“Đau, đau, đau”. Lộ nhi kêu đau.
“Những lời của ngươi mà truyền ra thì làm sao mà yên được hả?”. Tĩnh nhi trợn mắt lườm nàng một cái.
“A, nhưng mà muội không nói bậy. Trong hậu cung mọi người đều biết, nếu như Cam Lộ cung mà được thế thì Ngọc Ninh cung chúng ta gặp nạn là chắc, mấy ngày gần đây hoàng thượng lại không đến Ngọc Ninh Cung. Bây giờ hoàng thượng hạ chỉ muốn nương nương đến yến hội, nương nương phải nhân cơ hội này tuyên cáo với tất cả mọi người biết, nương nương mới là chủ nhân chân chính của hậu cung”.
Nhìn Lộ nhi kích động nói, Lạc Quỳnh Anh bật cười hì hì.
Lộ nhi kỳ quái hỏi: “Nương nương cười cái gì? Nô tỳ nói sai gì sao?”.
Tĩnh nhi véo má nàng ta: “Nếu như ngươi còn muốn sống thì quản tốt cái miệng của ngươi cho ta”.
Lộ Nhi lộ vẻ mặt đau khổ bĩu môi, không dám nói gì mà đi xuống. Haiz, cứ tưởng làm cung tỳ của hoàng hậu thì có thể uy phong cỡ nào, ai ngờ đến Ngọc Ninh cung mới biết, hoàng hậu vừa ngu vừa đần, quy củ trong cung cũng không hiểu được, phải có cung nhân nhắc nhở mới biết.
“Đến đây chải đầu cho ta”. Lạc Quỳnh Anh bước xuống, ngồi xuống trước chiếc gương mạ vàng. Đầu tiên Tĩnh nhi kinh ngạc sau đó nhún vai một cái.
Cũng đúng thôi, tính của kẻ ngu này vẫn là lúc nắng lúc mưa, chắc là do ít hiểu biết, không có một chút nào phong phạm của gia đình Đế vương.
Dù sao, kẻ ngu này cũng chấp nhận chải đầu, mạng của bọn họ có thể được bảo toàn rồi.
Xe ngựa đã chờ ở ngoài Ngọc Ninh cung, Tĩnh nhi và Lộ nhi chuẩn bị cho Lạc Quỳnh Anh trâm thượng nhiều đóa kim hoa, theo phong cách mảnh mai, đầu vấn trụy mã kế.
Lông mày kẻ đen, da trắng thắng tuyết, cánh môi đỏ thắm như một đóa xuân hoa.
Khi Lạc Quỳnh Anh bước xuống xe ngựa, bước vào Quỳnh lâm yến thì toàn bộ quan viên choáng váng chứ đừng nói gì đến những tân khoa tiến sĩ, tất cả đều trợn to mắt nín thở nìn bóng người uyển chuyển đang bước trên đại điện kia.
Quỳnh lâm yến đã tiến hành được một nửa, Nghiêm Tuyển nghiêng người dựa vào ghế rồng, tay cầm ly bạch ngọc lưu ly, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Lạc Quỳnh Anh đến muộn.
Diêu Chiêu Nghi mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy tay ghế. Vừa rồi nàng ta uy phong đi theo sau Nghiêm Tuyển vào cung điện, bây giờ đều bị Lạc Quỳnh Anh vượt lên.
Tất cả mọi con mắt trong buổi dạ yến đều nhìn vào bóng dáng màu đỏ như tiên tử, cả bữa tiệc đều im lặng, ngay cả vũ công và nhạc công cũng ngừng lại. Tất cả đều yên tĩnh.
Lạc Quỳnh Anh tất nhiên hiểu được mọi người đang nhìn chằm chằm vào nàng, phản ứng của mọi người nằm ngoài dự đoán của nàng. Nhưng mà khi nàng thấy mặt mày Diêu Kỳ trắng bệch, nàng đột nhiên cảm thấy hôm nay ăn mặc khoa trương như thế này cũng không thừa.
Nhưng mà không chỉ Diêu chiêu nghi, mà sắc mặt của người khác cũng không được đẹp lắm, đột nhiên nàng thấy tâm tình thật tốt.
Lạc Quỳnh Anh bước đi nhẹ nhàng, làn váy đỏ thắm kéo dài sau lưng, đi đến trước mặt Nghiêm Tuyển dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Nàng cười thản nhiên với Hoàng đế bệ hạ mặt âm trầm.
“Ta đã đến muộn, mong bệ hạ tha lỗi”. Khắp nơi bàn tán xôn xao sau khi nàng nói một câu không hợp lễ nghi.
