Dịch Đại Thúc Và Trần Đại Thúc

Chương 22: Chương 22





Edit: Mean
  Đôi mắt lão Trần vì khóc mà đỏ cả lên, hai người không còn tâm trạng đi mua sắm nữa, sau khi bàn bạc, quyết định đến KFC ở lối vào siêu thị ngồi một lúc.

  
  Khi thanh toán hóa đơn, lão Dịch muốn giúp nhưng bị lão Trần đẩy ra, đầu lão Dịch đụng vào thiết bị chống trộm của siêu thị, theo tiếng chuông báo động, mọi người xung quanh đều nhìn về hướng lão Dịch bên này.

  
  Lưng lão Dịch toát mồ hôi lạnh, để chứng minh mình trong sạch, hắn cho mọi người xem trong túi mình có gì, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú, hắn lấy ra hai hộp siêu mỏng 0.

01 từ trong túi.

  
  Nhìn thấy cái 0.

01 này, lão Dịch mới nhớ lúc đó mình đang bóp trong lòng bàn tay, về sau gặp được lão Trần sợ xấu hổ nên nhét vào túi quần, sau đó liền quên mất.

  
  Lão Dịch lúc này rất hối hận, vô cùng hối hận, nếu có thể, hi vọng thiên lôi đánh chết mình cho rồi, dù sao hắn hiện tại cũng không khác gì người chết.

  
  Ngay khi lão Dịch ngây người, nhân viên bán hàng bên cạnh chuẩn bị đáp lời, lão Trần đã tiến đến, giật lấy 0.

01 từ tay lão Dịch.


  
  Nhân viên thu ngân nhìn anh, rồi nhìn lão Dịch, hỏi: “Có muốn gói chung không?”
  
  Lão Trần gật đầu: “Gói chung đi.


  
  Trong KFC, lão Trần đưa chiếc bánh su kem dâu tây cho lão Dịch, lão Dịch ủ rũ nhận lấy, nói: “Cảm ơn.


  
  Lão Trần rất muốn cười một chút, có thể thấy bộ dạng lão Dịch thế này, nhịn không được bật cười.

  
  Hai người ngồi chỗ đó một hồi.

  
  Lão Trần tò mò hỏi: “Anh có bạn trai không?”
Lão Dịch lắc đầu, “Không có.


  
  “Vậy anh…” Lão Trần ngừng lại, khẽ nhíu mày, sau đó không nói thêm nữa.


  
  Lão Dịch không nghe anh nói gì, đột nhiên cảm thấy khó chịu, quay đầu nhìn lão Trần hỏi: “Vậy tôi làm sao?”
  
  Lão Trần cúi đầu, chọc chọc bánh su kem trong tay, ba giây sau trả lời: “Không có gì.


  
  “Không có gì là sao?” Lão Dịch hơi xù lông, trong vô thức cất cao giọng nói “Người cô đơn như tôi đi tìm người thì làm sao? Có làm cái gì đâu, chỉ ước một chút thôi mà, ai mà chẳng có nhu cầu? Cậu nói mình không tìm đi?”
  
  Mặc dù giọng lão Dịch rất lớn, cũng may bọn họ ở vị trí góc trong.

Lúc này trong cửa hàng không có nhiều người, phục vụ đi vào phòng phía sau, nghe được hắn nói chỉ có một mình lão Trần.

  
  Lão Trần không ngờ hắn lại phản ứng lớn như vậy, trước tiên nhìn xung quanh rồi mới quay đầu lại nói với lão Dịch, “Tôi thật sự không có tìm.


  
  Lão Dịch giật mình.

  
  “Kể từ khi có Lôi Lôi tôi vẫn luôn lẻ loi một mình.


  
  Lão Dịch liếc nhìn anh, hỏi: “Nuôi một đứa trẻ không dễ dàng phải không? Tại sao không tìm một người phụ nữ giúp cậu?”
  
  “Không,” Lão Trần nói, “Tôi muốn tìm người yêu chứ không muốn tìm người trông trẻ.

Nếu tôi cưới một người phụ nữ chỉ để cô ấy chăm con, thì tôi thành người thế nào chứ?”.