[Diabolik Lovers] - Vòng Xoáy Tình Yêu

Chương 46: Xin em đừng khóc!




" Nhắm mắt lại.. anh mất em mãi mãi."

                           —————

Anh dịu dàng đến lạ thường, bàn tay ấm áp đưa lên xoa nhẹ lấy đầu cô, " Kiếp này ngoài cô ấy ra, tôi không thể yêu thêm ai nữa."

" Tôi sẽ không như anh, sẽ không dễ dàng buông đi những thứ mình cần nắm lấy. Tôi chờ anh! " - Tuy là có chút chạnh lòng về những điều anh vừa nói nhưng nó sẽ không thể ngăn cản tình cảm trân thành mà cô đã dành cho anh.

Anh quay lưng bước đi, không hiểu vì điều gì mà khiến trong anh có chút khó chịu. Có lẽ anh sẽ không bao giờ quên được cô nàng thú vị này, người cho anh thêm niềm tin vào cuộc sống, người cho anh thấy cuộc sống anh vẫn còn rất nhiều điều để lưu luyến

Cô đứng đó, đứng nhìn hình bóng anh khuất dần đi mà lại chẳng làm được gì.

" Anh là đồ ngốc! "

———

Anh đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa lớn, cánh cửa bật ra với luồn khí lạnh chết người, anh nhấc chân bước vào, cánh cửa ngay tức khắc đóng rầm lại, bao quanh anh bây giờ chỉ là một màu đen không mùi không sắc, không có gì ngoài tiếng gió đang thở rít rào, đôi mắt đỏ chợt sáng bừng trong bóng đen mờ ảo, đôi hàng mi khép lại anh cố cảm nhận một luồn sức mạnh như đang tiến gần đến anh. Con ngươi đỏ to tròn bật ra, trước mắt anh là một người đàn ông, trên tay nâng niu điếu thuốc tàn còn đang vương khói.

" Cháu rất biết giữ lời hứa đó.. chẳng giống cha cháu chút nào."

" Việc giữa tôi và ông không hề liên quan đến ông ấy."

" Thằng bé này chẳng biết đùa gì cả."

" Ông có thể bớt lòng vòng và vào vấn đề chính không."

" Chỉ là ta muốn cho cháu một chút thời gian để chuẩn bị đó mà.. cháu không cần phải căn thẳng quá như vậy." - Ông vừa nói vừa chống gậy bước đi quanh anh, rồi từ từ đưa tay rút từ trong túi quần ra một ống thuốc rồi đưa sang Carla

" Uống vào đi.. nó sẽ giúp cháu bớt đi phần nào đau đớn."

Anh nhìn ông với ánh mắt dè chừng, chẳng thể hiểu nổi thật sự thì ông ta muốn gì đây nữa, hay Aoyama ông ta thực sự có ý tốt đó. Anh giật lấy ống thuốc bí ẩn rồi dồn hết vào miệng.. chết thì chết, sợ gì chứ.

Chỉ ngay sau khi uống vào thì dường như nó liền ngay tức khắc phát hiệu công lực ma quái của mình, những lằng gân xanh nổi lên đầy khắp cơ thể của Carla, con tim anh thì cứ như bị thứ gì đó đang dần bóp nghẹn vậy, thực sự anh như không thể thở..

" BỤP "

Ống thuốc ma quái rớt xuống vỡ tan ra thành những mảnh kính vụng vây đầy trên nền đất.

Carla như không thể chịu nỗi từng cơn đau như đang không ngừng dồn dập đến anh, đôi chân rung rẩy, anh ngã sấp xuống đất, đôi bàn tay thì ôm lấy đầu rêи ɾỉ.

" Phản ứng rất tốt.." - Ông đứng đó, đứng nhìn anh co rút cả cơ thể đau đớn mà lại thầm hé môi cười. Thật ra ống thuốc đó là do ông mới vừa bào chế, tất nhiên thử trên động vật sẽ không vui và thú vị bằng rồi, mà quan trọng là nó phải thoả mãn được ngài Aoyama lừng danh đây đã.

