Trời lờ mờ tối. Lam cùng các chị trong trạm thu dọn đồ. Nó bê một chiếc thùng lớn, đưa mắt nhìn quanh khu thương mại. Cả ngày hôm nay bán hàng bận rộn vậy còn chưa kịp đi lại xem chỗ này ra sao. Lam bước về phía đại sảnh, một chiếc taxi đỗ lại. Cậu thanh niên cao hơn mét 7 bận đồ đen kín mít bước xuống. Cậu ta đi thẳng vào phía cửa rồi bất chợt đổi hướng, mặt cúi gằm xuống đất, bước chân khá vội vã. Lam vốn chẳng để ý người qua lại nhưng cậu ta thì khác, có cái gì rất thu hút, khiến Lam không thể rời mắt. Cậu ta đi đến, nhấc hộp đồ trên tay Lam bỏ vào chiếc xe tải chở hàng phía trước rồi nhanh như đạn kéo Lam chạy ra khỏi đó. Lam không kháng cự, cứ như vậy mà đổ mọi ánh nhìn lên lưng cậu. Đúng vậy, là cậu ấy, là Thiên Tỉ. Chỉ cần là cậu, thì có ăn mặc như thế nào, có xuất hiện ra sao ở giữa ngàn người Lam sẽ vẫn nhận ra. Chẳng hiểu sao Lam lại thích nhìn bóng lưng cậu đến thế. Có lẽ vì nó toát lên được sự yếu đuối lẫn sự kiên cường. Và hơn cả là khi khuôn mặt khuất đi thì mọi cảm xúc đều được che dấu trở nên mơ hồ, huyễn hoặc.Lam chính là thích một cảm xúc như vậy, một tình cảm như vậy, không rõ ràng, không mờ nhạt..
Cậu rẽ vào ngõ nhỏ, dừng lại, thở nhẹ một cái, ngẩng lên để hở đuôi mắt cong cong:
- Sao cậu không phản ứng gì, người lạ thì làm sao???
Thanh âm nhỏ, vừa nghe, ôn nhu pha chút giận hờn làm tim Lam chệch mất quỹ đạo 1 nhịp. Lam tránh ánh mắt cậu, khẽ xoay nhẹ cổ tay đang bị nắm chặt bởi tay cậu. Cậu nhận ra điều đó, buông ra liền. Chỗ bị cậu kéo đã đỏ ửng lên. Xem ra không thể nhẹ lực bàn tay của Dịch Dương Thiên Tỉ.
- A, tớ xin lỗi, cậu không sao chứ???
Thiên Tỉ tiến lên một bước.
-Tớ không sao, tại sao cậu lại ở đây???Lam lùi lại, đưa tay dấu ra phía sau lưng.
-Điều đó quan trọng sao, sao cậu không bắt máy?
Lam luống cuống, rờ hết túi áo đến túi quần:
-Thiên aaaaaa, tớ để quên bên trong rồi, đợi tớ chút tớ quay lại lấy. ( thiên ở đây là than trời nhé)
Lam toan chạy đi thì bị cậu giữ lại, vô tình kéo trúng cổ tay khi nãy:
-A... Nó thốt lên tuy bé nhưng Thiên vẫn nghe rõ. Cậu giữ cố định tay Lam.
-Không sao đâu chắc lại cổ tay lâu không vận động nên thế.
-Rốt cuộc cậu ngốc hay giả ngốc đây, chảy máu rồi. Va vào đâu mà cũng không rõ.
- Chảy máu.!!!!!!!
Lam ngạc nhiên nhìn xuống nhưng có hồi tưởng cả một nghìn lần thì nó cũng không nhớ nổi đã va vào đâu.
-Đi theo tớ, đồ của cậu tí chị Ái Liên sẽ mang ra sau.
***
Hai đứa tạt vào một quán ăn nhỏ ven đường. Trông điệu bộ của cậu ấy với chủ quán xem ra là khách quen. Quán ăn rất nhỏ nhưng sạch sẽ,trang trí, màu sắc hài hòa, ấm úng, tầm nhìn ra đường khá rộng nhưng lại vỏn vẹn trong góc nhỏ, không ồn ào.
- Bộ có trộm à mà cậu cứ nhìn quanh thế.
Thiên Tỉ vừa nói tay vừa chìa miếng băng vết thương cá nhân, tay còn lại kéo ghế ngồi đối diện. Lam trợn tròn hai mắt nhìn cậu.
-Sao nào, muốn tớ dán cho sao, cậu xem phim nhiều quá rồi.
Cậu làm điệu bộ am hiểu, lắc đầu. Lam không nhịn nổi mà cười lớn:
-Trung phân ca...hahahaha.
Cậu bối rối chỉnh tóc:
- Đây là điều một người đẹp trai phải trải qua.
Đúng lúc, chị Ái Liên bước vào, quăng chiếc túi vô cho Lam đỡ:
-Mấy đứa nay chị khao, con nhỏ này sau đi đâu nhớ nghe máy, muốn làm bảo bảo của chị lo lắng đến chết sao?
-Bảo Bảo, Nam Nam á? ( Nam Nam: em trai Thiên Tỉ)
-AA, con nhỏ này.
Chị Ái Liên cốc nhẹ vào đầu nó. Cả 3 cứ thế vui vẻ trò chuyện đến tối mịt.
-Hai đứa tính ở đâu, muộn quá rồi, để mai bắt xe về.
-Em với bạn ấy sẽ qua nhà Vương Nguyên.
-Hả? Gì chứ? Lam giật thót mình.
-Cậu thích Vương Nguyên à mà ngạc nhiên vậy!
-Không có. tuyệt đối không.
Hai đứa về trước. Ngồi trên xe Lam tựa của sổ nhìn ra ngoài. Ngoài đường đèn vẫn sáng mà người qua lại đã thưa dần. Đầu mùa đông ở đây có chút tương đồng Hà Nội, không nóng, không lạnh, ôm lấy lòng người như sưởi ấm.
-Cậu dám không lưu số tớ!
Thiên Tỉ lên tiếng nhưng giữ nguyên dáng vẻ, đúng lúc xe dừng lại trước một ngôi nhà cổng phủ toàn hoa giấy, khó có thể nhìn vào bên trong. Dịch Dương Thiên Tỉ chính là đợi đúng thời điểm ấy mà nói ra khiến nó không kịp phản ứng thì bị lôi vào trong.
''Vốn dĩ đăng chap này sớm hơn rồi mà gõ gần xong thì mất, lười quá giờ mới gõ lại~~~''