Nghiêm Tuyển vẫn không nhúc nhích khi nghe mọi người trong điện bàn tán, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Hắn biết rõ, nếu hắn không hạ chỉ bắt nàng đến dự cung yến chắc chắn nàng sẽ không xuất hiện ở đây nhưng nếu như làm trái với ý của nàng thì nhất định nàng sẽ có cách đáp trả.
Bây giờ nàng đang muốn, ngay trước mặt triều thân và các tân khoa giả trang thành một người ngu, vất hết mặt mũi của hắn đi.
“Bệ hạ đang tức giận sao? Hay là không cao hứng khi nhìn thấy ta?”. Lạc Quỳnh Anh tiết kiệm cả lễ quân thần, cứ đứng thẳng trước mặt Nghiêm Tuyển, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Nương nương, trước mặt bệ hạ không được càn rỡ”. Thôi Nguyên Bái vội vàng lên tiếng khuyên can khi nghe thấy tiếng bàn tán truyền ra.
“Bệ hạ giận sao? Vậy thì ta đi cũng được, không quấy rầy bệ hạ và người khác dùng bữa”. Lạc Quỳnh Anh chép miệng, ánh mắt nhìn như ngây thơ nhưng trong đó là sự khiêu khích.
“Đợi đã”. Mắt cũng lười mở ra, Nghiêm Tuyển cất tiếng nói, trong điện tất cả đều im lặng.
Lạc Quỳnh Anh không thể làm gì khác hơn là quay người lại, giả vờ ngu ngơ ngoẹo đầu: “Bệ hạ đang gọi ta sao?”.
“Hoàng hậu tới chậm, không hiểu quy củ, trẫm phạt nàng tối nay phải ngồi cả tối ở cạnh trẫm, rót rượu cho trẫm”. Khóe miệng Nghiêm Tuyển khẽ nhếch lên, coi nàng như người hầu.
Người này... rất đáng ghét. Nói nàng không hiểu quy củ, nhưng hắn là Đế vương của một nước vậy mà trước mặt những thần tử trong triều công khai tán tỉnh Hoàng hậu. Rốt cuộc thì người nào không biết lễ nghi hơn?
Lạc Quỳnh Anh oán thầm trong bụng, bên ngoài thì cười ngây ngô, đi về phía Nghiêm Tuyển yêu nghiệt dưới ánh mắt ghen tỵ và ao ước của Diêu Kỳ.
Thôi Nguyên Bái sai người đem chiếc ghế đến bên cạnh Nghiêm Tuyển. Từ trước đến nay, trong các bữa tiệc của Hoàng thất, có thể được ngồi bên cạnh Hoàng thượng thì đó là vinh dự vô hạn, cho dù là Hoàng hậu cũng ít khi được ngồi.
Lạc Quỳnh Anh nuốt xuống sự buồn bực, ngồi vào chỗ của nàng. Nghiêm Tuyển đưa cái ly bạch ngọc đến trước mặt Lạc Quỳnh Anh, mắt phượng tà mị, con ngươi xinh đẹp.
Lạc Quỳnh Anh mở to mắt, cố tình không cẩn thận kéo tay áo hất qua bình rượu, một bình “Quân Mạc tiếu” nho nhỏ trị giá ngàn vàng, mười năm mới cất 1 lần, lại mười năm sau mới có thể lấy ra.
Nàng cố tình vẩy qua vẩy lại đến khi rượu trong bình sứ đổ ra ngoài, cố tình kêu to một tiếng: “A! Bệ hạ, xin lỗi, tay chân ta vẫn vụng về như vậy!”.
Rượu dính vào tay áo, Nghiêm Tuyển liếc về phía nàng một cái, nhưng mà ánh mắt nhìn vào nàng lại có chút diễu cợt.
“Nếu như chuyện nhỏ này Hoàng hậu cũng không làm được thì đành để cho người khác vậy. Diêu Chiêu nghi, nàng qua đây rót rượu cho trẫm”.
Nghe vậy, tim Lạc Quỳnh Anh hẫng một nhịp.
Gương mặt Diêu Kỳ mừng rỡ, đứng dậy đến bên cạnh Nghiêm Tuyển, cầm một bình “Quân Mạc Tiếu” khác mà Thôi Nguyên Bái đưa, khéo léo rót đầy rượu vào ly.
Nghiêm tuyển mỉm cười nhận cái ly, uống một hớp rồi nói: “Ban thưởng ghế ngồi!”