Lọ thuốc có tác dụng khiến cho người mới vừa uống vào sẽ đau đớn suốt hơn 24 tiếng đồng hồ. Như sau cơn đau đớn đó, nó sẽ mang lại cho họ một luồn sức mạnh đến không thể tưởng, và tất nhiên ông ta sẽ không sẽ không làm những điều mà nó không mang đến lợi ích gì cho bản thân mình. Nó sẽ khiến cho Carla mất đi tất cả những ký ức trước kia và sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của Kesumada, vì trong đó có pha cả máu của ông ấy. Ban đầu ông định sẽ thử nó lên người của Kino, nhưng suy đi nghĩ lại thì dù gì ông chỉ có duy nhất mỗi thằng con trai là anh, nếu sáng chế đó mà có thất bại, ông nhất định sẽ không thể tha thứ cho mình.

" Đến lúc rồi.. "

Aoyama với lưỡi dao nhọn tiến gần đến anh, để có thể tiếp tục những thí nghiệm điên rồ của mình, ông cần phải  có đôi mắt của quỷ dữ, và người đó không ai khác chính là Carla Ripia.

" AAAAAAAAAAA.." 

Tiếng thét đau đớn vang rọi khắp cả căn biệt thự, Julia từ phía ngoài đẩy cửa xông vào, trong suốt cả trình vừa rồi, Julia vẫn nép mình sau cánh cửa và lắng nghe hết tất cả, nhờ đó mà cô biết được tâm địa của cha mình tàn độc đến thế nào.

Julia như không tin vào cảnh tưởng kinh hoàng trước mắt mình. Kia là người đàn ông với đôi mắt đỏ đang cầm lấy lưỡi dao nhuộm màu máu, nghiêng đầu ông ngắm nghía một dòng màu đỏ đang chảy rồi đẫm đầy trên nền đất.

" Cha.."

" Sao con lại vào đây."

" Nếu thí nghiệm đó thất bại thì sao đây hả, anh ấy có thể chết đấy."

" Con dám nghe lén ta sao??"

" Con đã biết từ rất lâu rồi như con không ngờ, không ngờ rằng cha sẽ thử nó lên người của anh ấy. "

" Thì sao chứ? Nó có chết đi thì cũng chẳng liên quan gì đến ta mà. Nhưng nếu thành công thì khác, ta sẽ có được tất cả những thứ mà ta muốn, không phải như thế sẽ rất tốt sao." - Ông đáp với giọng điệu giang xảo.

Cô không ngờ người cha mình tin tưởng và kính trọng bao lâu qua lại như thế, sao ông ta có thể tàn nhẫn đến như vậy.

Cô chạy đến bên anh, người con trai đang ôm lấy đôi mắt đẫm máu của mình rồi không ngừng rêи ɾỉ, đôi môi cô rung rẩy, cô như muốn bật khóc trước cảnh tượng đau thương này.

Cô choàng tay ôm chặt lấy anh rồi thì thầm: " Không sao.. không sao, ngủ một giấc thức dậy sẽ không còn phải đau đớn nữa."

" Giúp ta chăm sóc cho nó.."

Trong bóng đen mờ ảo, người đàn ông máu lạnh ấy vụt đi như một cơn gió..

—————

Tách biệt với không gian u tối và lạnh lẽo vừa rồi.. giờ đây là một căn phòng ấm áp với bàn tay ai vẫn đang nắm lấy cánh tay anh không rời. Cô ngồi cạnh anh, trong lòng không ngừng thương xót, thương xót cho người con trai đó, thương xót cho mối tình này, cũng như thương xót cho chính bản thân mình.

" Anh yêu cô ta đến thế sao..."

" Thế cô ta có yêu anh không?"

" Sao phải vì cô ta mà làm nhiều điều như thế... để rồi nhận được gì?!"

Cô nói trong màn đêm trầm lặng, không chỉ riêng anh, trái tim cô bây giờ cũng buốt giá không kém, chính mắt chứng kiến người con trai mình yêu thương vì người con gái khác mà phải ra đến nông nỗi này, sao lại không đau lòng...

" Nhưng nếu.. tôi là người đến trước, nếu như cô ấy không xuất hiện trong cuộc đời của anh, thì anh có yêu tôi không." - Buông lơ cánh tay anh, cô đưa tay nhẹ quẹt đi những giọt lệ buồn đang vương trên mí mắt

Bỗng những ngón tay anh bất chợt cử động, cô liếc mắt sang nhìn, thấy thế Julia không ngừng vui mừng, rốt cuộc anh cũng đã tỉnh sau một giấc mộng dài. Julia ân cần đặt tay lên trán anh: " Không còn sốt nữa.. anh không sao chứ."

