Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh Vương

Chương 9: Người năm ấy, chuyện năm ấy (1)




Editor: Gió

“A!”

Cố Du thực sự bị diện mạo của Lạc Dĩnh Tâm lúc này hù dọa. Cô ta hét lên, lùi về phía sau một bước.

Lúc này, nghĩa địa phá lệ yên tĩnh, giống như không ai nghe thấy tiếng Cố Du la hét, đoàn làm phim tựa hồ bị ngắn cách ở một thế giới khác.

“Đứa nhỏ của ta không phải là dã loại.”

Lúc này, Lạc Dĩnh Tâm từng bước từng bước đến gần Cố Du, trên khuôn mặt trắng bệch xẹt qua một nụ cười vô cùng quỷ dị. “Nó ở trong bụng ta, nó thật đáng thương, nó bị chôn cùng với ta, chưa từng được thấy qua ánh mặt trời, xung quanh đều là bùn đất. Ngươi có thể hiểu được cảm giác bị người dùng bùn đất chôn sống như thế nào không?”

“Cô … cô là người hay là quỷ?”

Cố Du cuối cùng cũng có phản ứng, Lạc Dĩnh Tâm trước mặt rất không bình thường, bất kể là trạng thái hay dáng vẻ, còn có những lời kỳ kỳ quái quái của cô ta nữa, thoạt nhìn, hoàn toàn không giống đang đóng phim mà giống như … Quỷ nhập thân!

Nghĩ tới ba chữ này, Cố Du càng sợ hơn.

Cô run rẩy lui tiếp về phía sau, giày đạp vào nấm mồ sau lưng.

“Ngươi… đạp vào nhà của ta!”

Lúc này, Lạc Dĩnh Tâm nghiêng vai một góc quỷ dị, vô cùng tức giận nói với Cố Du.

“A! Có quỷ! Cứu mạng, cứu mạng a!”

Cố Du kinh hoảng kêu lớn. Lạc Dĩnh Tâm đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ Cố Du.

Tôi kiềm chế không chạy qua. Tốt, diễn rất giống, rất chuyên nghiệp!

Ninh Hoan Tâm vẫn đứng ở vòng ngoài, nhìn hai vị nữ chủ đóng, mặc dù nghe không rõ lời thoại, hơn nữa còn có chút sai kịch bản nhưng nhìn hiệu quả diễn xuất của Cố Du và Lạc Dĩnh Tâm, giống thật kinh khủng.

Chỉ có điều…

Mắt thấy Lạc Dĩnh Tâm nhấc cả người Cố Du lên, nét mặt Ninh Hoan Tâm cuối cùng cũng thay đổi.

Lạc Dĩnh Tâm là một tiểu thư tay trói gà không chặt, đừng nói đem một người như Cố Du nhấc lên, bảo cô ta nhấc một thùng nước thôi còn vất vả.

Sao lại như vậy? Thấy sắc mặt Cố Du tái nhợt, hô hấp khó khăn, hai chân không ngừng giãy giụa loạn xạ, mọi người trong đoàn làm phim vẫn làm như không nhìn thấy, thậm chí Vương đạo cũng không hô cắt.

Đây là muốn xảy ra án mạng à?

Bây giờ, Ninh Hoan Tâm cũng không quản nhiều như vậy, sải bước vọt tới, lập tức đập mạnh một cái vào sau lưng Lạc Dĩnh Tâm, đây là chiêu thức dùng để giảm bớt lực. Trong tích tắc đó, Ninh Hoan Tâm cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh buốt, một vài hình ảnh rời rạc chợt lóe lên trong đầu cô. Lạc Dĩnh Tâm ở phía trước lập tức mềm nhũn cả người, ngã xuống.

Lúc này, Cố Du cũng ngã xuống, nét mặt kinh hoảng, tay nhỏ run rẩy không ngừng vỗ ngực.

“Cô không sao chứ?”

Ninh Hoan Tâm quan tâm hỏi một câu, mà lúc này, người đoàn phim đột nhiên nháo nhào lên, tất cả mọi người vây quan__

“Làm sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Hiển nhiên, bọn họ đều không nhìn thấy chuyện vừa rồi.

Lạc Dĩnh Tâm hôn mê được trợ lý của cô ta đưa về xe nghỉ ngơi. Tâm tình Cố Du bình tĩnh lại một chút, nhịn không đuợc kể lại những chuyện vừa rồi cho Vương đạo và mọi người trong đoàn phim nghe. Tất cả mọi người nghe xong đều cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt khó coi.

Đoàn phim phải ngừng quay. Tất cả người trong đoàn phim đều hoảng sợ, loạn thành một đoàn.

Vương đạo tìm một chỗ yên tĩnh, rút một điếu thuốc, trên khuôn mặt tang thương lộ ra vẻ ngưng trọng.

“Vương đạo, ông tìm tôi?”

Lúc này, Ninh Hoan Tâm chậm rãi đi tới, là nhân chứng duy nhất chứng kiến sự kiện ma quỷ lộng hành, đã nhiều ngày gia nhập đoàn làm phim như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô đơn độc nói chuyện với đạo diễn.

Vương đạo nghe thấy tiếng Ninh Hoan Tâm, quay đầu lại.

Trong đêm tối, Ninh Hoan Tâm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gò má ông ta và ánh lửa lập lòe trên điếu thuốc.

“Cô biết nguồn gốc của nấm mộ hoang kia à?”

Ninh Hoan Tâm đang không biết mở miệng thế nào, Vương đạo đột nhiên lên tiếng.

—–Hết chương 9—–