Diêu Kỳ vừa mừng vừa sợ, thẹn thùng, mím môi cười một tiếng, giọng nói mềm mại đáng yêu: “Nô tì tạ bệ hạ ân sủng”.
Lạc Quỳnh Anh bị gạt sang một bên nhìn bọn họ nói chuyện, cử chỉ thân mật, tâm như bị dao nhọn đâm chọc vào.
Đau không muốn sống.
Nàng vội vàng mở to mắt nhìn khắp nơi, bất ngờ lại gặp được một ánh mắt quen thuộc.
Đó là một nam tử tuấn tú, dịu dàng nho nhã, không làm cho người ta cảm thấy bức bách. Nếu Nghiêm Tuyển là một nam nhân báo đạo ngạo man thì nam tử này lại nhẹ nhàng giống như gió xuân.
Thấy rõ diện mạo của nam tử này, Lạc Quỳnh Anh ngẩn ra. Thạch Quân Hoàn? Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Đây là Kim Lương quốc, không phải Hoa Lệ quốc.
Nàng biết.
Thạch Quân Hòa đến đây vì nàng.
Nhất định là hắn đã dùng cách gì đó, che giấu thân phận di dân tham gia lần khoa cử này. Hắn là người thông minh, muốn lấy cái vị Tiến sĩ không khó! Nhưng mà hắn mạo hiểm vào cung để làm gì?
“Ánh mắt Hoàng hậu thật tốt, vừa nhìn đã nhìn trúng Tân khoa Trạng Nguyên”. Không biết Nghiêm Tuyển đã nhìn bọn họ nhìn nhau bao lâu, lạnh lùng cất giọng.
Lạc Quỳnh Anh vội vàng cúi đầu, trong lòng sợ hãi. Thạch Quân Hòa là trang nguyên lần này? Tại sao hắn không che giấu tài năng của hắn, hắn không sợ bị phát hiện là di dân sao?
Thấy ánh mắt Thạch Quân Hòa nhìn thẳng vào Lạc Quỳnh Anh không hề kiêng kị, tâm Nghiêm Tuyển nóng lên, bàn tay nắm chặt lại.
Một lúc sau, Lạc Quỳnh Anh ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, thân thể ta không thoải mái, xin cáo lui trước”.
Nghiêm Tuyển lạnh lùng nhìn nàng, lúc sau mới nói: “Đi đi”.
Lạc Quỳnh Anh đứng dậy, cười ngu một tiếng: “Tạ bệ hạ”.
Nếu như Thạch Quân Hòa xuất hiện vì nàng thì nàng không nên xuất hiện trước mặt hắn, nếu như Nghiêm tuyển biết được thân phận của hắn thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nghĩ vậy thì nàng bước càng nhanh, phía dưới làn váy quá dài, Lạc Quỳnh Anh lảo đảo ngã xuống.
Một cánh tay kịp thời đưa ra đỡ nàng, nàng kinh ngạc ngước mắt lên nhìn thì thấy Thạch Quân Hòa cũng rời buổi yến tiệc theo nàng.
Lúc này hai người đang đứng trên bậc lên xuống ngoài cửa điện. Bởi vì Bành Thái úy mới làm phản nên hai bên là hai hàng cấm vệ quân, nhất cử nhất động của bọn họ đều rơi vào trong mắt người khác.
“Nương nương cẩn thận”. Thạch Quân Hòa thu tay lại, nhìn nàng tha thiết.
“Cảm ơn ngươi”. Lạc Quỳnh Anh cười ngốc, xoay người muốn đi về cung.
“Nương nương”. Đi được một đoạn thì Thạch Quân Hòa đuổi theo.
“Ngươi không phải là người ngu ngốc. Tại sao biết trong núi có hổ mà còn đi vào trong ngọn núi đó?”. Lạc Quỳnh Anh dừng trước một gốc cây hòe, trong vườn không có ánh sáng, có lẽ trong đại điễn sẽ không nhìn được.
“Nàng cũng không phải người ngu, tại sao lúc Kim Lương đánh tan quân Hoa Lệ, nàng có thể thoát khỏi hoàng thành thì nàng lại lưu lại, bị coi như một quân cờ, trở thành Hoàng hậu của Kim Lương?”.
Thạch Quân Hòa đến trước mặt nàng kéo cổ tay, giọng nói ghen ghét.
Lạc Quỳnh Anh cảm thấy buồn cười, nàng và Thạch Quân Hòa chỉ là bằng hữu mà nàng quen được khi lần đầu xuất cung. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn thưởng thức những người thông minh nên vẫn quan hệ rất tốt với hắn, không hề có tình yêu nam nữ nhưng không ngờ hắn lại có suy nghĩ khác với nàng.
