràng: chuyện riêng của nữ nhân, người khác đừng làm
phiền. Từ lúc gặp lại ở Vọng Giang lâu đến giờ, hai người gần như không
rời nhau lấy một lát, bây giờ bỗng nhiên Lộ Dao biến mất một hơi hết nửa ngày, thật tình Ân Lê Đình không được tự nhiên.
Tiếng cười vừa
ngừng bỗng Trương Tùng Khê than thở: “Bây giờ lục muội đã về rồi, cũng
nên hỏi nàng cái hẹn ba mươi tháng ba ở Hoàng Hạc lâu, xem nàng có kế
sách gì không.”
Ngay lúc đó, bảy người đều hơi chững lại, kế đó
cười khẽ nhìn Ân Lê Đình, nội công mọi người thâm hậu, đều nghe ra tiếng bước chân Lộ Dao đang đi đến chính điện. Ân Lê Đình cao hứng vội vàng
đứng dậy, bước mấy bước ra cửa, dắt tay Lộ Dao “Về rồi? Đi thăm ngũ
tẩu?”
Lộ Dao gật đầu, quan sát dáng vẻ ngời ngời của chàng, quàng lấy cánh tay chàng nói “Đi thăm rồi!”
“Lục tẩu tẩu mà không qua, cổ lục ca ngoẹo sắp dài ra luôn rồi!” Mạc Thanh Cốc thấy thế cười to.
Lộ Dao không như Ân Lê Đình, nghe Mạc Thanh Cốc chọc ghẹo, lại nhìn bộ
dạng xấu hổ của Ân Lê Đình, mắt không thèm đảo, bất giác cong môi lên:
“Vừa rồi ta gặp Linh Hư ở phòng thuốc, hắn nói với ta có hai quyển y
thư, hình như là đồ cũ của ta hồi đó, không biết bị ai nhét xuống dưới
lò thuốc trong phòng. Thất đệ, đệ có biết không?”
Mạc Thanh Cốc
lập tức trợn mắt, hít hơi. Trước đó hắn vội vàng đem đồ đạc của Lộ Dao
bị hắn giấu trả về chỗ cũ, khổ nỗi hắn giấu quá nhiều chỗ, rốt cuộc cũng bỏ sót. Hắn rủa thầm không xong, muốn phủ nhận lại không thể nói láo
trước mặt các sư huynh, định thừa nhận lại sợ Lộ Dao hành hắn một phen,
nhất thời há miệng lắp bắp không biết nói gì, trán cũng đổ mồ hôi ra
luôn.
Lộ Dao cũng mặc kệ hắn, đứng cạnh Ân Lê Đình tự nhiên làm
lễ với mấy người. Mọi người thấy Ân Lê Đình kéo nàng ngồi xuống, lại đưa bánh hoa quế sáng sớm đã dặn nhà bếp làm sẵn và nước trà cho nàng,
trong mắt đầy ngập ý cười, lòng cũng không khỏi thương xót.
Trương Tùng Khê lo nghĩ chuyện vừa rồi, mở miệng hỏi trước: “Cái hện Hoàng Hạc lâu ba mươi tháng ba, lục muội có tính toán gì không?”
Lộ Dao phùng má, không trả lời câu hỏi của chàng mà hỏi lại: “Muội nghe nói vừa rồi có người của mấy tiêu cục tới?”
Trương Tùng Khê gật đầu: “Đúng thế, tổng tiêu đầu của ba tiêu cục Yến Vân Hổ
Cứ Tấn Dương lên Võ Đang, vốn là định đòi câu trả lời cho Long Môn tiêu
cục. Đại ca và thất đệ đã tống họ xuống núi rồi.”
Lộ Dao gật
đầu, Tống Viễn Kiều nói tiếp: “Chuyện này huynh và thất đệ không sáng
suốt bằng tứ đệ. Mấy năm trước tứ đệ trước sau đã làm cho ba tiêu cục
kia mấy ơn huệ vô cùng lớn rồi, chuyện hôm nay được rồi, về sau còn phải xem tình nghĩa tứ đệ từng giúp họ.” Nói rồi thuật sơ qua chuyện Trương
Tùng Khê mới nói.
Lộ Dao còn chưa phản ứng, Trương Thúy Sơn ngồi đó rốt cuộc không nhịn được nghẹn ngào: “Tứ ca! Huynh đệ chúng ta một
lòng, chữ tạ này đệ cũng không cần nói. Chuyện này… ôi, đều do năm đó Tố Tố nhất thời cực đoan, mới gây ra họa lớn.” Liền đó đem chuyện năm xưa
Ân Tố Tố cải trang tiêu diệt cả nhà Long Môn tiêu cục ra sao nói hết một lần, thở dài than: “Tứ ca, huynh nghĩ giúp đệ, chuyện này nên xử lý làm sao mới được?”
Trương Tùng Khê trầm ngâm nửa ngày, tính xem Lộ
Dao có ý kiến gì không thì thấy Lộ Dao chống cằm không nói, bèn lên
tiêng: “Chuyện này đương nhiên phải xin ý kiến sư phụ nhưng ngũ muội đã
không phải ngũ muội giết người không chớp mắt năm đó rồi, cái gọi là có
lỗi mà biết sửa, chẳng gì tốt đẹp bằng, đại ca, huynh nói đúng không?”
Tống Viễn Kiều đối mặt với mấy chục mạng người, trong lòng chần chừ khó quyết, Du Liên Châu bỗng gật đầu: “Không sai!”