Anh bật dậy, tay ôm lấy đôi mắt đang quấn đầy bông băng anh rêи ɾỉ..

" Aaaaa.." - Anh vùng vẫy rồi rào lên như một con sói khát máu

" Anh sao vậy, còn đau lắm sao!"

Julia lo lắng vì thấy anh có những hành động bất thường, cô không nghĩ tác dụng của lọ thuốc đó lại mạnh đến như vậy.

Carla như hoàn toàn trở thành một người khác, anh điên loạn dẩy dụa còn miệng thì không ngừng rào thét...

" Aaaaaaa.."

" Anh đừng làm tôi sợ mà, anh đau ở đâu thế nói cho tôi nghe đi." - Julia cố sức ngăn cản sự điên loạn của anh, nhưng với sức lực của cô thì không đủ, anh giang tay đẩy mạnh cô ra.. cô ngã nhào về phía vách tường đau đớn, ôm lấy cánh tay của mình cô dùng hết lý trí cố nghĩ ra cách ngừng anh lại, thì bỗng cô nghĩ đến.. người con gái đó, Yui.

—————

Giờ thì quay sang bên anh em nhà Sakamaki nào.

Những bước chân lộc cộc của những chú ngựa đen đang hùng hổ phi đi đã vang rộng khắp nơi giữa màn đêm thanh tịnh, kia là anh em Sakamaki và người con gái của họ. Không biết giữa đêm khuya thế này họ lại diện lên mình những trang phục đẹp đẽ đó để đi đâu cơ chứ, Yui ngồi cạnh chiếc cửa sổ nhẹ ngã đầu vào Reiji: " Em lo lắm, nếu lỡ ngài Tougo biết điều này, ngài ấy có chấp nhận hay không chứ?! "

" Không chấp nhận thì sao. Ông ấy sẽ làm gì được bọn anh chứ? " - Subaru lên tiếng, rốt cuộc thì đã có chuyện gì, lẽ nào họ thật sự định bỏ trốn sao.

" Nếu bây giờ không làm thì phải đợi đến bao giờ nữa chứ? Thà là một lần nói ra hết, anh không thể đợi nữa! " - Raito với giọng nói hậm hực anh liếc mắt sang phía khác, ý nói rằng anh có chút không hài lòng với những điều Yui vừa nói

" Em chỉ là không muốn mang rắc rối đến cho mọi người thôi."

" Điều duy nhất mà bây giờ em cần phải làm nếu như em không muốn mang rắc rối đến cho bọn anh đó là, em không được bỏ đi đâu cả, phải ở bên cạnh bọn anh, có như thế anh mới có thể bảo vệ em.. còn nếu em một mức cứng đầu trốn đi, thì em đang trực tiếp đem phiền phức đến cho bọn anh đó, vì  cho dù em có đến đâu.. thì anh cũng sẽ đi tìm em. Thế nên nếu như em thật sự yêu anh thì em chỉ cần đứng sau lưng anh là được, em đã hiểu rõ chưa! " - Ayato như lột xác thành một anh chàng soái ca lạnh lùng, tuy có chút lạnh lùng như lại rất ấm áp.. những lời nói đó cho dù có là gian dối cô cũng vẫn sẽ tin.

Thì ra họ đang trên đường đi đến lâu đài của ngài Kesumada lừng danh, từ lâu anh em họ đã muốn trực tiếp đến để bàn về việc rằng họ muốn huỷ hôn ước giữa họ và nàng tiểu thư bướng bĩnh Julia Ripia. Thật trùng hợp khi Julia cũng muốn gặp cha mình và đề nghị phá bỏ hôn ước vì bây giờ trái tim cô đã có Carla.

Yui bước vào với đôi chân rung sợ, từ khi nào cô nàng lạnh lùng mạnh mẽ của chúng ta biến thành một cô gái yếu đuối như thế.