“Quân Hòa, rốt cuộc thì ngươi muốn gì vậy?”. Lạc Quỳnh Anh không trả lời mà hỏi lại.
Thạch Quân Hòa cười khổ, giọng nói khàn khàn: “Ta không ngu dốt thì cũng là ngu si, toàn tâm toàn ý thích một người, chỉ muốn có được một ánh mắt nàng nhìn ta. Nàng đã từng nói, sẽ không đặt một nam nhân nào trong lòng. Nếu thật sự phải lấy chồng thì nàng sẽ lấy một nam tử si tình nguyện ý bảo vệ ngươi. Vậy mà nàng không tin ta một đời sẽ chỉ yêu một mình nàng. Ta hao tâm tổn sức vào hoàng cung Kim Lương, nàng có tin ta và theo ta không?”.
Từ nhỏ sống trong lãnh cung đã thấy nhiều phi tần bị gạt bỏ một cách vô tình nên từ lâu nàng đã không tin trên thế gian còn có một đời một tình yêu.
Có lẽ dòng máu đế vương chảy trong người nàng, nàng cũng là một cô gái lạnh nhạt trời sinh.
Thấy nàng im lặng không nói gì, Thạch Quân Hòa kích động kéo tay nàng đặt trước ngực: “Lòng ta có thiên địa chứng giám, Thạch Quân Hòa, đời này kiếp này chỉ yêu một mình nàng”.
Lạc Quỳnh Anh ngẩn người một lúc sau rút tay lại, chưa kịp nói gì thì bên hông bị người ta ôm chặt, chưa chuyển mắt thì thấy sắc mặt Thạch Quân Hòa tái xanh.
Trong chớp mắt không khí bị đè nén, cảm giác bức bách bảo phủ. Không cần quay đầu nàng cũng biết là ai tới.
Nàng xoay mặt nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đang nổi bão, trong lòng đau đớn, có lẽ những lời mà Thạch Quân Hòa vừa nói hắn cũng đã nghe thấy.
Đôi môi mỏng nhếch thành nụ cười, Nghiêm tuyển nhìn một tay của nàng đang bị Thạch Quân Hòa nắm lấy, giọng giễu cợt nói: “Xem ra Tân khoa trạng nguyên rất ngưỡng mộ hoàng hậu của trẫm”.
Dưới cái nhìn sắc nhọn của Nghiêm Tuyển, Thạch Quân Hòa không thể không buông lòng tay nàng ra, rũ đầu nói: “Bệ hạ thứ tội”.
Lạc Quỳnh Anh không thấy thái giám và cấm vệ quân đi theo Nghiêm Tuyển thì nàng hiểu, hắn đã phát hiện sự khác thường giữa nàng và Thạch Quân Hòa nên cố ý cho những người khác lui, một mình đi vào đây.
Hắn muốn làm gì? Điều tra xem nàng và Thạch Quân Hòa có gian tình hay không sao?
Đúng là buồn cười! Vừa rồi hắn và Diêu Kỳ nói nói cười cười, cử chỉ mập mờ, bây giờ nàng chỉ nói chuyện với người quen cũ thì bị gắn tội danh tư thông? Tại sao?
Nàng không cần biết hắn là hoàng đế hay là người phương nào, đối với nàng mà nói, nếu đối phương không chung tình với nàng thì không việc gì nàng phải giữ vững tình cảm và sự chung trinh của mình.
Lạc Quỳnh Anh cười nói: “Bệ hạ, Tân khoa Trạng Nguyên lần này văn chương hơn người, ta cũng chỉ hỏi hắn thi từ một chút không ngờ những câu Trạng nguyên nói làm ta rất bội phục”.
Đáy mắt Nghiêm Tuyển càng lạnh lùng: “Thật sao? Tân khoa Trạng nguyên đã ngâm bài thơ gì? Nếu ngươi không ngại thì ngâm lại một lần để trẫm biết một chút về tài văn chương của ngươi”.
Thạch Quân Hòa dò xét nhìn Lạc Quỳnh Anh. Hắn không hiểu, dường như Nghiêm Tuyển vừa xuất hiện thì nàng dường như đã thay đổi.
Một khắc trước nàng còn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt đó, thần thái đó, rõ ràng là muốn gây hấn. Chẳng lẽ nàng...
Trong đầu thoáng qua vô số suy nghĩ, sắc mặt Thạch Quân Hòa tái đi.