Nghe Du Liên Châu nói thế, lòng Ân Lê Đình nhẹ bẫng. Tống Viễn Kiều hiền
hòa, là một thầy giáo giỏi, Du Liên Châu lại ghét ác như thù, từ sau khi trùng phùng với Trương Thúy Sơn, Ân Tố Tố, chàng liền lo nhị ca khó mà
chấp nhận Ân Tố Tố. Tính chàng dễ mềm lòng, chia lìa Lộ Dao nhiều năm,
tư vị ly biệt người yêu chính chàng đã lĩnh hội. Dù là người không liên
quan nếu trải qua như thế, chàng biết được cũng bất nhẫn nữa là ngũ ca
từ nhỏ đã ngủ chung giường? Bây giờ Du Liên Châu lên tiếng nói đỡ cho Ân Tố Tố là biết trong lòng huynh ấy đã tha thứ cho Ân Tố Tố rồi. Ân Lê
Đình bỗng nghĩ nếu hôm nay đổi lại chuyện này rơi trên người Lộ Dao,
mình phải làm như thế nào? Nháy mắt đã có ý tưởng, bèn nói với Trương
Thúy Sơn: “Đúng rồi! Ngũ ca, sau này nếu có ai hỏi tới, huynh chỉ cần
không đề cập tới ngũ tẩu, nói rõ với bọn họ không phải huynh làm là
được. Như vậy ngũ tẩu có thể vô sự, mà huynh cũng không tính là nói
dối.”
Lộ Dao nghe xong thiếu chút cười ra tiếng, vội vàng cúi
đầu che giấu. Ý tưởng này của Ân Lê Đình càng lúc càng giống với phong
cách làm việc của nàng, có điều xem ra, thời điểm hiện tại đối với
chuyện này, mấy vị đại hiệp Võ Đang đúng là mặc kệ. Thế là khoác lấy tay chàng, nhẹ nhàng dựa vào. Tống Viễn Kiều nghe xong bất lực lắc đầu:
“Chống chế như thế, làm sao ngũ đệ yên tâm được? Chúng ta thân mang hiệp danh, làm sao an tâm đây?”
Mạc Thanh Cốc vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Theo đệ thấy, chúng ta và ngũ tẩu, lục tẩu, sau cái hẹn Hoàng Hạc lâu
xuống núi, trong vòng ba năm mỗi người làm mười việc thiện lớn. Cộng lại cũng có thể cứu được một hai trăm tính mạng vô tội. Long môn tiêu cục
chết hơn bảy mươi nhân khẩu, như vậy cũng có thể tính là đền nợ rồi?”
Nghe thế mọi người đều gật đầu tán thành. Chỉ có Trương Tùng Khê và Lộ Dao
trầm ngâm không nói, liếc nhau một cái. Ân Lê Đình thấy dáng vẻ Lộ Dao,
hỏi nhỏ: “Tiểu Dao, sao rồi? Đang nghĩ gì?”
Thấy mọi người nhìn
mình, Lộ Dao nhíu mày, lại cắn môi, nói nhỏ: “Cách này vốn cũng tốt,
nhưng đối với cái hẹn ba mươi tháng ba Hoàng Hạc lâu e rằng vô dụng.”
Nói rồi không khỏi lắc đầu.
Mạc Thanh Cốc lấy làm lạ “Cứu một hai trăm mạng cũng không được ư?”
Trương Tùng Khê lại cười khổ: “Cái này không phải ở bao nhiêu mạng người. Thất đệ đệ có chú ý không, vừa rồi ba vị tiêu đầu quay lại Võ Đang tạ ơn,
tuy rằng thật lòng nhưng nín thinh không hề nhắc gì đến chuyện Long Môn
tiêu cục, chứng tỏ với họ mà nói, chuyện Long Môn tiêu cục họ cũng không tính cho qua.”
Mọi người đều ngẩn người, Lộ Dao tiếp lời: “Tứ
ca nói đúng. Tính mệnh gia đình và thân nhân đệ tử của họ đều do tứ ca
cứu, bọn họ không thể vì thế mà bỏ qua chuyện Long Môn tiêu cục. Huống
gì là tính mạng của những người vốn không liên quan đến họ? Nếu tất cả
môn phái giang hồ đều chỉ suy nghĩ hiệp nghĩa, mà không tính đến lợi ích và ân oán cá nhân…” Lộ Dao nhếch môi phe phẩy tay “Giang hồ này còn là
giang hồ sao? Sợ rằng đã sớm là đất Phật môn thanh tịnh thôi?”
Mọi người nghe xong đều lặng thinh. Lộ Dao nói tuy khó nghe nhưng rất đúng sự thật, không sai chút nào.
Ngược lại Trương Tùng Khê nghĩ ra sớm hơn “Lục muội, cái hẹn Hoàng Hạc lâu, muội có đối sách rồi?”
Lộ Dao nhìn Ân Lê Đình trước, người sau cũng đang lo lắng nhìn nàng bởi
chàng sực nhớ sau hội Thanh Lương sơn năm đó, Lộ Dao chuốc lấy phiền
toái. Lộ Dao hiểu được suy nghĩ trong lòng chàng, nắm tay chàng, nhẹ
nhàng lay lay. Ân Lê Đình cảm giác bàn tay trong tay mình ấm áp mềm mại
khiến người ta không kềm được rung động.
Lộ Dao khẽ nhướng mày: “Cách thì không phải không có… có điều…”
“Có điều cái gì?” Trương Thúy Sơn vội vàng hỏi.
“Có điều…” Lộ Dao chớp chớp mắt “Thành hay không, ta không dám bảo đảm hoàn toàn.”