" Không sao đâu mà, đã có anh ở bên cạnh em rồi." - Kanato, anh nắm lấy tay cô, nó như chuyền cho cô một sức mạnh vô hình, dùng hết cản đãm cô cùng anh bước vào

" Mọi người đến trễ rồi, ngài ấy vừa đi vài tiếng trước, nghe nói là tháng sau mới về. Bây giờ ở nhà chỉ còn tiểu thư Julia, nếu không có gì quan trọng thì mọi người vẫn có thể bàn với tiểu thư của chúng tôi. " - Ngài quản gia lịch thiệp nói rồi trịnh trọng cúi chào.

" Cũng không có gì quan trọng, cho tôi gặp cô ấy đi." - Shuu bước đến nhìn xung quanh lâu đài, trong anh cảm nhận được một luồn sức mạnh vô hình bí ẩn, lúc ẩn lúc hiện ngay trong lâu đài này.

" Được thôi. Mời các thiếu gia và tiểu thư đây vào trong, tôi sẽ lên báo với tiểu thư." - Ông quản gia lễ phẻp nói rồi bước nhanh đi, ngay cả ông ta cũng sợ hãi trước những ánh mắt lạnh lùng ấy.

Chỉ vừa chưa đến 3 phút, Julia từ trên lầu phóng nhanh xuống như một con ngựa, không phải vì quá vui mừng, mà là vì ngay lúc này cô cũng có chuyện muốn bàn với họ. Hôm nay anh em nhà họ khoác lên mình nhữnh trang phục rất lộng lẫy nhưng Julia đã không thèm nhìn đến, như đập vào mắt cô lại là Yui, người con gái khiến Carla phải điên đảo.

Cô tiến đến đứng trước mặt Yui rồi không ngừng nhìn qua liếc lại.

" Này cô định làm gì đó hả." - Reiji liền lập tức đưa tay ra ngăn ngang khoảng cách giữa cô và Julia.

" Chắc chắn đây là cô ta rồi.. cũng có đẹp hơn mình gì đâu chứ, sao Carla lại mê nó đến như thế??" - Cô nàng ngốc nghếch Julia của chúng ta lại rộ lên những suy nghĩ ranh ghét và ghen tị nữa rồi.

" Carla.. cô đã từng nghe qua cái tên này rồi đúng chứ? "

Yui trợn mắt ngạc nhiên, không ngừng tử hỏi vì sao Julia lại biết đến cái tên đó, cô liền xoay mặt về phía khác vừa lắc đầu vừa đáp: " Carla.. tôi chưa từng nghe qua nó bao giờ."

" Cô nói dối.. chính cô là Kelvin đúng không? Tôi đã thấy cô đi cùng với anh ấy mà."

" Thế thì còn hỏi điều đó để làm gì." - Kanata trả lời câu hỏi đó thay cho Yui, vì trông có vẻ như cô đang rất bối rối.

" Tôi muốn biết mối quan hệ của hai người là gì." - Julia tiếp tục hỏi

" Chỉ đơn giản là một mối quan hệ giữa chủ nhân và nô ɭệ." - Yui thẳng thừng đáp, đính chính lại với bản thân mình, việc gì cô phải sợ chứ.

" Cô lại nói dối.." - Julia nhíu mày khó chịu, không hiểu sao vì sao Yui vẫn cứ liên tục nói không đúng sự thật như thế.

" Này, đủ rồi đó! Chúng tôi đến đây không phải để nghe những lời nói ngớ ngẩn đó của cô đâu." - Shuu bực bội trước những câu hỏi khó hiểu của Julia.

" Không sao.. cứ để cô ấy nói." - Yui ngăn anh lại, cô biết đã có chuyện gì xảy giữa họ và tất nhiên nó cũng có liên quan đến cô, chứ không thể khi không đâu mà Julia lại hỏi cô những câu hỏi đó, vì ban đầu Julia đã chẳng ưa gì mấy Yui.

" Carla anh ấy đang gặp nguy hiểm.. tôi cần sự giúp đỡ của cô."

Hết Chap 46.

Nhà Au máy móc có chút vấn đề nên ra chap hơi trễ, các bạn đừng buồn au nhé. Những chap sẽ là những phần quyết định câu chuyện này sẽ là Happy Ending hay là Sad Ending.

Nếu có thắc mắc gì thì đừng ngại comment cho Au biết nhé, mãi yêu.